Đan Phi ra tay.
Hắn biết vào giây phút này đã không còn đường lui nào nữa, đối mặt với bọn vô cùng hung ác này, chỉ có Phật Tổ mới nghĩ đến cảm hóa, hắn không làm được cái trò như thế.
Bây giờ còn không phản kháng, đợi đến lúc trở thành thịt cá trên dao thớt của người khác, muốn phản kháng cũng không còn cách nào!
Một nhà chuyên gia khảo cổ ưu tú chắc chắn sẽ không ngồi ở trong tháp ngà(*) tự nhận mình là người thanh cao, mà phải trải qua trăm ngàn lần thăm dò khảo sát ngoài thực địa, nếu không có một tinh thần thép, một thân thể ngang tàng khỏe mạnh, thì không có cách nào thích ứng được với bão táp mưa sa ở dã ngoại.
(*): Thế giới riêng, tách biệt với xã hội của giới trí thức.
Tinh thần của Đan Phi rất cứng cỏi, sức khỏe thì của thân thể hạ nhân này, hai người tuy hợp lại không lâu, nhưng đối với mấy thứ phương pháp ẩu đã - đánh nhau trước kia thì hắn chưa bao giờ quên.
Những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm hắn thường dùng phương pháp đấm bốc để rèn luyện thể lực.
Một chọi ba, hắn không có phần thắng nào, dù sao lưu manh đầu đường ở thời đại này đều đeo đao bên người, hắn tạm thời không có suy xét đến Ô Thanh, thế nên hắn cực độ hạ thấp tư thái của mình.
Đầu tiên nên làm cho chúng trở nên kiêu căng mất cảnh giác, sau đó thì ra sức mà đánh.
Trước khi động thủ, hắn còn vận dụng mấy cái kỹ xảo thay đổi hoàn cảnh, vừa rồi hắn cố tình không dập mồi lửa, là để làm cho mấy người Doãn lão đại rơi vào một loại ảo giác.
Hai bên động thủ, ai ở trong bóng tối, đều cảm thấy mình sẽ có ưu thế hơn.
Lúc nãy Đan Phi vẫn luôn đứng ngoài chỗ sáng, thế nhưng Đan Phi dễ dàng xoay chuyển cục diện này.
Hắn thu mồi lửa của Ô Thanh, sau đó dùng năm ngón tay chụp lại, liền che lại ánh sáng trong lòng bàn tay của mình, sau đó hắn lại ném mồi lửa ra ngoài.
Cục diện sáng tối thay đổi trong nháy mắt.
Bây giờ Đan Phi, Ô Thanh ở trong tối, ba người Doãn lão đại để lộ ra thân hình!
Đan Phi trong lúc khiêm tốn nói thành ý với Doãn lão đại, trong lòng đã sớm ước lượng trọng lượng của lưỡi rìu và suy tính góc độ, ở khoảnh khắc ném đi hộp quẹt đó, hắn lựa chọn Hùng Nhĩ để ra tay.
Ai bảo tiểu tử xui xẻo này đứng ở đằng trước.
Ở giây phút ném ra lưỡi rìu đó, Đan Phi xông thẳng ra ngoài, mặc kệ Hùng Nhĩ đã chết hay chưa, hắn lao thẳng về phía Hùng Đạt.
Nghe thấy Hùng Nhĩ kêu lên thảm thiết, Hùng Đạt bắt đầu sợ hãi, tướng tá của gã to lớn, nhưng tính tình giảo hoạt, lúc đầu gã nghi thần nghi quỷ nghĩ đông nghĩ tây, thậm chí gã còn hoài nghi hộp quẹt kia có vấn đề, kết quả đánh cược ở cửa hàng rèn gã không để ý tới, nhưng gã vẫn rất đề phòng tâm nhãn của tiểu tử Đan Phi này. Nhưng gã không hề ngờ tới tên Đan Phi này lại dám liều mạng, mà còn ném ra một rìu thẳng ngực huynh đệ của mình.
Lưỡi rìu kia bổ vào đủ tàn nhẫn.
Đan Phi lúc ném ra lưỡi rìu, hắn rõ ràng sẽ không có cái gì gọi là khách khí với Hùng Nhĩ, lưỡi rìu chém thẳng vào ngực, xương gãy vỡ, có vẻ như đã bổ thẳng vào tim phổi. Lúc Hùng Nhĩ đổ oặt xuống, trong đầu Hùng Đạt chỉ có một ý nghĩ —— Huynh đệ đã xong đời, ý nghĩ thứ hai của Hùng Đạt là —— phải báo thù cho huynh đệ.
