Thâu Hương

Chương 89: Chương 89: Ám chiêu




Đơn Phi gặp bộ dáng Tào Hồng trở nên như vậy,có mấy phần buồn cười, trong lòng càng nhiều hơn là cao hứng.

Hắn rất thích xem người một nhà vây tròn quanh nhau.

Nghe Hạ Hầu Uyên đột nhiên nói, trong lòng Đơn Phi khẽ động, ý thức được Hạ Hầu Uyên có thể sẽ có hậu chiêu, Hạ Hầu Uyên đương nhiên không phải người dễ dàng nhận thua.

Khanh đa đích nhi nữ tú tử nữ đích đa.

Từ xưa tới nay, câu này không thể nói là tuyệt đối, nhưng không ít người đều đi theo quy luật của nó, Tào Hồng hoà nhã, Hạ Hầu Uyên há không phải? Trận đánh cuộc này không thể chấn động thành Hứa Đô, nhưng lại dẫn đến không ít người quan tâm, Tào Hồng không muốn thua, Hạ Hầu Uyên làm sao lại muốn?

Tào Hồng nghe Hạ Hầu Uyên hỏi lại, đầu tiên là ngẩn ra, sau là cười ha hả nói: - Diệu Tài, không phải ta nghĩ có thể sẽ thắng, mà là ta nghĩ nhất định sẽ thắng. Nhất định!

Đánh giá bốn phía, Tào Hồng chỉ hai người Quách Gia nói: - Ngươi xem ngay cả Quách Tế Tửu, Trương Văn Viễn đều không có chỗ dùng cơm, còn phải ở mở tiệc bên ngoài, tửu lâu nhà ngươi có như vậy?

Quách Gia một ngụm rượu thiếu chút nữa lên lỗ mũi.

Trương Liêu buồn bực vùi đầu dùng bữa, thiếu chút nữa nhảy vào trong nồi lửa.

Hạ Hầu Uyên cười lạnh một tiếng: - Một sâu rượu, một hàng tướng đáng là gì? Ông ta không đợi nói xong, chợt nghe có người cười nói: - Hạ Hầu Tướng Quân, như thế nào lại ở đây, chúng ta đang muốn tặng biển cho ngài, đụng phải ngài cũng thật đúng dịp.

Hạ Hầu Uyên sắc mặt lộ mỉm cười không dễ phát giác ghìm cương ngựa lại cười nói: - Trương Thường Thị, tìm Diệu Tài có chuyện gì?

Tào Hồng trông thấy một gã vừa đen vừa béo giống như con vịt lảo đảo lại đây, phía sau hai tiểu thái giám hợp lực mang đoạn biển dài, phía trên che gấm Tứ Xuyên, thấy không rõ mặt trên viết cái gì. Tào Hồng nhận ra cái tên đen béo là Trương Bàng, vốn là người trong cung, phụ trách sinh hoạt hàng ngày của Hoàng đế Lưu Hiệp, lúc này thấy cùng Hạ Hầu Uyên thân thiết, rốt cục ý thức được có chút vấn đề, nghênh đón cười nói: - Trương Thường Thị, ngọn gió nào đem ngươi thổi đến đây, đến, đến, đến, trên lầu xin mời.

Ông ta lại kéo Trương Bàng liền tha lên trên lầu.

- Ôi chao, ôi chao... Trương Bàng bị tha giống như một con chim cánh cụt, muốn giãy dụa, nhưng sao vượt qua được sức lực của Tào Hồng.

Hạ Hầu Uyên hai hàng lông mày dựng lên, phi thân xuống ngựa, một phen bóp chặt cổ tay của Tào Hồng cười lạnh nói: - Tào Tử Liêm, ngươi có biết xấu hổ hay không? Trương Thường Thị là đưa biển cho tửu lâu Hạ Hầu gia ta, cũng không phải là cho Tào gia ngươi.

Tào Hồng cảm giác Hạ Hầu Uyên dáng vẻ như muốn rút đao, rốt cục buông tay Trương Bàng ra, cười khan nói: - Diệu Tài làm gì nổi giận như thế.

- Ta xem là Tào Tử Liêm ngươi nổi giận mới đúng. Hạ Hầu Uyên không chút khách khí nói: - Chỉ sợ nhìn đến trên biển viết cái gì, ngươi càng muốn nổi giận.

- Trên biển viết cái gì? Trong lòng Tào Hồng căng thẳng.

