Thâu Trọn Gió Xuân

Chương 52: Chương 52: Anh hùng cứu mỹ nhân




Theo Triệu Sách tính toán thì bây giờ đất Tần – Sở – Dự đều đã là thiên hạ của Vân Định Quyền, một khi rơi vào tay hắn thì chắc chắn không có đường sống. Lên Tấn Châu ở phía bắc lại là một sự lựa chọn không tồi, vừa có thể trốn tránh được sự truy sát của Vân Định Quyền, vừa có thể kiếm được một số tiền lớn. Không có tiền, đừng nói là gầy dựng sự nghiệp, cho dù là ăn mặc ở cũng đã khó khăn.

Vì thế, Triệu Sách dẫn Vân Phỉ lên phía bắc, đi thẳng về hướng Tấn Châu.

Vết thương trên cổ Vân Phỉ đã đóng vảy nhưng vết thương trên cổ tay lại có xu hướng chuyển biến xấu, bởi vì mỗi đêm đi ngủ Triệu Sách vẫn trói hai tay nàng lại, sợ nàng nửa đêm chạy trốn.

Sáng hôm sau thức dậy, khi Triệu Sách cởi trói thì cổ tay vừa sưng vừa đỏ, Vân Phỉ đau đến nỗi cắn môi, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Triệu Sách.

Trong lòng Triệu Sách thoáng có vẻ không đành, nhưng vừa nghĩ đến những chuyện mà Vân Định Quyền làm với Triệu Hiểu Phù, nghĩ đến mối thù giết cha mẹ sâu như bể thì chút không đành lòng ấy lập tức bị thù hận lấn át, chỉ cảm thấy mình đối với nàng như thế là đã quá nhân từ.

Vân Phỉ biết mối hận trong lòng hắn rất sâu đậm, cũng biết hắn cố ý làm vết thương nặng thêm để nàng không có sức mà chạy trốn cho nên nàng cũng không tốn hơi năn nỉ hắn tìm đại phu hay thoa thuốc, chỉ cắn răng mà chịu đựng.

Cuối cùng cũng đến địa giới của Tấn Châu, Triệu Sách tìm một nông gia ở ngoài thành để ở lại. Lão nông này họ Lưu, bốn đứa con trai đều ra ngoài mưu sinh, trong nhà chỉ còn lại hai vợ chồng già.

Triệu Sách cho họ một ít bạc vụn, nói với họ Vân Phỉ là thê tử của hắn, đầu óc không được bình thường lắm, nay đến Tấn Châu để nương nhờ họ hàng, tiện thể chữa bệnh cho nàng.

Lão nông nhìn thấy ngân lượng nên hết sức nhiệt tình, chuẩn bị bữa tối khá phong phú, mời Triệu Sách và Vân Phỉ cùng dùng cơm. Triệu Sách liền bắt đầu hỏi thăm Lục Thịnh, nói mình là bà con xa của Lục Thịnh, từ Tấn Thành đến nương nhờ.

Hai vợ chồng già này đúng là người nhà quê, ở ngoài thành, kiến thức hạn hẹp, ngay cả người giàu nhất Sơn Tây mà cũng không biết. Triệu Sách rất thất vọng, định bụng mai hắn sẽ vào thành thám thính một chút.

Trời đã vào thu nên tối rất nhanh, vừa ăn cơm xong là đã tối đen như mực. Triệu Sách ngồi bên cạnh chiếc bàn, hai tay đan vào nhau, nheo đôi mắt hoa đào lại, nhìn Vân Phỉ từ trên xuống dưới.

Rõ ràng đó là một đôi mắt phong lưu, hào hoa tuyệt đỉnh nhưng Vân Phỉ lại bị hắn tìn tới mức lo sợ, tay nổi cả da gà.

Hắn hỏi: “Trên người cô có thứ gì của Lục Nguyên tặng không?”

Vân Phỉ thở phào một hơi, trả lời: “Không có.” Trang sức trên người nàng đã đưa cho hắn đổi thành ngân lượng hết rồi.

Vậy phải làm sao để Lục Nguyên tin là cô ở trong tay ta?” Triệu Sách gõ gõ lên mặt bàn, hỏi tiếp. “Hắn có nhận ra bút tích của cô không?”

Vân Phỉ lắc đầu: “Ta chưa từng viết chữ trước mặt huynh ấy, huynh ấy sẽ không nhận ra bút tích của ta. Hay là ngươi dẫn ta tới trước mặt huynh ấy, để huynh ấy thấy mặt ta.”

