Thủy linh mạch kết thành Kim Đan rồi, khả năng hấp thu huyết khí tinh hoa của người tu luyện của Vật Khất nâng cao lên ba phần. Ba phần tinh khí trong cơ thể hai nhân tiên
Kim Đan bị hắn hấp thu vào trong người, cẩn thận giấu dưới linh mạch hai cánh tay. Hai nhân tiên Kim Đan này đều tu luyện công pháp hỏa tính,
linh căn khởi nguồn từ tâm tạng đã vươn tới hai tạng phủ phế và tỳ, nửa
trên người đều đỏ rực như ngọn lửa.
Vật Khất đã làm thì làm đến cùng, dốc hết toàn lực, huy động khả năng
mạnh nhất của mình để trộm một phần nguyên khí tiên thiên trong cơ thể
hai người kia, để bổ sung tiên thiên nguyên thai và tâm tạng mình.
Nguyên khí trong tâm tạng hắn chợt trào lên, mỗi một nhịp tim đều có thể đưa nhiều huyết khí hơn đi khắp cơ thể, năng lượng huyết dịch bao quanh tim càng lúc càng mạnh, hắn cảm thấy tiên thiên nguyên thai cao năm
trượng của hắn có lớn lên đôi chút, có thể là cao thêm một inch nữa.
Hai nhân tiên Kim Đan cảm thấy thay đổi kì lạ trong cơ thể, họ sợ đến
mức hồn bay phách tán, há miệng định kêu lớn lên. Tham Lang kiếm xông
tới mang theo tiếng sói gầm rít tai, và để lại một lỗ hổng ở đan điền
của họ, phá vỡ Kim Đan của hai người, nuốt trọn tinh khí thần của hai
người đó.
Vật Khất lắc đầu đứng dậy, cười nói với sáu huynh đệ Hùng Thanh đang
đứng phía sau hắn: “Không sai, đêm nay, các ngươi có thể đến Thú Uyển Ốc mà sống vui vẻ. Yên tâm đi, đến lúc đó ta sẽ phái người dẫn đường cho
các ngươi, không ai dám chặn đường các ngơi đâu”
Sau huynh đệ Hùng Thanh nhìn nhau mắt nheo lại thành một sợi chỉ vắt
ngang mặt, vội vàng gật đầu khom người tạ ơn Vật Khất. Lúc này chúng làm gì còn chút tôn nghiêm nào của yêu tiên, rõ ràng là chỉ còn lũ háo sắc
đang nóng lòng muốn vui chơi mà thôi.
Tiếng chém giết xung quanh đã nhanh chóng ngừng hẳn, sáu nghìn binh sĩ
mặc chiến giáp đỏ ngầu giết sạch ba nghìn quân mà thiếu nữ bạch y dẫn
đến, chỉ giữ lại thiếu nữ bạch y và mười mấy tư quân để lấy khẩu cung,
sáu nghìn binh sĩ huyết giáp này ai cũng có tu vi tiên thiên nạp tức
cảnh giới, sáu nghìn võ giả tiên thiên, huấn luyện nghiêm khắc như quân
đội, đội quân như vậy, sức chiến đấu thật đáng sợ.
Những binh sĩ huyết giáp này có sử dụng binh khí pháp khí hạ phẩm đồng
màu, hàn khí tỏa ra quanh người họ. Ở họ toát lên sát khí, họ xử lý
chiến trường gọn ghẽ, sắp xếp gọn những thi thể tư quân, có người mặc áo xanh, ánh mắt sắc bén đang nhận diện tướng mạo những thi thể này.
Có tiếng bước chân vang lên, Mã Nghĩaa thân mặc công phục màu đỏ, thắt
lưng giắt đại đao đi tới dưới lọng của trăm lính tốt. Trên gương mặt tím đỏ, ánh mắt thâm thúy của Mã Nghĩaa nheo thành một đường thẳng, để lộ
ra sự hung tàn soi mói những tên bị bắt sống.
“Người Phong vệ đều ăn c* cả” Hắn dựa vào thân người cao lớn mà nhìn
xuống Vật Khất: “Ba nghìn võ giả Hậu thiên đỉnh phong hợp thành tư
quân, quân thế như vậy, Phong vệ một chút phong thanh cũng không có. Nếu không phải lần này chúng tập hợp lại hành thích Thiên Vận Hầu, sai dám
tưởng tượng, ở Kế Đô, dưới chân điện hạ, lại có quân lực tư nhân mạnh
thế này!”
