Đơn Phi ở Đinh gia thôn ngây người mấy ngày.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Tào Xung và phụ nhân kia liền khởi hành trở về thành Hứa Đô, trước đó phụ nhân kia tất nhiên là rất cảm tạ Đơn Phi, Đơn Phi thấy phụ nhân muốn về thành, nên khi đám người Tôn Vi mang thù du trở về thành, cũng thuận tiện hộ tống luôn phụ nhân kia trở về.
Phụ nhân cũng không hề cự tuyệt.
Đám người Tôn Vi sau khi quay lại liền báo cho Đơn Phi biết, phụ nhân và Tào Xung đã bình yên trở về thành, thù du cũng được đưa đến tửu lâu Tào gia, nhắc tới tên Đơn Phi của hắn, người của tửu lâu lập tức nhận lấy thù du, còn cho bọn họ một chút tiền thưởng. Đám người Tôn Vi vốn cảm thấy Đơn Phi xuất thân tốt là hạ nhân của Tào phủ còn cao quý hơn bọn họ rất nhiều, lại cảm thấy Đơn Phi là thổ hào có tiền, nhưng lại cảm giác người này tuổi còn trẻ, nhiều ít cũng là ỷ vào uy danh của Tào phủ, khi vào thành thì đã nhắc tới tên Đơn Phi trước, thậm chí còn có chút hiệu quả, lại nghe La Lão Đa kể chuyện Đơn Phi biến thành Otman, giận đánh tiểu quái thú, rốt cục đối với hắn lại có thêm vài phần kính trọng.
Tuy nhiên lời La Lão Đa nói cũng quá tà dị, Đơn Phi cũng nghĩ đến chuyện tạm hoãn thu thập, nhưng đám người Tôn Vi đối với chuyện về quái thú lại rất không cho là đúng, thậm chí cảm thấy được đó chẳng qua chỉ là con lợn rừng gì gì đó thôi, không nguy hiểm gì cả, nên vẫn cố ý lên núi thu thập thù du.
Đối với dân chúng nghèo khổ mà nói, tiền thì vẫn phải kiếm.
La Lão Đa mặc dù có phần bất an, nhưng biết đây cũng là một cơ hội, cùng Đơn Phi dẫn theo đám người Tôn Vi võ trang đầy đủ đi lên núi thu thập, liên tục ba ngày, cái rắm cũng không có, tâm tư sợ hãi của La Lão Đa cũng chầm chậm phai nhạt.
Ngày này Ô Thanh từ thành Hứa Đô quay lại, vừa thấy Đơn Phi, Ô Thanh kéo hắn qua một bên, thấp giọng nói: - Lão đại, ta gặp được đại tiểu thư rồi, nàng bảo huynh lập tức đi về tửu lâu một chuyến.
Đơn Phi tự chủ trương thu thập thù du đưa đến tửu lâu, thầm nghĩ đại tiểu thư này hiện giờ mới tìm hắn hỏi han, cũng coi như rất có kiên nhẫn, thấy La Lão Đa mang theo đám người Tôn Vi vừa định lên núi nữa, Đơn Phi ra hiệu cho La Lão Đa đi ra một góc nói chuyện.
La Lão Đa thấy bộ dạng Đơn Phi như thoáng chút suy nghĩ, chà xát tay nói:
- Chẳng lẽ không lấy thù du này nữa sao?
Quái vật đáng sợ, không có tiền đói bụng càng lại đáng sợ.
La Lão Đa tuy rằng thu tiền rồi, nhưng đối với vụ mua bán này vẫn cảm thấy không quá đáng tin cậy, thầm nghĩ thù du đầy khắp núi đồi này, nếu là có tác dụng, lại chẳng sớm bị người lấy sạch sẽ rồi, còn để lại cho tới hôm nay?
Tiểu tử này không phải đã hối hận rồi đó chứ?
Đơn Phi cười:
- Xem tình hình, còn cần không ít ngày nữa, chỉ là các ngươi nhất định phải đến hái vào ban ngày, chú ý quái vật kia. Ngừng một lát, thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của La Lão Đa, Đơn Phi nói: - Mấy ngày nay vất vả cho các ngươi rồi, ta xem xem có cơ hội sẽ nói với Tào phủ, về sau sẽ còn dùng đến các ngươi rất nhiều.
Hắn đây cũng không phải là tự chủ trương, trên thực tế dựa theo ý nghĩ của hắn, tửu lâu nhất định sẽ tìm thêm người, người lạ không bằng người quen, người ta bán mạng như vậy không phải là để kiếm tiền sao, làm cái ân tình thuận nước giong thuyền cũng không sao cả.
La Lão Đa có chút kích động: - Đơn công tử, ngươi nói về sau chúng ta làm việc cho Tào gia?
Ông ta chỉ đợi đến ngày này thôi!
Hiện giờ thiên hạ đại loạn, vùng đất thái bình thật sự quá ít, rất nhiều dân chúng chiến loạn bất hạnh giống như lục bình trôi nổi bất an, có người vào rừng làm cướp làm giặc, có người nay đây mai đó, có người bán mình làm nô, nhưng đều không có gì bảo đảm.