Nhân sinh chuyển ngoặt thường thường chỉ ngay trong một tích tắc.
Nhưng Hùng Đạt chưa tính đến một vấn đề chí mạng, trong khoảnh khắc Đan Phi ném ra lưỡi rìu đó vốn là tuyên chiến với bọn hắn, hai quân giao chiến, không phải muốn báo thù, có oán hận sẽ thắng, mà là có đầu óc, có thực lực còn dám liều mạng mới là người thắng.
Biến đổi ngay bên người, Hùng Đạt trong hoảng hốt cũng không có thấy rõ ràng cục diện lúc này, khi gã còn đang xông thẳng về phía Đan Phi đang đứng lúc đầu, bỗng nhiên cảm thấy dưới chân căng thẳng.
Đan Phi đã sớm nghĩ đến kế sách tiếp theo, hắn lăn khỏi chỗ, trong bóng tối lăn đến dưới chân Hùng Đạt, hai tay hắn ôm chặt lấy hai chân Hùng Đạt, dùng sức quật một cái. Một tiếng “Đùng” vang lên , lúc hai tay của Hùng Đạt chỉ vừa kịp sờ vào chuôi đao , người đã ngã xuống đất.
Hai người lăn sang một bên.
Doãn lão đại lúc này mới thanh tỉnh lại, gã có thể lên làm lão đại, đương nhiên cũng không phải loại người có tính tình lỗ mãng, vừa rồi gã đứng ở phía sau của Hùng Đạt, Hùng Nhĩ, là để ở trong bóng tối đề phòng. Gã nhìn quen bách tính đang giãy dụa ở đường ranh nghèo hèn mềm yếu van xin, lúc đầu gã cho rằng Đan Phi cũng giống như vậy, đang chuẩn bị tiếp thu thành ý của Đan Phi, nhưng bây giờ gã không thể không tiếp thu một cái hiện thực rất tàn khốc.
Hùng Nhĩ hình như đã chết rồi, tiểu tử Đan Phi này lại dám liều mạng, đang lăn lộn vật nhau với Hùng Đạt, trong lòng Doãn lão đại bỗng nhiên hơi có chút hối hận, nếu như gã không hùng hổ dọa người như vậy, nói không chừng đã không phải liều mạng như thế này rồi, chẳng qua ý nghĩ này chỉ hiện lên trong nháy mắt, gã đã quyết định rút đao, nhưng còn chưa đợi đến lúc gã rút đao xong, thì cảm thấy hai tay căng thẳng, sớm đã bị một người ôm lấy.
Thì ra là do Ô Thanh đánh tới!
Ô Thanh tuy tính tình thuần hậu, nhưng nói cho cùng thì hắn không phải là bồ tát làm bằng bùn, hắn rất biết ơn Đan Phi, bởi vì Đan Phi giống như lão đại của hắn,thế nhưng không có nghĩa là hắn nhu nhược.
Trong giây phút Đan Phi hét lên động thủ đó, Ô Thanh chỉ hơi chút sửng sốt, liền xông ra ngoài cùng Đan Phi, hắn chỉ chậm hai bước so với Đan Phi, thấy Hùng Nhĩ ngã xuống đất, Đan Phi còn đang ôm lấy Hùng Đạt, hắn chỉ muốn trợ giúp Đan Phi một chút nên hắn lựa chọn Doãn lão đại.
Không nghĩ đến sống chết của mình, dù thế nào cũng phải giúp Đan đại ca chặn lại một tên mới được, nếu không như vậy thì hắn quá vô dụng.
Mặc dù hắn lớn đến từng này tuổi nhưng thật sự cũng chưa bao giờ đánh nhau như thế này, chỉ biết là những tên này có đao, trước hết nhào tới ôm lấy eo của Doãn lão đại, trói buộc lấy hai tay của Doãn lão đại.
Doãn lão đại rất tức giận, gã không hề nghĩ tới một tên tiều phu lại dám động thủ với gã, thế nhưng thân là lão đại nên gã vẫn có một chút bản lĩnh, mặc dù bị Ô Thanh bất ngờ ôm lấy, gã chỉ giãy một cái, hai tay của Ô Thanh đã phải buông lỏng, sau đó gã tung một cú đấm móc từ dưới lên đấm mạnh vào cằm của Ô Thanh.
