Bóng đen trải dài trên đường, Đan Phi đứng dưới cái bóng của Tào Phi nhưng không sợ hãi chút nào.
Hắn không sai.
Đan Phi rất ghét cái thái độ chỉ quan tâm đến khoái cảm của mình mà không quan tâm đến người khác thế nào của Tào Phi. Thẳng thắng mà nói thì việc đua ngựa này cũng hơi giống mấy cậu ấm đua xe thời hiện đại. Đan Phi không phản đối chuyện đua xe, chỉ cần là người, bất kể là nam hay nữ, ai cũng muốn làm một vài thứ kích thích. Có điều ngươi có lao đến vách đá rồi phi thẳng xuống vực cũng được, nếu thích chết thì đó là quyền của ngươi, cũng không ai rảnh hơi xen vào chuyện của ngươi đâu, nhưng ngươi không có quyền bắt người vô tội cùng chết với mình được.
Mấy người Liên Hoa, Ô Thanh sợ đến choáng váng mặt mày, lúc trước không biết thân phận của Tào Phi, các nàng cũng không bao giờ dám chống đối loại công tử ca này, giờ biết thân phận Thái Tử Đảng của hắn mà thấy Đan Phi vẫn dám chống đối, mặt người nào người nấy xám như đất sét.
Rốt cuộc đám người kia cũng ngừng cười.
Thanh niên kia nhìn Đan Phi như nhìn quái vật hồi lâu, rồi cười gằn nói:
- Thế tử, tên gia nô này... Dám nói với ngài như vậy, quá là coi trời bằng vung rồi..
Tào Phi rất tức giận, từ nhỏ đến giờ, ngoài trừ cha mẹ, chưa có ai dám giáo huấn hắn trước mặt đám đông, nhìn quần áo đã biết Đan Phi chỉ là tên gia nô bần hèn, vậy mà lại dám nói giọng điệu đó với hắn, thực sự làm hắn cực kỳ điên tiết.
Bất quá hắn cũng không đánh gió nổi bão lên ngay, vì Đan Phi nói một câu làm hắn hơi kiêng dè --- năm xưa, Tào Tư Không ở thành Lạc Dương dùng gậy ngũ sắc đánh chết Kiển Đồ vì phạm vào lệnh cấm dạ hành (đi lại vào ban đêm), đến khi đánh Trương Tú vì lỗi lầm hủy ruộng lúa của dân mà tự cắt râu chịu phạt trước ba quân - thống soái, nếu Tào Tư Không biết việc hôm nay thế tử làm, không biết sẽ “khen thưởng” thế nào?
Mấy người Liên Hoa, Ô Thanh không biết Đan Phi nói gì, nhưng Tào Phi sao lại không biết?
Những lời này là kể về hai chuyện năm xưa của phụ thân hắn - Tào Tháo.
Gậy ngũ sắc là chuyện khi Tào Tháo còn trẻ, được phong Hiếu Liêm rồi đến thành Lạc Dương, được bổ nhiệm làm Lạc Dương Bắc Bộ Úy, với Đan Phi thì chức vị này tương đương với chủ quản trị an trong kinh thành.
Khi Tào Tháo vừa đến, liền sai thợ làm hơn mười cái gậy ngũ sắc rất lớn, sau đó ban bố rõ ràng các nghiêm lệnh, thông cáo toàn thành --- ai vi phạm lệnh cấm đều bị ăn gậy.
Nhưng xưa cũng như nay, thời nào cũng có người cảm thấy “Bố tao là Lý Cương”(*), nhất định phải phạm pháp mới sướng. Năm đó, hoàng đế cực kỳ tin tưởng hoạn quan Kiển Thạc, chú của hắn là Kiển Đồ coi pháp lệnh của Tào Tháo không bằng cái rắm, cố ý vi phạm lệnh cấm dạ hành. Người thời nay vui mừng đào hố hại cha, thời xưa Kiển Đồ chắc cũng nghĩ đào hố hại cháu trai, nhưng chắc không tính đến cháu trai chưa lọt hố mà mình đã sa vào rồi, Tào Tháo giết gà dọa khỉ, bắt Kiển Đồ, dùng gậy ngũ sắc đánh chết tại chỗ, uy chấn Lạc Dương!