Triệu Sách trợn mắt lên: “Co đừng tưởng bở.” Hắn nhíu mày lại, nghĩ ngợi rồi nói: “Cô hãy viết trong thư chuyện gì mà chỉ có hai người biết được ấy.”

Như thế, cho dù Lục Nguyên không nhận ra bút tích của nàng thì cũng biết người viết thư là Vân Phỉ. Vì thế, hắn đứng dậy tìm Lưu lão để hỏi xin bút mực.

Lưu lão không biết chữ, trong nhà hoàn toàn không có bút mực nên vội vàng thắp đèn sang nhà Vương tú tài hàng xóm để mượn bút mực sang cho Triệu Sách.

Triệu Sách kéo Vân Phỉ qua, quát: “Mau viết đi.”

Vân Phỉ nghĩ ngợi một lát, chuyện mà chỉ có nàng và Lục Nguyên biết đương nhiên là chuyện nàng bảo hắn dùng miệng kéo váy lên, lôi con dao ra.

Nàng đành phải cầm bút lên viết lại chuyện này.

Triệu Sách đứng sau lưng nàng để nhìn, cười chế nhạo. “Thì ra là còn có chuyện ám muội thế nữa. Cắm sừng Úy Đông Đình, cũng không tồi!”

Vân Phỉ tức giận đến nỗi đỏ bừng cả mặt, không nhịn được nên lườm hắn một cái. Không biết tại sao, Triệu Sách đột nhiên nổi giận, móc thắt lưng ra định trói tay nàng lại.

Vân Phỉ lấy làm lạ, không biết sao hắn đột nhiên trở mặt nhưng cũng lặng lẽ đưa tay ra, vừa nghĩ tới cảm giác đau đớn ấy thì nàng nhắm mắt lại.

Triệu Sách bất chợt dừng tay lại. Cổ tay vốn nhỏ nhắn nõn nà của nàng nay đã thối rữa và sưng tấy. Nàng nhắm mắt lại, hàng mi vừa dài vừa rậm kia hơi run run, vẻ mặt đau đớn khi chuẩn bị nhận cực hình kia kiên cường đến độ làm người ta thương tiếc.

Hắn nghiến răng, ném thắt lưng lên tay nàng, lạnh giọng nói: “Ngủ đi.”

Tối nay không trói nàng lại, Vân Phỉ mừng thầm trong bụng, vội vàng mở mắt ra, mỉm cười với hắn: “Cảm ơn.”

Đây là lần đầu tiên nàng mỉm cười với hắn từ khi quen biết.

Triệu Sách ngẩn ra, sau đó xoay người đi tắt đèn.

Trong bòng đêm, giơ tay lên không thấy năm ngón, nhưng kỳ lạ là trước mắt hắn vẫn cứ hiện lên nụ cười của nàng, giống như một viên trân châu cứ lơ lửng trong không khí, tỏa ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo, cho dù hắn nhắm mắt lại thì nụ cười ấy vẫn không biến mất.

Không ngờ nàng lại thích Lục Nguyên. Nghĩ tới chàng thiếu niên tuấn tú cao ngạo ấy, hắn thầm hừ lạnh một tiếng. Gã đó có gì tốt chứ, chẳng qua là biết cách đầu thai, trong nhà có tiền mà thôi, gầy gò ốm yếu, không thể gánh vác gì. Hắn khinh thường, cười lạnh.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Sách ăn cơm xong thì nhốt Vân Phỉ trong phòng, nói với Lưu lão: “Nương tử của ta đầu óc không được bình thường lắm, bây giờ ta sẽ vào thành tìm đại phu khám bệnh cho nàng ấy. Cửa phòng được khóa lại, bất luận nàng ấy nói gì thì cũng đừng mở cửa, đề phòng nàng ấy phát bệnh đánh người. Ta sẽ về ngay lập tức.” Nói xong, hắn lại đưa cho Lưu lão một ít bạc vụn, nói: “Bộ quần náo này của ta mặc mấy ngày liền nên cũng bẩn rồi, ông lấy cho ta một bộ khác sạch sẽ, bộ này ông giặt giúp ta.”

Lưu lão cười hì hì rồi nhận lấy ngân lượng, không ngừng nói được được, vội vội vàng vàng vào trong phòng lục lọi quần áo của con trai, cố gắng chọn được một bộ đồ bằng vải thô còn mới nhất, xách ra ngoài, ngượng ngùng nói: “Xin công tử mặc đỡ cho.”