Hạ Hầu Uyên khẽ vươn tay, giật xuống miếng gấm trên tấm biển, lộ ra vài cái chữ lớn —— Thiên hạ đệ nhất canh.

- Tào Tướng Quân, ngươi không biết.

Trương Bàng xoa cổ tay cười xòa nói: - Đầu bếp của tửu lâu Hạ Hầu Tướng Quân vốn là ngự trù trong cung, ngự trù kia không chịu nổi phiền não trong cung, cáo lão hồi hương. Thánh Thượng vẫn nhớ ngự trù kia làm một chén canh thịt dê, biết người chưa đi, lại được Hạ Hầu Tướng Quân giữ lại thành Hứa Đô, nhất thời cao hứng, viết vài chữ lớn ban cho tửu lâu của Hạ Hầu Tướng Quân.

Tào Hồng trong lòng nổi giận, thầm nghĩ Lưu Hiệp ngươi sớm không ban, muộn không ban thưởng biển, lúc này đưa tới một tấm biển, xem ra quá vô sỉ rồi.

Xưa nay lão đối với Lưu Hiệp không có quá nhiều kính ý, ngầm nhớ ngày đó nếu không phải Tư Không cùng lão tử đây đi đón ngươi, ngươi không phải chết đói thì chính là bị giết ở Lạc Dương rồi, nào có phong quang như hôm nay?

Tuy nhiên dù sao cũng là Hoàng đế tự tay viết, ý nghĩa cực kỳ bất đồng, Hạ Hầu Uyên mặt mày hồng hào, lôi kéo tay Trương Bàng thân thiết nói: - Thánh Thượng có tâm, cũng phải cảm tạ Trương Thường Thị tự mình đến đây.

- Hạ Hầu Tướng Quân khách khí, có thể đưa biển cho tửu lâu Tướng Quân, là phúc khí của chúng ta. Trương Bng xem sắc mặt Tào Hồng tối đen, không dám nói cái gì nữa, định cất bước đi, lại bị Tào Hồng kéo lại: - Trương Thường Thị cần gì phải gấp gáp, uống chén nước cho bình tĩnh, trong cung sao có thể nặng bên này nhẹ bên kia, không biết Thánh Thượng khi nào thì cũng viết một tấm biển đến tửu lâu Tào gia đây này?

Trương Bàng từ chối không được, bất đắc dĩ nói: - Tháng sau như thế nào?

Tháng sau hoa cúc vàng sớm héo rồi!

Tào Hồng hận không thể một quyền đem tên đen mập đánh thành mập mạp chết bầm, Hạ Hầu Uyên cũng là đẩy bàn tay của Tào Hồng, cười nói: - Trương Thường Thị bên này mời.

- Chẳng qua một tấm biển thối. Tào Hồng buột miệng.

Trương Bàng làm như chưa nghe, đi theo Hạ Hầu Uyên vài bước, Tuân Uẩn lúc này mới thúc ngựa đến, cao giọng nói: - Hạ Hầu bá phụ sao lúc này mới đến, Trường Thiến chờ người đã lâu.

Hạ Hầu Uyên không mặn không nhạt nói: - Làm sao?

Tuân Uẩn chỉ nhìn Hạ Hầu Uyên nói: - Trường Thiến nghe nói Hoàng đế ban thưởng biển, đem chuyện này nói trong tộc, không ít con cháu Tuân gia có phần có hứng thú, đều muốn đến nếm thử thiên hạ đệ nhất canh có mùi vị gì.

Tào Hồng sắc mặt xanh mét, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trước tửu lâu Hạ Hầu gia quả thực không ít người, một đám điệu bộ hình người dạng chó.

Hạ Hầu Uyên trông thấy, trên mặt lộ ra vài phần ý cười: - Làm phiền Trường Thiến hiền chất rồi.

Tuân Uẩn mỉm cười nói: - Tiện tay mà thôi, không cần phải nói. Không chỉ như vậy, phía nhà ngoại Tuân gia nghe nói 'Thiên hạ đệ nhất canh' thanh danh tốt, có không ít nhà cố ý muốn mở hỉ tiệc ở tửu lâu Hạ Hầu bá phụ. Nửa tháng nay thì có đến bốn năm nhà, mong rằng Hạ Hầu bá phụ cho phép.

Chẳng những Hạ Hầu Uyên sắc mặt hơi động dung, cho dù Tào Hồng đều là biến sắc.

