Tào Ninh Nhi bị Đơn Phi hủy bỏ chủ ý, thì cũng không hề nổi giận, chỉ là kinh ngạc có thêm.
Nàng nghe Đơn Phi thuận miệng nói, dẫn chứng phong phú, có mấy lời thậm chí nàng cũng chưa từng nghe qua, nhưng vừa vào trong óc, đã lưu lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc, chỉ cảm thấy đạo lý kia cứ tự nhiên mà như thế.
Những lời này nếu xuất từ miệng của hiếu liêm, tú tài, có lẽ nàng chỉ cảm thấy người này không phụ tài văn chương, nhưng Đơn Phi... Không phải là nhân vật tam thúc nhìn trúng sao, hắn biết xem đồ cổ, vì sao lại hiểu được những đạo lý này?
Hoa trong gương, trăng trong nước, ảo ảnh trong mơ.
Thời điểm nàng nghĩ đến những chữ này, trong lúc nhất thời trong lòng đang hỏi vậy cái gì mới không phải là hoa trong gương, trăng trong nước, ảo ảnh trong mơ, chỉ có điều nàng chung quy vẫn không nói ra, mà chỉ nói: - Vậy... chẳng lẽ ngươi còn có những phương pháp khác?
- Đương nhiên. Đơn Phi cười nói.
Tào Ninh Nhi khẽ cắn môi đỏ mọng, không tin Đơn Phi có phương pháp gì có thể ở trong thời gian ngắn mà xoay chuyển được cục diện, nhưng trông thấy vẻ mặt tự tin của hắn, Tào Ninh Nhi không khỏi lại chờ mong: - Vậy nói ra nghe một chút.
- Đương nhiên là rèn sắt thì bản thân còn phải cứng rắn hơn. Lời này của Đơn Phi vừa ra khỏi miệng, thấy Tào Ninh Nhi ngẩn ra, lập tức ý thức được có chút cao siêu quá rồi, liền giải thích: - Cái chúng ta đang đọ chính là quán rượu nhà ai kinh doanh thịnh vượng hơn, thịnh vượng thì cũng không phải do đám người Tào Tư Không, Thế Tử kia bình luận, mà là cần nhờ dân chúng thành Hứa Đô, đó mới là nguồn thực khách mà chúng ta phải lôi kéo.
Con ngươi Tào Ninh Nhi sáng bừng lên, hồi lâu nói không nên lời.
- Tửu lâu Tào gia cùng với tửu lâu Hạ Hầu gia đối kháng, cái dựa vào không phải là thủ đoạn đả thương địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm, mà tốt nhất là đề cao năng lực của bản thân.
Tào Ninh Nhi rốt cục đặt chén trà xuống, nhíu mi nói: - Ngươi nói đạo lý này tại sao ta lại không hiểu chứ? Nhưng... Chúng ta lúc này ngoại trừ bánh bao ra, căn bản không có cái gì khác có thể đề cao nữa.
- Chỉ cần đại tiểu thư ủng hộ, tại hạ sẽ đi nghĩ biện pháp. Đơn Phi thấy Tào Ninh Nhi bị hắn thuyết phục rồi, rốt cục thở phào một cái.
Tào Ninh Nhi lườm hắn một cái, - Nếu ta không ủng hộ ngươi, thì hôm nay làm sao lại cùng ngươi tới đây thương lượng?
A?
Vậy vừa rồi cô khẳng định là đang khảo nghiệm lòng trung thành của ta đối với Tào gia đó hả?
Đơn Phi thấy đại tiểu thư bị hắn thuyết phục, thầm nghĩ muốn chống lại kẻ thù bên ngoài, thì nội tại hài hòa là mấu chốt nhất, lúc này mọi người đồng lòng nhất trí, nhất định phải rèn sắt khi còn nóng: - Đại tiểu thư, làm phiền cô dẫn ta đi phòng bếp một chuyến, thuận tiện dẫn cả Liên Hoa đi theo nữa.
- Tìm nha đầu kia làm cái gì? Tào Ninh Nhi làm như lơ đãng hỏi.
- Nha đầu kia rất khôn vặt đấy, cô đừng coi khinh nàng. Đơn Phi cười nói.
Tào Ninh Nhi im lặng một lát, rốt cục bảo tiểu nhị đi tìm Liên Hoa, nàng được chưởng quỹ tự mình dẫn theo Đơn Phi cùng đi tiến vào sau bếp của tửu lâu. Hiện giờ chỉ là thời gian ăn điểm tâm, người bận rộn đều là Ô đại nương và Liên Hoa ở dưới lầu, vài đầu bếp trên lầu lười biếng không dựng dậy nổi tinh thần, nhìn thấy đại tiểu thư tiến vào, cuống quít đứng lên, có chút chân tay luống cuống.