Triệu Sách vào trong phòng thay bộ áo bào bằng gấm trên người mình ra, sau đó tiện tay trói Vân Phỉ vào đầu giường, khóa cửa lại, rồi cầm lấy bức thư của Vân Phỉ, cưỡi ngựa đi thẳng vào thành.

Hai vợ chồng Lưu lão nghĩ là đầu óc Vân Phỉ không bình thường nên Triệu Sách vừa đi thì họ cũng bận rộn chuyện của mình, hoàn toàn không để ý tới Vân Phỉ. Vân Phỉ vốn muốn thuyết phục bọn họ thả mình ra nhưng đáng tiếc, không có cơ hội nói chuyện với họ.

Nàng ở trong phòng, cảm thấy thời gian dài đằng đẵng, không biết Triệu Sách có tìm được Lục Nguyên hay không, càng không biết hắn định đòi Lục Nguyên bao nhiêu ngân lượng. Có điều chỉ cần có thể thoát thân thì nàng nhất định sẽ trả lại Lục Nguyên số bạc ấy.

Triệu Sách đi từ sáng sớm, mãi cho đến trưa mới quay lại.

Cửa vừa mở ra, Vân Phỉ nhìn sắc mặt của hắn trước, vẫn ổn, nhìn có vẻ rất bình tĩnh. Cho dù hắn mặc đồ bằng vải thô sơ nhưng vẫn có khí chất hào hoa phong nhã không ai bằng. Có lẽ vì muốn che giấu diện mạo quá xuất sắc của mình nên mấy ngày nay hắn lại để râu quai nón.

Triệu Sách bước tới, cởi trói cho nàng, động tác nhẹ nhàng hơn những lần trước nhiều.

Vân Phỉ thầm nghĩ chắc là vì nàng sắp được chuộc ra nên hắn khách khí với nàng hơn một chút. Nàng xoa xoa bả vai, hỏi: “Thế tử đã tìm được Lục Nguyên chưa?”

Triệu Sách hừ một cái, nói với giọng chua lè: “Tình nghĩa giữa hắn và cô quả nhiên là khác thường, hắn đồng ý chuộc cô.”

Tuy Vân Phỉ không nói chuyện nhưng ánh mắt lóe lên vẻ mừng rỡ sáng ngời. Triệu Sách thấy vẻ mặt hớn hở của nàng thì sa sầm mặt lại, hừ lạnh: “Cô vui cái gì chứ, ta lấy tiền nhưng chưa nói là sẽ thả cô.”

Lòng Vân Phỉ nặng trình trịch, vẻ vui mừng trong mắt cũng tắt hẳn, giận đến nỗi muốn nhào tới nổi xung với hắn.

Triệu Sách cười đắc ý, mang theo vẻ hả hê khi cười trên nỗi đau của người khác.

Vân Phỉ cố nén lửa giận trong lòng mình xuống, nở nụ cười gượng gạo, nhẹ nhàng hỏi: “Lục Nguyên dùng tiền chuộc ta, ngươi không thả ta thì huynh ấy sẽ đưa tiền sao chứ?”

Triệu Sách liếc nàng một cái: “Chuyện này không cần cô lo, ta tự có cách sắp xếp.”

Hôm ấy, Triệu Sách chỉ ở trong phòng không đi đâu, ngoại trừ trầm tư ra thì lau thanh bảo kiếm của mình.

Vân Phỉ nhìn thanh kiếm từng đặt trên cổ mình, bất giác sờ lên cổ. Vết thương đã khỏi rồi, vảy cũng đã tróc ra, để lại một vết đỏ hồng. Bởi vì làn da nàng quá trắng nên vết đỏ ấy cũng rất rõ ràng, vừa ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy. May mà nàng không đỏm dáng như Triệu Sách, không để ý tới chuyện ấy lắm, so với một vết sẹo thì tính mạng quý giá gấp vạn lần.

Hôm sau, Triệu Sách vẫn án binh bất động, không ra ngoài. Vân Phỉ rất tò mò, hắn làm thế nào để liên lạc với Lục Nguyên nhỉ? Nhưng Triệu Sách không nói thì nàng cũng không hỏi, miễn cho hắn lại nổi khùng. Bị giết ngay trước khi được cứu thì oan uổng quá. Cho nên ngày hôm ấy, nàng hết sức ngoan ngoãn nghe lời, giống hệt như tì nữ của hắn vậy.

Ăn cơm trưa xong, rốt cuộc Triệu Sách có hành động. Hắn dẫn theo nàng, cưỡi ngựa chạy về hướng nam. Vân Phỉ thấy không chạy vào thành thì lòng hơi hoảng hốt, hỏi hắn: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Triệu Sách ngồi phía sau nàng, hai tay vòng trước người nàng, trả lời: “Đi lấy tiền.”

