Triệu Sách nhìn những binh lính canh gác dày đặc trước cửa thành, đột nhiên
mỉm cười, hỏi: “Có khi nào lát nữa đột nhiên cô bán đứng ta không?”
Hắn mặc quần áo nữ nhi, nhìn nàng với vẻ nửa thật nửa đùa, đôi mắt hoa đào
hơi nheo lại, tư thế lơ đãng quyến rũ ấy làm Vân Phỉ thấy hắn như đang
tỏa nắng, không dám nhìn thẳng.
Vân Phỉ cũng cười: “Tần Thế, Vân Phỉ ta tuy chỉ là một nữ tử nhưng còn giữ chữ tín hơn cả nam giới. Nếu
ta đã coi huynh là bằng hữu thì tuyệt đối sẽ không bội tín bội nghĩa,
làm những chuyện hại người hại mình. Nếu lỡ như huynh bị người ta nhận
ra thì không cần khách khí, cứ lấy ta làm con tin, huynh vẫn có thể
thoát thân.”
Sự thẳng thắn của Vân Phỉ làm Triệu Sách hoàn toàn
yên tâm. Hắn ngượng ngùng vuốt cằm. “Kế này rất hay. Có điều nếu gặp
phải Anh Thừa Cương nữa thì chắc sẽ tiêu đời.”
Vân Phỉ ngửa đầu
lên cười tươi tắn: “Làm gì có chuyện đó, lúc này hắn đã là vương gia cao quý, đâu rảnh mà tới lạng qua lạng lại ở cái cổng thành này.”
Tuy nói thế nhưng trái tim vốn đã bình yên của Vân Phỉ lại bị câu này của
Triệu Sách làm cho thấp thỏm bất an. Khi Anh Thừa Cương thấy được nàng,
chắc sẽ ngạc nhiên đến mức hai mắt lồi ra. Không biết khi ấy hắn ăn nói
với Vân Định Quyền thế nào về chuyện nàng bị Triệu Sách bắt đi, nhưng
Vân Phỉ có thể chắc chắn là hắn không dám nói thật. Mà có lẽ Vân Định
Quyền sẽ hoàn toàn tin tưởng, không chút nghi ngờ về lời nói dối của
hắn. Cho nên việc đầu tiên khi nàng gặp được Vân Định Quyền là phải kể
hết cho hắn nghe chân tướng của chuyện này, để hắn biết đứa con trai
trưởng mà hắn tin tưởng kia đã làm mưa làm gió thế nào sau lưng hắn.
Quả nhiên như Triệu Sách đã nói, binh lính canh gác tiến hành khám xét
những người ra vào thành rất nghiêm. Bởi vì Vân Định Quyền chiếm kinh
thành, chân chưa vững vàng nên luôn phải phòng bị gian tế của Ngô Vương
trà trộn vào.
Triệu Sách đã đến kinh thành từ sớm nhưng vì sợ
bại lộ thân phận nên không dám vào thành, cứ lẩn quẩn ở mấy huyện thị
quanh đấy, rồi gặp được Vân Phỉ.
Vân Phỉ quay đầu lại nói với
Triệu Sách: “Các huynh đợi ở đây trước đã.” Nàng đi thẳng về phía trước, báo thân phận của mình cho binh lính gác thành biết.
Mấy vệ binh canh gác đều ngẩn ra, đánh giá nàng, nửa tin nửa ngờ.
Tuy mọi người không nhận ra nàng không cũng biết quả thật hoàng thượng có
một vị trưởng nữ, tên là Vân Phỉ. Thiếu nữ trước mặt dung mạo tuyệt
trần, khí chất thoát tục, thần thái lại toát lên vẻ cao quý không sao tả được nên họ đã tin phần nào. Dù thế, binh lính vẫn không dám cho qua,
nhưng lại không dám khinh suất nên lập tức phái người bẩm báo lên trên.