Đơn Phi biết rằng ẩm thực Trung Quốc trước kia vốn là văn hóa hai bữa cơm, cũng chính là một ngày ăn hai bữa cơm, cũng giống như ẩm thực của Phật giáo, Phật giáo dạy rằng quá ngọ thì không ăn, nói rằng bữa cơm buổi tối kia là quỷ thực, cũng chính là thời gian quỷ ăn cơm. Hai bữa cơm ở cổ đại lại là vì vật chất thiếu thốn, đại chúng phần lớn là ăn hai bữa cơm.
Tuy nhiên bất cứ chuyện gì đều không có tuyệt đối, hiện tại có vài hòa thượng vừa nhìn tướng mạo, thì cũng biết cung cấp hai bữa cơm tuyệt không thể chống đỡ nổi, trước kia đại chúng tuy là ăn hai bữa cơm, nhưng kẻ có tiền có quyền nói không chừng ngay cả bữa ăn khuya cũng đều có, còn ở đó mà đắn đo một ngày mấy bữa cơm?
Rồi tới thời kỳ Tống triều, bởi vì vật chất sản phẩm phong phú, theo Đông Kinh mộng hoa lục ghi lại, cửa hàng ở kinh thành đều là đến canh ba mới đóng cửa, canh năm lại mở cửa, chẳng khác nào những thành phố không có đêm ở hiện đại.
Nói toạc ra chính là một câu, thế giới ăn hàng cho tới bây giờ không hề phân ra ngày đêm mấy bữa cơm nữa, điều kiện tiên quyết là ngươi phải có cái để ăn mới được.
Đơn Phi đã sớm lưu ý đến quy mô kinh tế của Hứa Đô, biết lúc này rất nhiều địa phương ở Tam Quốc vẫn còn đang rung chuyển, nhưng ở Hứa Đô khi mà nền kinh tế được tính là đỉnh phong nhất rồi, có Tào phủ làm hậu thuẫn, tuyệt đối chống đỡ được quy mô ẩm thực mà hắn muốn phát triển.
Tào Ninh Nhi có phần biết ý tứ của Đơn Phi, chỉ giữ lại một đầu bếp hơi béo, rồi ra lệnh những người khác đi ra bên ngoài chờ, sau đó giới thiệu với Đơn Phi: - Đơn Phi, đây là Trì Hoặc, bếp trưởng của tửu lâu, đã làm việc với Tào gia nhiều năm, tuyệt đối tin cậy.
Trì Hoặc vẻ mặt sáng láng, hiển nhiên là vì nhận được sự khích lệ của đại tiểu thư, tuy nhiên có chút không hiểu nhìn Đơn Phi, không biết đại tiểu thư dẫn người như vậy tới đây làm gì? Đầu bếp sao?
Ăn hàng?
(Trì Hoặc và ăn hàng có phát âm gần giống nhau)
Đơn Phi cảm giác cái tên này đơn giản dễ nhớ, khẽ gật đầu, thầm nghĩ Tào Ninh Nhi rất là thông minh, biết dụng ý của hắn, lúc này mới cố ý giới thiệu như thế, ý là bí mật của chúng ta đại khái có thể thực hiện ở chỗ này. Tào Ninh Nhi vừa thản nhiên giới thiệu vừa nói: - Đây là Đơn Phi, tới đây để giúp các ngươi đề cao kỹ nghệ đấy.
Gì?
Tròng mắt Trì Hoặc lập tức rồi ra như cóc, Đơn Phi cũng mặt già đỏ ửng, vội nói: - Trì huynh... Không dám nhận, ta tới đây chính là muốn làm chút đồ mới mẻ mà thôi.
Một câu Trì huynh của Đơn Phi khiến Trì Hoặc vơi đi hơn phân nửa địch ý, vội khách khí nói: - Đơn huynh khách khí rồi, đại tiểu thư xưa nay rất tinh mắt, nói ngươi có năng lực, vậy tuyệt đối sẽ không sai lầm đâu.
Không tệ, hoà hợp êm thấm không còn gì tốt hơn, đại tiểu thư này vì sao không có việc gì lại cứ muốn làm mâu thuẫn giai cấp cơ chứ?
Trong lòng Đơn Phi nói thầm, thấy quy mô phòng bếp vẫn rất có đẳng cấp, ít nhất dụng cụ cắt gọt, nguyên liệu nấu ăn thì vẫn không thiếu: - Trì huynh, ta muốn rửa sạch chút cải trắng, chặt chút thịt heo được không?
