Thâu Thiên

Chương 31: Chương 31: Trảm thích






“Thích”!

Tử sĩ đặc quyền của triều Đại yến thế gia, tuyển chọn những cô nhi có đủ thiên chất, dùng thủ đoạn tàn khốc nuôi dưỡng từ nhỏ, lợi dụng các loại dược liệu và các phương pháp huấn luyện của thổ phỉ, tạo ra một công quyết tà môn khác biệt, biến chúng thành những cỗ máy giết người.

Mỗi một thích đều hết sức trung thành với chủ nhân, bất kì lúc nào cùng có thể liều mạng vì chủ nhân.

4 thích vừa mới hiện thân bên cạnh Dịch Diễn liền nuốt đan hoàn để có thể gấp 10 lần sức mạnh của chúng. Cơ thể chúng nhanh chóng trướng lên, như những đám mây, mang theo tiếng gào rít cổ quái đuổi dã nhân đi.

Xa xa trên sườn núi, Vật Khất vẫn luôn quan sát bên này, hắn cùng nhận ra, 4 thích kia tuy tu vi cao nhưng đối diện với thống lĩnh điều khiển 3 pháp khí hạ phẩm, nếu không liều mạng thì họ sẽ dễ dàng giết chết, giống như 1 tháng trước, giống 4 thích bị thái bạch kim đao trận làm tan biến.

Sức mạnh tăng lên gấp 10 lần, tốc độ lại tăng gấp 3 lần.

3 dã nhân thống lĩnh không kịp trở tay, đao quang tráng xoáy lên không trung, chém cẳng chân của hắn. máu tươi bắn ra bốn phía, trong tiếng gào của dã nhân, đao quang rút lại, nhưng 4 thích mặc kệ đao quang mà vẫn bổ tới.

Một trận gió nổi lên, cơ thể 4 thích run mạnh, tốc độ giảm xuống, ma âm chói tai vang lên, cẳng chân bị chặt đứt, máu không ngừng bắn ra, hộp sọ hắn vỡ ra, âm phong ưỗi dậy, biến cơ thể hắn thành cái xác khô.

Dã nhân xung quanh điên cuồng reo hò, chúng quay lại nhìn thủ lĩnh của mình.

Đao quang lại sáng lên, máu tươi thủ lĩnh dã nhân thổ ra kich thích đao quang, khiến đao quang mạnh lên gấp đôi, đâm mạnh vào người thích. Máu tươi bắn ra, tên thích đó bị đao quang trảm đứt ngang người, hắn chỉ kịp gào lên rồi biến mất.

Hai thích nữa đã xông đến trước mặt dã nhân, họ chẳng nói chẳng rằng, cơ thể trương lên, rồi nổ tung, máu thịt bán tung tóe, màu máu đen ngòm bắn ra xa hàng chục trượng, 3 thủ lĩnh dã nhân bị nổ tung, tay chân văng mỗi nơi một mẩu.

Dã nhân trong vòng trăm trượng và hộ vệ Dịch gia bị máu văng vào người, máu đen giống như acid làm mục ruỗng dần cơ thể họ, từng mảng thịt rơi xuống, nhưng người này chi kêu lên được mấy tiếng rồi ngã lăn xuống đất và chết đi.

Vật Khất trông vậy mà co rút cơ mặt lại, thích của Dịch gia tu luyện cái kiểu công pháp gì mà hại người hại mình, ác đạo đến cực điểm. Lắc đầu hắn vội xuống ngựa, rồi đến gần đường lớn.

4 thích vừa chết, sức mạnh lớn nhất quanh hắn biến mất, dựa vào sự bảo hộ của hàng chục gia đinh, bọn Dịch Diễn thất thần kêu lên, chạy lùi lại phía đường đá. Bọn dã nhân thấy thủ lĩnh bị hạ thì cùng giết sạch những người còn lại của đội xe, đuổi theo bọn Dịch Diễn.

Hơn 1 nghìn dã nhân tấn công hàng chục hộ vệ, những hộ vệ này ai cùng có tu vi trên 30 năm, nhưng cũng không chống lại được những đợt tấn công như vũ bão này. Chi với 1 tuần trà, khi mà chỉ còn cách đống đá mười mấy trượng thì bọn Dịch Diễn chỉ còn lại một nửa .

Dã nhân một khi điên lên thì chúng bất chấp xông tới, chúng dùng da thịt để chặn đao thương của hộ vệ Dịch gia, buộc họ phải xuống ngựa, khi có hộ vệ Dịch gia ngã xuống đất thì lập tức tiến lại gần, dùng riu đè nát người đó cho đến chết.

Cả người Dịch Diễn run bắn, hắn nói: “Trời xanh ơi, Dịch Diễn ta đã gây ra oan nghiệt gì mà những dã nhân này đến tấn công ta? Trời ơi, đất ơi, mau đến cứu ta đi!”