Không lâu sau, một vị quan chừng bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy vội vàng
từ trên thành đi xuống. Vừa thấy được Vân Phỉ, hắn ta ngạc nhiên đến
ngẩn cả người.
Vân Phỉ nhận ra người này, chính là bà con xa của cha nàng, tên gọi Vân Thập Thất, thường ra vào phủ châu mục, trước kia
nàng thường gọi hắn là Thập Thất thúc.
Vân Phỉ vừa thấy hắn thì lộ ra vẻ vui mừng, gọi một tiếng Thập Thất thúc thân thiết như ngày nào.
Vân Thập Thất vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, hắn vội vàng bước tới, cúi người
hành lễ: “Công chúa, đúng là người rồi. Sao công chúa lại ở đây?”
Vân Phỉ thấy hắn hành lễ với mình, hơn nữa còn gọi công chúa thì lòng bỗng
dâng lên một nỗi chua chát. Cách đây không lâu, nàng cũng từng mong có
một ngày cha sẽ giành được Trung Nguyên, hoàn thành nghiệp bá, lúc ấy
nàng sẽ là công chúa, mẹ là hoàng hậu, đệ đệ là thái tử, cả nhà sống một cuộc sống yên bình hạnh phúc. Bây giờ nghĩ lại thì lúc ấy mình ngây thơ và buồn cười biết bao, cũng giống như mẹ, mơ một giấc mộng đẹp ngây
ngô, bây giờ cuối cùng thì đã tỉnh mộng.
“Thập Thất thúc, bây giờ cha ta đang ở đâu? Ở trong cung sao?”
Vân Thập Thất gật đầu lia lịa, nói: “Thần sẽ đưa công chúa vào cung ngay.
Hoàng thượng thấy được công chúa thì chắc sẽ rất vui mừng.”
Vân
Phỉ nghe được hai chữ ‘hoàng thượng’ thì lòng có một cảm giác rất khó
tả, đột nhiên nghĩ đến những từ mà Úy Trác mắng cha mình: tên giặc cướp
nước.
Vân Phỉ thầm nghĩ: rốt cuộc là tên giặc cướp nước hay minh quân khai quốc thì đều không liên quan đến nàng. Trong lòng nàng, hắn
chính là một kẻ tiểu nhân đê tiện vô liêm sỉ, chỉ thế mà thôi. Người mà
nàng quan tâm đến chỉ có mẹ và đệ đệ, nàng vội vàng hỏi vân thập thất
ngay: “Thập Thất thúc, mẹ ta và A Tông đã đến kinh thành rồi phải
không?”
Vân Phỉ biết rất rõ tuy cha mình đê tiện nhưng lại rất
sĩ diện, cho nên hắn nhất định sẽ đón mẹ nàng và A Tông đến đây. Quả
nhiên, Vân Thập Thất trả lời: “Vừa đến được mấy ngày.”
Vân Phỉ
gật đầu chỉ vào đám người Triệu Sách và Lâu Tứ An ở xa xa, nói: “Lần này ta có thể trở về bình an đều là nhờ mấy vị tùy tùng của Lục gia, họ hộ
tống ta từ Tấn Châu đến đây.”
Vân Thập Thất nhìn ra sau Vân Phỉ.
Triệu Sách giả vờ e thẹn, nghiêng người qua, cúi đầu xuống. Vân Thập Thất
thấy đó là một cô gái thì cũng không tiện nhìn kỹ, chỉ tập trung quan
sát đám người Lâu Tứ An. Nhưng đó là người Vân Phỉ dẫn theo nên hắn cũng không nghi ngờ gì cả, càng không ngờ trong đó có trà trộn Triệu Sách –
kẻ mà Vân Định Quyền năm lần bảy lượt muốn diệt cỏ tận gốc.
Thế là đám người Triệu Sách và Lâu Tứ An thuận lợi theo Vân Phỉ vào thành.