La Lão Đa mang theo vài đứa nhỏ thu dưỡng được tới Hứa Đô, luôn luôn ở tầng dưới chót nhất không có lý tưởng, bỗng dưng nghe được có người có thể bao che, cảm giác kia nhất định giống như cầm bát sắt vào được doanh nghiệp nhà nước trong những năm tám mươi vậy, loại cảm giác vui sướng này không cần nói cũng biết.
Thấy Đơn Phi gật gật đầu, La Lão Đa lập tức đem tin tức này nói với đám người Tôn Vi, tất nhiên là tạo nên một trận hoan hô.
Đơn Phi biết tâm tình của bọn họ, nhưng vẫn dặn dò cẩn thận, rồi lập tức đứng dậy chạy về Nghiệp Thành, đi gần tới giữa trưa, cuối cùng đã tới trước tửu lâu.
Hàng người trước tửu lâu giống như một con rồng dài, nhưng vẫn xếp hàng hướng tới tửu lâu Hạ Hầu gia.
Thời gian mới có mấy ngày, cửa hiệu mặt tiền của hai người Ô đại nương, Liên Hoa đã mở rộng ít nhất gấp ba, chẳng những Ô đại nương vô cùng bận rộn, cho dù đầu bếp trong quán cũng đều đi ra hỗ trợ, mọi nơi đều là cảnh tượng bận rộn.
Đơn Phi hướng mắt nhìn về hướng tửu lâu Hạ Hầu gia, thầm nghĩ nếu bàn về khí thế mà nói, bên này có thể nói là hơn bên kia rất nhiều, cũng không biết Hạ Hầu gia sẽ có thủ đoạn gì khác đây.
Tuy nhiên hắn ngược lại không ngờ rằng Hạ Hầu Hành đã hạ độc thủ với tửu lâu Tào gia, trận này so đấu về cả dương mưu lẫn âm mưu, phương pháp chiếm trước tài nguyên xã hội phần lớn là mang chút máu tanh, nhưng Tào Phức, Hạ Hầu Hành đồng lứa nhỏ tuổi đấu khí, một đám người Tào Hồng, Hạ Hầu Uyên dù sao cũng ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, không có khả năng vì việc này mà không nhìn mặt nhau.
- Đơn đại ca, huynh đã trở lại rồi?
Một tiếng hô vui vẻ bất ngờ của Liên Hoa đã gọi lại thần hồn của Đơn Phi, nha đầu kia vài ngày không gặp, dường như có phần thay đổi, Đơn Phi trong lúc nhất thời cũng không giải thích được nha đầu kia không giống với lúc trước như thế nào, lại cười nói:
- Mấy ngày nay... không có chuyện gì chứ?
Hắn cảm giác nội tâm của nha đầu kia thoạt nhìn cũng không hề nhu nhược giống như bề ngoài, thậm chí rất có phần chấp nhất, chỉ sợ nàng mặc kệ không làm.
Trên mặt Liên Hoa ửng đỏ, cúi đầu nhìn xuống xiêm y dính bột mì của mình, lắc lắc đầu nói: - Sẽ có chuyện gì, muội rất khỏe a. Bỗng dưng nhớ tới cái gì, Liên Hoa nói: - Đúng rồi, Đơn đại ca, huynh ăn cơm chưa? Huynh chờ muội một chút.
Nàng xoay người từ dưới ván lát lấy ra hai cái bánh bao đưa qua, Đơn Phi nhận lấy bánh bao run một cái, trêu chọc nói: - Lại là loại mặn hay sao?
- Ừ. Liên Hoa dùng sức gật gật đầu, lại đưa qua một bọc nhỏ.
Đơn Phi nhận lấy, ngửi được một cỗ vị thuốc đông y trước, khó hiểu nói: - Là cái gì thế?
- Không phải huynh bị thương sao?
Ánh mắt Liên Hoa vẫn không hề rời khỏi trên người của Đơn Phi, đôi mắt có phần đỏ nói: - Những thứ này là thuốc trị thương, huynh đừng chỉ lo cho tửu lâu, thân thể của chính mình cũng phải chiếu cố một chút. Đơn đại ca, thương thế của huynh ở đâu, có cần muội giúp huynh một tay bôi thuốc hay không?
Đơn Phi xấu hổ lắc đầu, biết chắc là Ô Thanh nói: - Ô Thanh tiểu tử kia chuyện bé xé ra to, ta không sao đâu. Ngừng một chút, thấy ánh mắt không tin tưởng của Liên Hoa, Đơn Phi hoạt động cánh tay một chút, nói: - Cô xem vẫn hoạt động được đấy, không phải rất tốt sao? Nhưng vẫn cảm ơn cô nhé.
Liên Hoa vẫn lưu ý cử động của Đơn Phi, thấy thế cũng bớt đi chút lo lắng, mỉm cười cúi đầu nói: - Đơn đại ca, huynh nói chuyện này với ta để làm gì? Đúng rồi, bánh bao nguội rồi, huynh nếm thử trước đi?