* “Bố tao là Lý Cương”: một vụ án nổi tiếng trên mạng tại Trung Quốc, xem thêm https://vi.wikipedia.org/wiki/Vụ_tai_nạn_Lý_Cương
Khi đó Tào Tháo chỉ mới hai mươi ba tuổi.
Đánh Trương Tú là câu chuyện khi Tào Tháo chinh phạt Trương Tú, trên đường hành quân gặp cánh đồng lúa mạch đã chín mà dân chúng sợ binh lính không dám đến gặt lúa, Tào Tháo cho người thông cáo hương thân phụ lão
- Ta đến là vì dân trừ hại, đương nhiên không thể như đám côn trùng phá hoại được, sẽ không làm hỏng ruộng lúa của mọi người. Các ngươi cứ việc gặt lúa. Bất kể quan binh nào giẫm đạp lên lúa mạch này đều giết chết không tha.
Thế nhưng sau đấy chính ngựa của Tào Tháo bị chim dọa sợ nên giẫm cả vào ruộng lúa, Tào Tháo bèn thể hiện muốn tự sát để giữ phép quân. Đương nhiên kết quả là Tào Tháo không tự sát, chỉ cắt râu thay đầu, nhận lỗi trước toàn quân nhưng cũng đủ cảnh cáo cả ba quân tướng sĩ. Từ đó, toàn quân không ai dám ho he chống lại quân lệnh nữa.
Kỳ thật nếu nói chuyện thứ nhất là Tào Tháo tuổi trẻ nhiều nhiệt huyết, thì chuyện thứ hai nghe giống “mị dân” hơn, Đan Phi đã thấy nhiều chuyện kiểu này nên đương nhiên không chỉ nhìn bề ngoài rồi.
Nhưng nơi này là thành Hứa Đô, còn nhiều chuyện vẫn phải làm “bề ngoài' cho người ta xem.
Hứa Đô thành ngay dưới chân thiên tử, quy củ là do Tào Tháo thiết lập, đương nhiên Tào Tháo không cho phép bất kỳ kẻ nào quấy nhiễu bách tính --- ít nhất là bề ngoài phải như vậy.
Việc Tào Phi gây rối không kiêng nể gì ai, mẫu thân hắn đương nhiên biết, nhưng cha hắn chắc không biết. Nếu để Tào Tháo biết, chưa biết có phải ăn một trận đòn nát mông không, nhưng chắc chắn là bị chửi bới không ra gì rồi --- mày muốn chết thì đi chết xa xa một tí, đừng có ở ngay Hứa Đô thành mà chọc vào mắt bố mày đây.
Gây sự xong kêu gào “Bố tao là Lý Cương” tuyệt không phải cách của mấy cậu ấm cô chiêu lành nghề, ngược lại thành trò cười cho bọn quan nhị đại khác thôi, cậu ấm thông minh có thể gây sự, nhưng chắc chắn phải có cái đầu bình tĩnh, tỉnh táo.
* quan nhị đại: chỉ con cháu nhà quan chức, có quyền thế
Tào Phi đã đoạt được vị trí thế tử khi đấu với Tào Thực, rõ ràng hắn không phải hạng lỗ mãng.
Đan Phi biết trước lịch sử, cũng là kẻ khôn lỏi lõi đời, sau khi biết đối mặt với mình là Tào Phi, tuy không lùi bước, nhưng lập tức thay đổi sách lược.
Ương ngạch chống đối là tự đi tìm chết, tuy hắn không sai, nhưng rút đầu như con rùa đen dứt khoát là không được, trong quan trường không có ai tha cho ngươi chỉ vì bản thân mà co đầu rụt cổ cả.
Năng lực được bọn họ coi trọng nhất là xử lý vấn đề thế nào.
“Chờ đến khi mình có thực lực mới quay lại xử lý bọn chúng” -- loại người có suy nghĩ này thường chả bao giờ có thực lực mà xử lý ai cả.
Nhận biết thời thế chính là một loại thực lực.
Lữ Bố có sức chiến đấu rất cao phải không? Nhưng tổng hợp thực lực hiển nhiên lại không cao, nếu không đã không bị người ta treo cổ tại Bạch Môn lâu.