Trì Hoặc vừa thấy trận thế này, nói không được cũng không xong a, vội nói: - Ta đi rửa đồ ăn là được rồi. Khi y nói chuyện, cũng nhanh nhẹn đem cây cải trắng đi rửa, thuận tiện xách đến một khối thịt.
Lúc này Liên Hoa đã đi đến, có phần rụt rè nói: - Đại tiểu thư, cô tìm ta?
Tào Ninh Nhi nhìn nàng một cái, thản nhiên nói:
- Là Đơn Phi tìm ngươi.
Liên Hoa lập tức tinh thần đứng dậy, chạy đến trước mặt Đơn Phi nói: - Đơn đại ca, huynh tìm ta có chuyện gì?
Đơn Phi thấy Liên Hoa hai tay trống trơn lại đây, vỗ đầu một cái nói:
- Quên không bảo cô mang theo bột mì tới... Là bột mì đã lên men rồi ấy, có còn không?
- Có a, đương nhiên là có, bánh bao bán được rất tốt. Mọi người từ những nơi rất xa trong thành cũng lại đây mua, ta cùng Ô đại nương bận đến nửa đêm để chuẩn bị bột lên men đó, bây giờ còn thừa không ít, nhưng trước buổi trưa sẽ bán hết ngay thôi. Liên Hoa lập tức đem thành tích ra để báo cáo, sau đó nhìn Đơn Phi, có vẻ có chút chờ mong.
- Không tệ lắm.
Một câu của Đơn Phi khiến Liên Hoa hưng phấn đầy mặt: - Vậy cô nhanh chóng đi lấy chút bột mì lại đây, ta có chỗ cần dùng. Thấy Liên Hoa xoay người định đi, Đơn Phi kêu lên:
- Đợi một chút.
Liên Hoa sợ run lên, còn chưa kịp xoay người, cảm giác Đơn Phi chạm vào sau lưng nàng một chút, thân thể mềm mại hơi cứng lại, chỉ thấy Đơn Phi di chuyển tới phía trước nàng lấy tạp dề của nàng xuống.
Thấy Liên Hoa vẫn không nhúc nhích đang chăm chăm nhìn mình, Đơn Phi cười nói: - Mượn tạp dề của cô dùng một chút, không ngại đi?
- Không ngại, không ngại.
Liên Hoa phục hồi tinh thần lại, lắc đầu liên tục, nhìn về hướng Tào Ninh Nhi, thấy hình như nàng đang nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng Liên Hoa mang một tia ý cười, một đường chạy xuống lầu.
Đơn Phi đeo tạp dề xong xuôi, tìm mấy củ hành ra lột vỏ, sau đó lấy ra dao làm bếp, trên tay huơ huơ dao vài cái, lạch cà lạch chặt xuống hơn mười nhát, đã băm nhỏ xong hành tây.
Trì Hoặc giật nảy mình, y làm bếp trưởng nhiều năm, đương nhiên đao công thuần thục, nhưng vừa thấy tiểu tử này huơ dao đến hoa cả mắt, thầm nghĩ tiểu tử này cũng đã từng luyện tập rồi a, hơn nữa còn có chút môn đạo.
Y không biết rằng Đơn Phi thường xuyên công tác ở dã ngoại, bạc đãi người nào chứ cũng không chịu bạc đãi dạ dày của mình, hơn nữa nhân viên khảo cổ chuyên nghiệp chỉ mỗi hắn khéo tay, mắt sáng, mũi linh, tai thính, nấu cơm thực sự là có chút bản lãnh.
Đơn Phi chuyên tâm băm hành, cũng không hề lưu ý đến Tào Ninh Nhi đã yên lặng nhìn sang, trong đôi mắt đẹp có vài tia phức tạp.
Bên cửa sổ phía trước Tào Ninh Nhi có đặt một chiếc gương đồng nho nhỏ tinh xảo, mới vừa rồi một màn kia, sớm bị nàng từ trong gương nhìn thấy rõ ràng. Có lẽ Đơn Phi cũng không rõ, nhưng nữ nhân thích làm khó nữ nhân, cũng chính là vì nữ nhân càng hiểu được nữ nhân.
Liên Hoa tuy nhỏ, nhưng cũng là nữ nhân.
Ánh mặt trời minh diệu một khắc này, Tào Ninh Nhi thấy rõ ràng vẻ mặt của Liên Hoa, thần sắc trong mắt, đó vốn là một loại ái mộ cực kỳ thân thiết, bất kể như thế nào thì cũng đều không che lấp nổi!
----------oOo----------