Đơn Phi còn chưa kịp há mồm, chợt nghe phía sau cách đó không xa có người lãnh đạm nói: - Đơn Phi, ngươi bỏ hết mọi chuyện trong tay xuống trước đã, theo ta lên lầu một chuyến.
Liên Hoa vừa nghe thấy thanh âm kia, khóe miệng mỉm cười lập tức có chút cứng ngắc.
Đơn Phi quay đầu lại nhìn, thấy Tào Ninh Nhi đang đứng ở trước tửu lâu, nhiều ít có phần lãnh đạm nhìn hắn.
Đại tiểu thư chính là đang phát cáu.
Đơn Phi cũng không ngại, lắc lắc gói thuốc trong tay với Liên Hoa tỏ vẻ cảm tạ, thấy Tào Ninh Nhi bước nhanh lên lầu, liền đi theo sau nàng vào trong phòng bao, thấy Tào Ninh Nhi ngồi xuống cũng không nói gì, Đơn Phi không biết vị này có phải là đang ngái ngủ mà tức giận hay không, nhưng giờ đã là buổi trưa rồi...
Trong lòng hoang mang, nhưng Đơn Phi vẫn quyết định lấy chính sự là việc chính, giương một tay đưa bánh bao lên nói: - Đại tiểu thư, còn chưa ăn cơm đi? Ta có hai cái bánh bao ở đây, chia cho cô một cái?
Thấy Tào Ninh Nhi nhìn sang, ánh mắt dường như có chút không tốt, Đơn Phi lập tức sửa lời nói: - Cô ăn cả hai cái cũng không thành vấn đề.
- Đơn Phi, ta nói với ngươi hai điểm!
Tào Ninh Nhi từng chữ nói.
Đấy, lại tới nữa rồi.
Trong lòng Đơn Phi thầm than, cảm thấy vị đại tiểu thư này nếu đặt ở cái niên đại kia, làm người phát ngôn của Bộ ngoại giao thì hẳn là không thành vấn đề, vừa mở miệng chính là kiểu nói quan cách.
- Đại tiểu thư mời nói.
- Thứ nhất, bánh bao này là người khác đưa cho ngươi. Đồ đạc người khác đưa cho ngươi, về sau ngươi cũng đừng có lấy ra ở trước mặt ta nữa! Tào Ninh Nhi lạnh như băng nói.
Đơn Phi đang cắn một miếng bánh bao, thiếu chút nữa là nghẹn chết, cảm thấy không thể lập tức giải quyết vấn đề này, đành phải đem bánh bao còn dư lại và gói thuốc đưa ra phía sau lưng.
- Điểm thứ hai thì sao? Ợ Đơn Phi đánh cái ợ.
Tào Ninh Nhi ngưng thanh nói: - Ngươi và Tào Phức nếu đã đánh cược với Hạ Hầu Hành, thì phải làm ra một chút bộ dạng đánh cược, những việc không liên quan khác, có thể buông thì hãy buông xuống.
Ta đã làm việc gì không liên quan thế?
Đơn Phi nghĩ mãi mà không rõ, cũng biết thời điểm nữ nhân đang nổi nóng, ngươi nghe là tốt rồi, nếu ngươi muốn tranh luận, thắng với thua cũng chẳng khác gì nhau.
- Đại tiểu thư yên tâm, ta nhất định toàn lực ứng phó. Đơn Phi thấy sắc mặt Tào Ninh Nhi đã hòa hoãn hơn, liền bồi thêm một câu nói:
- Ta biết đại tiểu thư không phải là người sẽ bởi vì những việc không liên quan bên cạnh mà không chú ý đến tình hình kinh doanh của tửu lâu.
Ta là thế đấy!
Trong lòng Tào Ninh Nhi nói một câu, nhưng cũng chỉ hừ một tiếng, tay đưa ra một tờ giấy đặt trên bàn: - Ngươi có biết đây là cái gì không?
Đơn Phi tinh mắt, khi nhìn thấy mặt trên viết hai chữ Bán mình thật to, suy đoán nói:
- Là văn tự bán mình?
- Đúng vậy, này là khế ước bán thân của ngươi.
Tào Ninh Nhi nhìn Đơn Phi hồi lâu, sắc mặt đông lai như sương nói:
- Ta biết rằng ngươi làm những việc này, còn không phải là vì muốn lấy lại giấy khế ước này. Thấy Đơn Phi trầm mặc, Tào Ninh Nhi đột nhiên làm một chuyện mà Đơn Phi cũng không nghĩ tới.
Nàng xoẹt một cái đã đem giấy khế ước kia xé thành hai nửa vứt trên mặt đất, sau đó lạnh lùng nói: - Tốt lắm, ngươi có thể yên tâm, hiện tại, những chuyện ngươi làm, sẽ không còn liên quan gì đến Tào gia rồi!
---
----------oOo----------