Vấn đề ở ngay trước mặt ngươi, cái cần chính là ngươi phải quyết định thật nhanh để giải quyết vấn đề, chứ không phải lừa người dối mình để trốn tránh nó.
Tào Phi đang rất do dự.
Việc đua ngựa thế này vốn là việc nhỏ, tướng quân thủ thành có nhìn thấy cũng chỉ cười toe toét cho qua, dân chúng bình thường càng không dám nói gì, điều này làm thành thói quen tùy tiện phóng ngựa trong Hứa Đô thành của Tào Phi, nhưng hắn không ngờ hôm nay lại có người dám đứng ra nói chuyện này.
Trong đời hắn kính trọng nhất là mẹ, sợ nhất đương nhiên là cha hắn, thấy Đan Phi nói năng từ tốn nhưng lời nói không hề tầm thường, rõ ràng thằng kia chỉ là gia nô, nhưng cũng là loại gia nô có học vấn.
Gia nô có học vấn thì bọn lưu manh cũng phải sợ.
Có câu nghèo học văn, giàu học võ, ở thời đại này mà có thể đọc sách đã không phải người bình thường, càng không nói đến một tên gia nô.
Khả năng lớn là gia nô của đại gia tộc là đó, Tào Phi không nhìn thấy chữ Tào trên góc áo của Đan Phi, nhưng biết rõ chuyện lùm xùm này đến tai cha hắn thì không dễ dàng dẹp đi được.
Tào Phi không phải là đứa con được yêu quý nhất, nếu cha hắn vì chuyện này mà trách phạt hắn, chắc chắn lão nương phải khóc lóc xin xỏ với cha, chịu khổ sở một phen, còn hơn cả mất mặt.
Không thể ra tay mà còn không muốn ra tay, ra tay với thằng kia không những mất giá mà không chắc đã chùi sạch được.
Nhưng mấy câu chọc gan kia làm sao mà chịu được?
Tào Phi suy tính trong lòng, nghe tên bạn mình vừa nói cái gì coi trời bằng vung, Tào Phi hơi chột dạ, lẩm bẩm
- Đúng là coi trời bằng vung.
Cái tên mắt gà chọi vừa chui ra kia là Hạ Hầu Mậu, là con thứ của Hạ Hầu Đôn, chơi cùng hắn từ nhỏ, mỗi tội y là thằng đầu đất.
Hạ Hầu Mậu nghe thế tử nói thế, lập tức nói:
- Để ta thay thế tử giáo huấn hắn.
Vừa nói xong là hắn ra tay ngay, giật nhẹ cương ngựa, con ngựa mới bước hai bước, Hạ Hầu Mậu đã vụt roi xuống.
Mọi người ồ cả lên.
Ngay lúc Hạ Hầu Mậu thúc ngựa lên thì Đan Phi đã lùi về sau hai bước, vừa vặn né nhát roi, trong lòng hơi run, thầm nghĩ Tào Phi ít ra còn là con Tào Tháo, so với bọn đào hố hại cha kia còn được hơn nhiều. Tào Phi không ra tay, lại để cho bọn bên cạnh ra tay, thứ nhất là ngại thân phận, thứ hai là nếu có việc gì thì thản nhiên phủi đít sạch sẽ là xong.
Hạ Hầu Mậu vụt trượt vào khoảng không, mặt nóng lên, thầm nghĩ đến cả thằng gia nô cũng không đối phó được thì sau này theo thế tử lăn lộn thế nào?
Hắn trợn đôi mắt gà chọi, lo lắng thế tử cười nhạo vì vụt trượt, quát lên chói tai. Nhưng hắn mới giơ roi chưa kịp vụt xuống thì có tiếng quát:
- Dừng tay.
Mọi người đều ngẩn ra.
Tào Phi cũng rất ngạc nhiên, không biết ở thành Lạc Dương này, ngoài tên đui mù Đan Phi ra còn có ai nhàn rỗi xen vào chuyện này? Quay đầu nhìn lại, khóe miệng Tào Phi lại hơi mỉm cười:
- Tào Ninh Nhi, sao lại là ngươi?
Người vừa quát đúng là đại tiểu thư Tào Ninh Nhi.