Vân Thập Thất lập tức sai thuộc hạ mang một chiếc kiệu tới, mời Vân Phỉ lên kiệu, đích thân hắn đưa nàng vào cung.
Vân Phỉ quay đầu lại nói với Lâu Tứ An: “Đa tạ Lục công tử đã trượng nghĩa
ra tay tương trợ. Xin các vị hãy quay về chuyển lời lại với Lục công tử
rằng ta đã đến kinh thành bình an. Trên đường đi các vị đã vất vả nhiều
rồi, chi bằng hãy ở lại khách điếm Như Quy nghỉ ngơi vài ngày rồi hãy về lại Tấn Châu.”
Lâu Tứ An chắp tay nói: “Đa tạ công chúa quan tâm, công chúa bình an trở về thì tiểu nhân cũng yên tâm về báo cáo lại.”
Vân Phỉ gật đầu, nhìn Triệu Sách, khẽ mỉm cười với hắn, sau đó lên kiệu.
Lúc thả màn kiệu xuống, nàng nhìn thấy Triệu Sách nhìn nàng thật lâu,
trong mắt ánh lên vẻ gì đó không tả được, giống hệt ánh mắt của những
người đưa tiễn người thân đi xa trên bờ đê.
Triệu Sách đưa mắt
nhìn theo chiếc kiệu của Vân Phỉ biến mất trong dòng người xuôi ngược,
quay đầu lại nói với thuộc hạ: “Đi, chúng ta đi tìm khách điếm Như Quy
rồi ở lại.”
Kinh thành chỉ có một khách điếm tên là Như Quy, nằm bên bờ sông Lạc Hà, cách Chiết Tẫn Xuân Phong lúc trước không xa, cho
nên Vân Phỉ biết rất rõ.
Triệu Sách tìm thấy khách điếm Như Quy, dùng tên giả Tần Thế để thuê mấy căn phòng, yên lặng chờ Vân Phỉ phái
người đến liên lạc.
Thay bộ quần áo nữ nhi ra, hắn đứng trước
cửa sổ ngắm cảnh sắc trước kia liễu xanh như khói giờ hoang vắng tiu
đìu, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh của Vân Phỉ.
Tình cảnh ban đầu gặp gỡ, rồi trùng phùng gặp lại giữa hắn và nàng lần lượt lướt
qua trong mắt hắn. Duyên phận thật là một thứ kỳ diệu, không thể tưởng
tượng được. Hắn đột nhiên nhớ tới đêm hôm ấy, nàng bị hắn bắt gặp trong
nhà bếp, chiếc bánh màn thầu trong miệng lăn lông lốc xuống dưới chân
hắn, mặt nàng đầy vụn bánh, quỳ xuống cầu xin hắn. Hắn bất giá nở nụ
cười.
Sau khi cười xong, hắn lại chán chường thở dài một hơi.
Nàng không còn là một tiểu cô nương tinh ma ranh mãnh, hắn cũng không
còn là một thế tử cao cao tại thượng như trước. Từng là kẻ thù ngươi
chết ta sống, bây giờ lại là bằng hữu trong lúc hoạn nạn, thế sự vô
thường là thế này đây.
***
Vân Thập Thất đích thân dẫn người hộ tống Vân Phỉ đến cửa cung.
Vân Phỉ vén màn lên, xuống kiệu. Trước mặt nàng là hoàng cung nguy nga
tráng lệ. Ánh mặt trời mùa đông ấm áp chiếu rọi kiến trúc có lịch sử lâu đời này, mái ngói lưu ly màu vàng, bức tường màu đỏ thẫm, mọi thứ đều
không khác gì với trước khi nàng rời đi, chỉ có điều trong cung đã đổi
chủ, không còn là tiểu hoàng đế nhu nhược yếu ớt nữa mà là Vân Định
Quyền như mặt trời ban trưa.