Ô Thanh vốn cũng không biết đánh nhau, hắn không biết trong khoảnh khắc sinh tử này, lấy chỗ hiểm là trọng yếu nhất, cằm trúng một quyền của Doãn lão đại, suýt chút nữa cắn đứt nửa cái đầu lưỡi, đang lúc hoa mắt chóng mặt, huyệt thái dương lại ăn một quyền của Doãn lão đại, Ô Thanh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, rồi ngã ngửa xuống đất.
Ầm!
Răng rắc!
Ngay lúc Doãn lão đại đánh bại Ô Thanh, thì nghe thấy bên cạnh vang lên hai thanh âm, khi tự tin của Doãn lão còn chưa kịp khôi phục thì lại bỗng nhiên chìm xuống.
Một miếng mồi lửa rơi xuống đất, một cái đập trúng đỉnh chóp của nhà đá, tàn lửa bay toán loạn. Dựa vào rất nhiều tàn lửa, Ô lão đại đã thấy đầu của Hùng Đạt có vẻ như bị vặn quay nửa vòng, mà lúc gã nhìn thấy mặt của Đan Phi, đã vọt tới lần thứ hai.
Tiểu tử này sao lại có thể ác độc như thế?
Hắn lại giết luôn cả Hùng Đạt?
Khi trong lòng của Doãn lão đại lóe lên ý nghĩ này, gã không thể tin được người trẻ tuổi trông có vẻ gầy yếu này khi ra tay còn nhanh gọn hơn cả một địa đầu xà của thành nam như gã.
Cây đao treo ở bên hông kia cuối cùng cũng rút ra được.
Doãn lão đại liền vung đao ra.
Đan Phi đã vọt tới gần gã, mặt đối mặt trong gang tấc, cương đao còn ở bên ngoài phạm vi của Đan Phi, Doãn lão đại lần đầu nếm phải tư vị của ngoài tầm tay với, cổ tay xoay tròn, cương đao tà tà đâm tới, cùng lúc đó người hắn lui về phía sau vài bước.
Dùng đao nhất định phải dùng như thế.
Nếu như là chủy thủ thì có thể ám sát Đan Phi ngay tại chỗ.
Lúc Doãn lão đại vừa nổi lên ý tưởng đó, gã bỗng nhiên dựa vào ánh lửa lấm ta lấm tấm mà nhìn thấy vệt lạnh trong mắt của Đan Phi, tim gã bông dưng lạnh cả lên, gã vội kêu lên:
- Đừng Đừng, vàng, vàng. . .chia đều cho ngươi!
Doãn lão đại chưa bao giờ nghĩ tới chính gã cũng có lúc phải đi cầu xin khoan dung như thế này, nhưng vào giây phút ấy gã đã ý thức được sau một tích tắc nữa người mất mạng không phải Đan Phi mà chính là gã .
Ánh sáng lạnh trong mắt Đan Phi không giảm, môi động động, chỉ nói hai chữ:- Xin lỗi!
Xì!
Ở lúc Đan Phi nói chuyện thì một vật đã nhanh hơn một bước đâm thẳng vào phía bên phải cổ của Doãn lão đại, mang theo máu tươi xuyên thẳng qua bên trái cổ của gã.
Đan Phi lui nhanh!
Cương đao cuối cũng cũng chém ra, rơi xuống mặt đất kêu leng keng, nhưng cách xa Đan Phi mấy mét liền. Đan Phi lùi vào chỗ tối, cũng không có thêm hành động gì nữa, chỉ lạnh lùng nhìn Doãn lão đại.
Doãn lão đại lảo đảo lui lại mấy bước, cương đao tuột tay mà ra, một tay nắm chặt cổ của mình, hai mắt tràn đầy vẻ không tin nhìn Đan Phi, máu tươi từ cổ của gã chảy xuôi thành dòng, gã muốn cúi đầu xuống xem đến tột cùng là cái gì đâm vào cổ của gã , nhưng gã cũng không nhìn rõ lắm cuối cùng đó là cái gì, gã bất ngờ dùng sức rút.
Máu chảy ra ồ ồ.
Doãn lão đại ngã xuống đất, hộp quẹt cuối cùng cũng rơi chạm đất, gảy mấy lần, chiếu vào gương mặt chết không nhắm mắt của Doãn lão đại, trong tay gã còn nắm lấy một thanh trúc.
Một thanh trúc nhọn đầu.
Đan Phi lạnh lùng.