Vật Khất chắp tay về phía Mã Nghĩaa, hắn hiếu kì nhìn Mã Nghĩaa toàn
thân huyết khí hừng hực, thuần dương chi khí gấp trăm lần đàn ông bình
thường, không hiểu hắn là thái giám mà tại sao tu luyện được tới công
pháp thuần dương như vậy, hắn không sợ nội hỏa thiêu chết sao? Nhưng
hiếu kì đâu chỉ vậy, Mã Nghĩaa không chỉ tu luyện công pháp thuần
dương, mà còn thuận lợi kết thành Kim Đan, thật là chuyện khó hiểu.
ho hắng đánh tiếng, Vật Khất cười nói với Mã Nghĩaa: “Mã nội thừa,
chuyện ở đây xin nhờ ngài. Nếu không phải Mã nội thừa xuất binh tương
trợ thì Vật Khất mấy hôm nay thật không dám bước ra khỏi Kế Đô một bước. Loại loạn thần tặc tử thế này, ngài tuyệt đối không thể tha”
Mã Nghĩa hung hãn quan sát người đàn ông áo xanh đang phân biệt các thi
thể, hắn cười nhạt nói: “Yên tâm, lần này Huyết Yến Quân của cao thừa
Yến Tử và thể thừa thân soái ra tay, nhiễu khai phủ Ty Khấu cùng ty tuần phong, bảo đảm sẽ khai quật được cả tổ mộ của chúng lên”
Cười điên cuồng một lúc, Mã Nghĩaa lại nói: “Chuyện ở đây, Thiên Vận Hầu coi như không biết, giờ về thành đi” Rồi Mã Nghĩaa hạ thấp giọng cảnh
báo: “Yến Lạc Công và đại tuần thủ Tây Phong vệ hôm nay đều bị liên đới, nếu không phải Thiên Vân Hầu sớm được điện hạ và đại tướng quân và cao
thừa chiếu cố, bí mật điều động Yến Tử và Huyết Yến Quân, Thiên Vận Hầu
hôm nay đúng là một thân một mình”
Vật Khất hít sâu vào, lắc đầu, tỏ ra đánh thương nhìn Mã Nghĩaa.
Mã Nghĩaa cười hì hì đập mạnh vào vai Vật Khất, hắn điềm nhiên nói: “Ở
đây giao cho ta là được, Thiên Vận Hầu yên tâm về thành, chuyện này, con chuyện Bất Lặc Công gặp thích khách nữa, điện hạ đã hạ quyết tâm điều
tra đến cùng, cho dùng ai đứng sau cũng phải bắt cho bằng hết”
Vật Khất không nói gì nữa, hắn và Mã Nghĩaa chắp tay cáo từ, sau đó huýt sáo gọi tê giác của mình cưỡi về Kế Đô. Sáu huynh đệ Hùng Thanh chào Mã Nghĩaa rồi đắc ý so vai làm mấy động tác mà chỉ có gấu mới hiểu, rồi
cười hi hi ha ha hóa thành hình người, hưng phấn theo Vật Khất rời khỏi
hiện trường.
Mã Nghĩaa nhìn sau huynh đệ đó mà dở khóc dở cười, hắn phẫn nộ nhìn theo bóng chúng mà xoa xoa cằm: “Trong cung gần đây thiếu nhân thủ, hay là
xử mấy con gấu háo sắc này cho vào cung làm thái giám nội thị nhỉ? Chài, mấy cái cắt đi đó đem về ngâm rượu cho hoàng thượng bồi bổ được đấy”
Sáu huynh đệ Hùng Thanh đó là yêu tiên, nên tai rất thính, nghe được mấy lời lẩm bẩm đó của Mã Nghĩaa mà chúng sợ quá, vội lấy tay che hạ bộ,
chạy cuống cuồng theo Vật Khất.
Vật Khất về đến cửa thành Kế Đô, đang băn khoăn xem rốt cuộc lần này là
ai đứng sau giật dây, ai mà lại có thể điều động hai nhân tiên Kim Đan ở Kế Đô này, cùng ba mươi hai võ giả tiên thiên, ba nghìn võ giả hậu
thiên đỉnh phong tạo thành tư quân để hành thích mình. Ai mà lại có thể
dúng lý do hợp lý để Yến Cứu Hồi và Lô Thừa Phong không được ra tay cứu
viện cho mình. Nếu không phải mình có phòng bị thì lần này gặp rắc rối
to.
Đúng lúc đó, trong phòng thành phòng quân nghỉ ngơi, Bạch Châu Nhi dẫn
một đám cung cấm vệ xông ra, hứng thù tóm lấy ống tay áo của Vật Khất,
nói lớn: “Thiên Vận hầu gia, công chúa chúng tôi đến thi họa hội của
Ngọc Thiên Thiên tiểu thư rồi. Công chúa bảo chúng tôi dẫ ngài đến Loạn
Hồng Giang tìm công chúa. Nhanh lên, Ngọc Thiên Thiên tiểu thư đó xưa
nay luôn đối phó với công chúa, ngài nhất định có thể làm cô ta tức chết được, đúng không?”