Một dã nhân dùng 2 chiếc rìu thô sơ có cắn bằng thép, mũi không được sắc lắm, nhưng sức của dã nhân mạnh, chiếc rìu nặng nề giơ lên, chém vào vai của Dịch Diên.

Dịch Diễn gào khóc, vai trái của hắn bị trảm gọn, máu phun ra, 3 người Dịch Hành Dịch Đức Dịch Tổ thất kinh, vội trốn sau lưng Dịch Diên, tấm thân to béo của Dịch Diên đúng là một tâm thân lý tưởng. Tình huynh đệ nghĩa đồng bào lúc này chẳng còn ý nghĩ gì nữa.

Cơ thể Dịch Diễn co giật mạnh, hắn điên lên hét với mặt các huynh đệ của mình: “Cái lũ ăn hại các ngươi, cá ngươi không thể giết được lũ dã nhân này thì gia tộc nuôi các ngươi có tác dụng gì? Quay về tộc cho ta, ta nhất định sẽ bán già trẻ thê tử các ngươi cho khoáng nô!”

Lời chửi rủa của Dịch Diễn khiến các hộ vệ phát điên, mười mấy hộ vệ đồng loạt nhảy lên, binh khí trong tay hộ chợt phát ra thanh sắc kiếm cương dài 3 thước, mang theo âm thành rờn rợn xông tới lũ dã nhân.

Thanh sá kiếm cương sức mạnh vô địch, cho dù là đao thương hay là giáp phục thì đều phải chịu thua.

Nội lực trong 30 năm, kích kiếm cương cùng lắm chi mất có vài phút, trong thời gian ngắn ngủi đó, hộ vệ Dịch gia đã trảm được hơn 100 dã nhân, nội lực của họ nhanh chóng giảm đi, thể lực yếu lại rơi vào vòng vây của dã nhân, tinh thế vô cùng cấp bách.

“Phục huyết chiến đan, nhĩ đẳng gia nhân, ngộ tất tương thiện đăi!” tướng lĩnh hộ vệ chợt lên tiếng.

Mười mấy hộ vệ đã hao tốn gần hết mấy chục năm nội lực đồng thanh hô vang, rồi lấy phục sắc chiến đan ra nhét vào miệng, cơ thể họ trương lên giống như 4 thích kia, sức mạnh tỏng họ ưỗi dậy, họ nhấc binh khí lên và phun ra mọt thanh sắc cương khí những 6 thước.

Kiếm cương đi qua biến mọi thứ trở thành vụn vỡ, mười mấy hộ vệ Dịch gia cười lớn xông lên phía trước, trong chớp mắt lại có hơn 300 dã nhân chết dưới kiếm của họ, sau đó từ thất huyệt của những hậu vệ này bắn ra máu đông, cơ thể như muốn nổ ra.

Đầu lĩnh hộ vệ Dịch gia lạnh nhạt nhìn bộ hạ chết thảm, lại ra lệnh cho 10 hộ vệ tiếp theo: “Lại dùng phục huyết chiến đan!”

“Rõ!” mười hộ vệ bị điểm danh của Dịch gia cắn răng, thấy xung quanh đã bớt đi nhiều dã nhân, lấy chiến đan ra nhét vào miệng, lại là một đợt tấn công cảm tử, hơn 200 dã nhân bị tước đi tính mệnh. Trong thoáng chốc, hơn 1 nghìn dã nhân bị giết quá nửa, máu lẫn với bùn trở thành lớp nhầy nhầy phủ kín mặt đất.

Bọn dã nhân khí thế sụt hẳn, nếu có dã nhân man di hơn thì cũng phải hoảng sợ đến cực độ. Thấy đồng loại chết ngả rạ, lại nhìn hơn 20 hộ vệ Dịch gia, số dã nhân còn lại đã chùn bước.

Hốt hoảng nhìn trận địa, dã nhân hô hoán lên, quay đầu lại phía rừng mà chạy.

Dịch Diễn lấy tay phải ôm chặt vết thương ở vai, hắn gần như điên cười nói: “Đuổi theo, giết sạch bọn chúng đi! Lũ tạp chủng đáng chết, chúng không chỉ đả thương ta, mà còn giết chết sứ giả ban bố chiếu lệnh, họa này lớn rồi, nhất định phải giết sạch chúng!”

Sứ giả bị giết, họa này nhất định phải có người giơ đầu ra chịu, mà ở đây, Dịch Diễn lại thiếu mất một cánh tay, đã là phế nhân, Dịch gia cũng không coi trọng hắn, đứng ra chịu tội là quá hợp lý.

Nghĩ đến cảnh tượng thê thảm trước mắt, Dịch Diễn nghiền răng, nhất định phải cho hộ vệ giết được càng nhiều dã nhân càng tốt.

Trong ánh mắt của thống lĩnh Hộ vệ Dịch gia Dịch Thích cùng đỏ ngầu huyết quang, hộ vệ của mình bất lực, đối tượng cần bảo vệ lại mất một cánh tay, cho dù có binh an vô sự trở về thì địa vị trong tộc gia cũng bị dao động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.