Tào Hồng với Tào Tháo là anh em họ, Tào Ninh Nhi và Tào Phi cũng tính là anh em họ luôn, đương nhiên là vô cùng quen thuộc. Hạ Hầu Mậu cũng nhận ra Tào Ninh Nhi ngay, tròng mắt đảo đảo, kêu lên:
- Tào Ninh Nhi, cô cũng biết tên gia nô này? Chẳng lẽ hắn là hạ nhân phủ của cô?
Tào Phi ngẩn ra, không nghĩ Hạ Hầu Mậu chỉ mới nhìn qua mà đã đưa ra đáp án rất hợp lý.
Tào Ninh Nhi khẽ thở một cái, hơi cắn môi, rồi nhẹ cười nói:
- Thế tử, Đan Phi mới đến Tào phủ nên không nhận ra thế tử.
Tào Phi hừ lạnh một tiếng.
Tào Ninh Nhi uyển chuyển nói:
- Thế tử đại nhân đại lượng, hà tất cùng với ...
Nàng muốn nói “tên hạ nhân”, đột nhiên thoáng thấy sắc mặt Đan Phi, lập tức đổi ý sửa lời:
- Hà tất cùng Đan Phi so đo làm gì? Đan Phi, ngươi bồi tội với thế tử đi. Thế tử, chuyện hôm nay coi như cho qua có được không?
Nàng vừa nói vừa giật tay áo Đan Phi, thấp giọng:
- Đan Phi, ngươi mau xin lỗi đi ...
Thấy Đan Phi chỉ nhìn nàng không nói gì, Tào Ninh Nhi khó hiểu nói tiếp:
- Sao thế? Ngươi không biết đấy là thế tử à?
Đan Phi nhìn Tào Ninh Nhi một lúc mới mở miệng nói:
- Ta không sai, sao ta phải bồi tội.
Tào Ninh Nhi ngơ ngẩn.
Hôm nay nàng đang ở tửu lầu xử lý vài việc của tiệm bánh bao, trùng hợp nhìn thấy Tào Phi phóng ngựa trên đường, cũng trông thấy Đan Phi nỗ lực quên mình cứu Hổ Đầu, giây phút Đan Phi vọt tới trước đầu ngựa, tim nàng như ngừng đập, khi thấy Đan Phi tránh thoát móng ngựa nàng mới phát hiện tim mình đập thình thịch.
Nàng không hề do dự lao xuống dưới lầu, vừa thấy Hạ Hầu Mậu vung roi, Tào Ninh Nhi lập tức quát bảo dừng lại, nàng ở Hứa Đô thành thường xuyên, lại buôn bán nhiều năm, tất nhiên nhận ra Tào Phi và Hạ Hầu Mậu, thấy hai bên xung đột, đương nhiên là muốn việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không rồi.
Tào Ninh Nhi không nể mặt Hạ Hầu Mậu, nhưng lại không muốn xích mích với Tào Phi, thầm nghĩ chỉ cần Đan Phi xin lỗi, dựa vào mặt mũi của nàng, nói thêm hai ba câu ngọt nhạt, chuyện này coi như chưa xảy ra là tốt rồi. Nhưng nghe Đan Phi hỏi ngược lại, nàng thấy chấn động.
Cách xử lý của nàng hoàn toàn là cách bình thường, mặc dù cũng biết là tên Đan Phi này hơi khác người, nhưng không nghĩ là hắn hoàn toàn khác gia nô bình thường như thế. Càng không ngờ Đan Phi biết rõ đấy là thế tử Tào Phi mà cũng không chịu thua.
Đây không phải loại cục súc lỗ mãng không biết nhìn tình thế, mà là do trong lòng kiên trì ý chí không thỏa hiệp... Tào Ninh Nhi nhìn rõ đôi mắt Đan Phi liền nhạy cảm nhận ra điều này.
Đan Phi nói đúng --- Không sai vì sao phải chịu tội?
Nàng sai rồi sao? Nàng không nhận ra cách mình giải quyết vấn đề lại sai lầm thế, người sai đích thị là ...
Tào Ninh Nhi đưa mắt nhìn sang Tào Phi cao lớn kia, trong lòng loạn cả lên, giờ mới nhận ra rằng việc này không giải quyết đơn giản như nàng muốn được...