Đơn Phi nhíu mày, cũng không nghĩ tới tiểu tử Tuân Uẩn này còn có chiêu này, đặt ở thời đại này, bày ra tiếp thị cũng không thành vấn đề. Thế gia vọng tộc mạng lưới quan hệ tự nhiên rộng, Tuân Uẩn này vì đánh bại Đơn Phi hắn, cũng coi như suy nghĩ nát óc.

- Trường Thiến hiền chất không tồi. Hạ Hầu Uyên cười ha hả, lớn tiếng nói: - Đến, đến, đến, tửu lâu Hạ Hầu gia lúc nào cũng hoan nghênh.

- Trường Thiến chỉ sợ một điểm. Tuân Uẩn bất ngờ nói.

Hạ Hầu Uyên hơi giật mình nói: - Trường Thiến hiền chất sợ cái gì? Liếc mắt qua Tào Hồng một cái, Hạ Hầu Uyên thản nhiên nói: - Nếu như có người nếu tìm ngươi gây chuyện, có Hạ Hầu bá phụ chống lưng cho ngươi!

- Trường Thiến chỉ sợ khách tới quá nhiều, bá phụ còn muốn mở thêm tửu lâu, vậy mới thực sự khiến bá phụ phiền lòng. Tuân Uẩn lại cười nói.

Hạ Hầu Uyên cười ha ha, hăng hái nói: - Tốt, Hạ Hầu Uyên liền đợi đến cái ngày đó!

Hai người cười cười nói nói, cùng Trương Bàng đồng thời tiến về phía tửu lâu Hạ Hầu gia, không liếc nhìn Tào Hồng một cái.

Tào Hồng sắc mặt xanh mét, nắm chặt tay nói: - Nhi tử, tiểu tử Tuân Uẩn này không phải nói có ý với Ninh nhi chứ? Hôm nay là có ý gì? Ngươi đối với nữ nhi lão tử có ý, hiện giờ không ngờ trợ giúp kẻ thù lão tử, người như vậy, nếu như còn dám đến nhà nhắc tới việc hôn nhân, lão tử giết chết ngươi!

Tào Phức liếc mắt nhìn Đơn Phi một cái, thầm nghĩ Tuân Uẩn chỉ sợ là vì Đơn Phi, có thể mấy ngày nay hắn theo Đơn Phi lĩnh ngộ không ít lời vàng ngọc, cảm nhận được Đơn Phi đúng là muốn tốt cho y, tâm tư muốn bán đứng Đơn Phi chậm rãi phai nhạt, chần chờ nói: - Con cũng không biết. Chẳng lẽ Tuân Uẩn ngu xuẩn này thích nữ nhân Hạ Hầu gia?

- Hạ Hầu Uyên một nhà cẩu đản. Nghe nói có một chất nữ hơi có tư sắc, còn bị Trương Ích Đức đoạt, thằng nhãi Tuân Uẩn này làm sao có thể giành lại Trương Ích Đức chứ?

Tào Hồng cười lạnh nói.

Tuân Uẩn không phải là thích mấy nhi tử của Hạ Hầu Uyên chứ?

Tào Hồng đối với ân oán của Tuân Uẩn và Đơn Phi cũng không rõ ràng lắm, đối với cái biến cố này ngược lại không có trong dự liệu.

Tào Phức thấy thế, hổ thẹn nói: - Cha, con vô dụng, không nghĩ tới bọn họ còn có một chiêu như vậy.

Y từ trên người Đơn Phi học được một điểm —— đối với lão cha nên nhận sai, so với chống đối hiệu quả tốt hơn rất nhiều, ngươi nhận sai bất quá là bị chửi vài câu, nếu chống đối tới cùng, khả năng có thể bị đánh chết.

Quả nhiên, Tào Hồng bùi ngùi thở dài, ôm ngực an ủi, mỉm cười nói: - Ầy nha, điều này sao có thể oán con, muốn oán là phải oán tiểu tử Hạ Hầu Uyên kia không tuân quy củ, chuyện của hài tử, ông ta lại xen vào làm gì?

Tào Hồng đúng là con quạ đen đứng trên lưng con heo đen, chỉ thấy heo đen, không nghĩ bản thân mình đen, lạnh lùng nói: - Hạ Hầu Uyên không nói đạo nghĩa, cũng đừng có oán lão tử không giảng quy củ.

Nhìn qua một bên ba người Đơn Phi, Trương Liêu, Quách Gia chỉ lo ăn lẩu: - Ba người các ngươi người nào hôm nay đón dâu, lão phu sẽ mở tiệc lớn ở tửu lâu cho kẻ đó, chỉ lấy bảy phần tiền rượu và thức ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.