Vân Phỉ thầm kích động trong lòng, cuối cùng đã đợi được giờ phút này. Nàng đã định là hễ nhìn thấy người của Lục Nguyên thì sẽ dốc hết sức mà chạy, nếu không sẽ không có cơ hội nữa. Triệu Sách lấy tiền mà không tính thả nàng, ai biết còn có âm mưu gì khác chứ.

Từ con đường đất trong thôn rẽ ra đường cái lớn, đi không bao lâu liền thấy phía trước là một con sông nhỏ. Vân Phỉ ở trên ngựa, từ xa nhìn thấy trên cầu có một người đang đứng.

Tim của nàng đập thình thịch, có phải Lục Nguyên không? Nếu là Lục Nguyên, hắn trói gà không chặt, cho dù nàng và hắn hợp sức thì cũng không phải là đối thủ của Triệu Sách. Hơn nữa trong tay Triệu Sách còn có binh khí.

Khi Triệu Sách cưỡi ngựa chạy đến gần, nàng thấy rõ đó là Lâu Tứ An thì lập tức mừng thầm trong bụng. Bởi vì Lâu Tứ An có võ công, cho dù đánh không lại Triệu Sách thì nàng cũng có thể nhân cơ hội thúc ngựa bỏ chạy. Nàng từng cứu Lâu Tứ An, chắc chắn hắn sẽ giúp nàng.

Lâu Tứ An thấy nàng thì cũng lộ ra vẻ kích động. Hôm ấy Vân Phỉ từng cứu hắn, trong lòng hắn vẫn rất cảm kích. Trong lúc ánh mắt hai người chạm vào nhau, Vân Phỉ càng tin chắc Lâu Tứ An sẽ không bỏ mặc mình.

Triệu Sách ngồi trên ngựa, cảnh giác nhìn bốn phía, hỏi: “Tiền đâu?”

Lâu Tứ An nói: “Công tử nhà ta nói số tiền lớn như thế, phải tận mắt thấy được Vân tiểu thư thì mới giao.”

Mặt Triệu Sách lập tức lạnh như băng: “Lục Nguyên dám lật lọng sao?”

“Công tử đừng vội, công tử nhà ta đã mang tiền chuộc tới, đang đợi ở gần đây, đợi tiểu nhân phát tín hiệu thì công tử nhà ta sẽ đích thân mang tiền đến.” Nói xong, Lâu Tứ An lấy một cây sáo trúc trong tay áo ra, đặt lên miệng thổi một cái.

Đột nhiên, một loạt tiếng vó ngựa bỗng vang lên, Triệu Sách quay đầu lại nhìn thì thấy từ trong rừng cây ở phía xa xa bất ngờ có mấy chục người cưỡi ngựa xông ra, làm gió bụi tung bay mù mịt.

Vân Phỉ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, quả nhiên Lục Nguyên an bài người đến cứu nàng.

Triệu Sách thấy thế thì quất mạnh roi vào mông ngựa, quay đầu bỏ chạy. Nói thì chậm nhưng hành động thì nhanh, Lâu Tứ An lập tức nhào tới, vung ám khí trong tay lên, ném thẳng về phía con ngựa ô của Triệu Sách.

Ánh sáng lạnh lóe lên, chân trước của con ngựa dính một mảnh phi tiêu bảy cạnh, hai chân khuỵu xuống, ngã dưới đất. Theo quán tính, Vân Phỉ và Triệu Sách bị văng từ trên lưng ngựa xuống đất.

Vân Phỉ ngã xuống đất, cả người như bị vỡ vụn, đau đến nỗi rơi nước mắt. Nàng lăn trên cỏ mấy vòng thì mới dừng lại, nằm ngửa mặt lên trời.

Ánh mặt trời chói chang lập tức chiều thẳng vào mặt nàng, chói đến nỗi đau cả mắt. Nàng đưa tay che mắt lại, những tia nắng vàng rực khẽ lùa qua kẽ tay, khiến mắt hoa lên, mơ mơ hồ hồ, đầu óc choáng váng. Nàng muốn bò dậy nhưng người không còn chút sức nào, hệt như lúc nãy té ngã đã làm tan biến hết sức lực.

Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như tiếng vó ngựa đến sát bên cạnh. Một con ngựa dừng lại trước mặt nàng, người trên ngựa lập tức nhảy xuống, dáng người cao lớn che mất ánh mặt trời chói chang kia. Xung quanh người ấy lóe lên những tia nắng màu vàng, giống như lần đầu tiên nàng nhìn thấy Úy Đông Đình vậy.