Vừa nói Bạch Châu Nhi vừa kéo dây thừng phía mũi con tê giác đi về phía Loạn Hồng Giang.
Vật Khất chưa kịp hiểu chuyện gì, hắn hỏi Ngọc Thiên Thiên là ai, Chương Lạc công chúa sao lại có ân oán với người này, và thi họa hội là nơi
thế nào.
Bạch Châu Nhi liến thoắng trả lời những gì nó biết.
Ngọc Thiên Thiên là tiểu thư Ngọc gia, là quý tộc nổi tiếng của Đại Yến, phải đến gần một nghìn năm trăm năm rồi, Ngọc gia nổi tiếng nhờ Vũ Thư
Họa, đời đời đảm nhận chức Đại biên soạn của Đại Yến, phụ trách thu thập vào biên soạn các loại sách vở của Đại Yến. Ngọc gia không đông người,
bao nhiêu năm nay, đã trả qua hàng chục đời người, nhưng cả tộc chưa quá một trăm người.
Nhưng Ngọc gia dù là nam hay nữ đều là những tài tử thi họa thư pháp,
lại kiếm tu luyện một công pháp huyền diệu tổ truyền, ai tu luyện cũng
thông minh hơn người. Khắp Đại Yến này, lấy được một nữ nhân Ngọc gia là may mắn lớn nhất của một gia tộc.
Hiện nay, Ngọc gia chỉ còn Ngọc Thiên Thiê đến tuổi mà chưa xuất giá, vì vậy cô ta là người tập trung mọi ánh mắt quyền quý nhất Đại Yến, ai
cũng muốn cưới được cô nương thông minh quyền mưu nhất thiên hạ này về
làm vợ.
Một thiếu nữ thu hút mọi ánh nhìn như vậy, luôn là đối thủ của Chương
Lạc công chúa, chẳng có lý do nào hết, công chúa từ ngày hiểu chuyện đến giờ đều đối chọi với Ngọc Thiên Thiên, ngại nỗi địa vị của Ngọc gia ở
Đại Yến này, nên hai người luôn xưng hô tỷ muội thân mật, nhưng bao
nhiêu lần công chúa đã đâm kim vào những hình nhan giấy gắn tên Ngọc
Thiên Thiên rồi.
Nếu công chúa mà có thuật nguyền rủa cổ xưa thì nàng sớm đã nguyên rủa
mặt Ngọc Thiên Thiên lấm tấm, cả đời không lấy được chồng rồi.
“Đây là ân oán giữa hai người đó sao?” Vương Thông nhìn chằm chằm Bạch Châu Nhi thò đầu ra từ cửa sổ xe, mãi mới nói nên lời.
Bạch Châu Nhi ngồi thẳng người nghiến răng nói: “Không phải sao? Cô ta
hơn công chúa đã đành, lần này thi họa hội cũng nghĩ cách làm xấu mặt
công chúa, không trừng trị cô ta đâu có được? Vật hầu gia, ngài bản lĩnh lớn, lần này nhất định phải giúp công chúa tức giận!”
“Ta sẽ cố gắng!” Vật Khất cười khan, muốn mình ra tay ư? Đánh một trận – thế thì không ra gì cả! Nói ra, Đại Yến này có một số quy tắc thật
phiền phức, đường đường là công chúa mà lại phải nghĩ cách trừng trị con gái một thần tử? sao phải dúng thủ đoạn này chứ?
Lắc đầu thở dài, Vật Khất đành đi theo đến Loạn Hồng Giang.
Một con thuyền đã đợi sẵn trên bờ, nhanh chóng đưa Vật Khất lên con thuyền hào nhoáng ở giữa sông.
Vừa mới lên thuyền, Vật Khất đã nhìn thấy công chúa đang ngồi bên một
chiếc bàn, mặt xanh rồi lại hồng, hồng rồi lại xanh, có vẻ rất bối rối.
một thiếu nữ mặc áo trắng đang đứng sau lưng này thì thầm to nhỏ gì đó,
khiến sắc mặc công chúa càng khó coi hơn.
Ho hắng, Vương Thông cao giọng lên: “Công chưa, Vật Khất đến rồi”
Mọi người, Thượng Quan Vũ Lang quay đầu nhìn Vật Khất, ánh mắt sắc như dao, kiếm ý ẩn hiện như muốn đâm xuyên qua Vật Khất.