Nhất định là vì quá nhớ nhung y nên mới sinh ra ảo giác. Nàng nhắm mắt lại, ngất đi.

Trong lúc mơ màng, hình như có người đang vỗ về cổ tay nàng, nàng đau đến nỗi xuýt xoa. Ý nghĩ đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là Triệu Sách đang trói nàng, nàng không có được cứu, còn ở trong tay hắn. Nàng tuyệt vọng đến mức không dám mở mắt, người không nén được mà run lên.

“A Phỉ!”

Bên tai vang lên một tiếng gọi trầm thấp dịu dàng. Tại sao lại quen thuộc như vậy, rất giống với giọng của Úy Đông Đình. Nàng nghi hoặc mở mắt ra, khó mà tin khi nhìn thấy người đang vuốt ve cổ tay mình chính là Úy Đông Đình.

Nàng ngẩn ngơ nhìn hắn cẩn thận băng bó cổ tay nàng lại, một cảm giác mát lạnh thấm vào da thịt làm giảm bớt cảm giác nóng rát và đau đớn.

Tại sao lại là y? Là bị ngã nên đầu óc có vấn đề, sinh ra ảo giác ư? Nhưng cánh tay mạnh mẽ mà ấm áp ấy, lồng ngực quen thuộc mà nàng thường nhớ nhung ấy lại rất chân thật, thậm chí hơi thở trên người y cũng có hương vị mà nàng hoài niệm.

Nàng nhìn gương mặt anh tuấn của y không chớp mắt, không nhịn được nên đưa tay ên vuốt ve nó. Úy Đông Đình nắm lấy tay nàng. “A Phỉ, là ta.”

au khi xác định đây không phải là mơ, Vân Phỉ đột nhiên dang hai tay ra, ôm chặt lấy cổ y, khóc rống lên.

Lòng y Úy Đông Đình ngổn ngang trăm mối, y ôm chặt nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, an ủi: “Không sao nữa rồi.”

Từ trước đến giờ, Vân Phỉ không hề biết là nước mắt của mình lại nhiều như vậy. Nỗi lo sợ và ấm ức bị dồn nén trong lòng, không có ai san sẻ bấy lâu nay như một dòng nước được khơi dòng, mặc sức mà tuôn trào trong lòng y.

Úy Đông Đình lẳng lặng ôm nàng, vuốt mái tóc nàng, dịu dàng nói: “Đừng khóc nữa, mắt sưng hết rồi kìa.”

Đúng rồi, mắt sưng lên thì xấu lắm, nàng không muốn để y nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình đâu.

Vân Phỉ khụt khịt mũi, cố nén không khóc nữa, xách vạt áo trước ngực y lên lau nước mắt không chút khách khí, sau đó ngẩng đầu nhìn y: “Sao lại là chàng?”

“Vậy nàng nghĩ là ai? Là Lục Nguyên sao?” Úy Đông Đình nhíu mày, giọng có vẻ hơi chua chua.

“Ta không ngờ là chàng lại ở Tấn Châu, cũng không ngờ là chàng sẽ đến cứu ta, chẳng phải chàng không cần ta nữa sao?” Vân Phỉ bĩu môi, mắt lại đỏ lên.

“Ai nói ta không cần nàng?” Úy Đông Đình chăm chú nhìn nàng, lòng thầm thở dài: là nàng không cần ta.

“Là chàng không cần ta mà, đưa ta đi mà không hỏi không han tới, khiến ta bị Triệu Sách làm hại, suýt nữa thì mất mạng.” Vân Phỉ càng nói càng thấy uất ức, nước mắt lại trào ra như mưa, tức giận đấm thình thịch vào ngực y.

Lòng Úy Đông Đình rung động, đột nhiên cảm thấy tình hình hơi bất ngờ, ngoài dự tính của y.

Biểu cảm này của nàng, rõ ràng giống như là... làm nũng?

Y ngẩn ngơ nhìn nàng, có chút không dám tin.

Nàng khóc đến nỗi chóp mũi cũng đỏ bừng. “Hu hu, đều do chàng không tốt, nếu tay của ta mà có sẹo thì ta sẽ hận chàng suốt đời. Hu hu...”

Xác định một cách chắc chắn nàng đang làm nũng, phải chăng điều này chứng tỏ... Y mừng như mở cờ trong bụng, lập tức đè nàng ngã xuống giường, mỉm cười nhìn nàng: “Ta sẽ không chê xấu đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.