Vân Thập Thất lấy lệnh bài ra, đến thông báo. Không lâu sau, cửa cung được mở ra, từ bên trong có một người đi tới.
Tống Kinh Vũ mặc quân phục của cấm vệ quân, mặt mày xán lán, trên vai là hai mảnh giáp mềm bằng tơ, tư thế oai hùng. Vân Phỉ nhìn thấy hắn thì như
nhìn thấy người thân, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, trăm mối cảm xúc giao nhau, không biết tại sao khóe mắt bỗng thấy cay cay.
“Bái kiến công chúa.” Tống Kinh Vũ quỳ một chân xuống đất.
Vân Phỉ cúi đầu nhìn hắn, càng cảm thấy đây là một giấc mơ. Cha đã thật sự
đoạt được giang sơn Đại Tề, ngồi lên ngai vàng ngày ngày ao ước, tự xưng hoàng đế, còn nàng cũng vinh dự trở thành công chúa cao quý.
“Miễn lễ.” Vân Phỉ nhẹ nhàng thốt ra hai chữ này, nỗi vui mừng khi gặp được Tống Kinh Vũ đã bị cái quỳ này của hắn làm tan biến.
Hắn và nàng không còn là những bằng hữu từng vào sinh ra tử với nhau ngày
nào nữa, mà là quân và thần. Quan hệ thay đổi bất ngờ này làm Vân Phỉ
không được thích ứng lắm, thậm chí hơi kháng cự. Nàng không muốn giữa
mình và Tống Kinh Vũ trở nên xa lạ như thế, bị ngăn cách bởi hai chữ
‘quân thần’ nặng nề và vô tình này.
Trong lòng nàng, những người có thể tin tưởng trên đời này còn lại quá ít, mà Tống Kinh Vũ là một trong số đó.
Tống Kinh Vũ đứng dậy, mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt vẫn trong trẻo và trầm
tĩnh như trước. “Mời công chúa theo vi thần vào cung, vi thần đã sai
người báo tin tức công chúa quay về cho hoàng thượng và nương nương
biết.”
Người Vân Phỉ muốn gặp lúc này nhất đương nhiên không
phải là Vân Định Quyền. Nhưng nàng cũng biết người lúc này mình phải gặp đầu tiên là hắn. Trên đường đến đây nàng luôn suy nghĩ khi gặp lại hắn, mình nên nói những gì, làm những gì.
Trong khoảnh khắc Anh Thừa Cương bảo Triệu Sách giết nàng thì thanh kiếm đặt trên cổ nàng đã cắt
đứt chút tình cha con cuối cùng còn vương vấn lại.
Tống Kinh Vũ
dẫn nàng đến Đức Dương Diện nguy nga hùng vĩ. Trên đường đi cứ mười bước là có một lính gác, tay cầm binh khí, uy phong lẫm liệt. Tòa cung điện
tôn quý nhất thiên hạ này đứng uy nghi sừng sững ngay giữa hoàng cung,
khí thế hùng vĩ. Vân Phỉ giẫm lên những bậc thềm bằng đá cẩm thạch có in hình mây trời để bước vào trong.
Dọc đường, thái giám cung nữ quỳ đầy đất, đồng thanh hô công chúa.
Giống như một giấc mộng phù hoa, Vân Phỉ khó mà tả được tâm trạng của mình
lúc này. Dưới chân như được trải mây trắng, từng bước nàng đi như từ cõi trần ai bước lên thiên đường.
Một tiếng công chúa khiến cho
những người bên cạnh nàng trở nên bé nhỏ như hạt bụi, họ quỳ phủ phục
dưới đất, ngửa mặt nhìn nàng.
Nàng chưa bao giờ thông suốt như
giờ phút này, hiểu ra tại sao người ta lại tham quyền thế đến vậy, vì nó mà không tiếc ruồng rẫy vợ con, cam tâm làm kẻ tiểu nhân bạc tình bạc
nghĩa, không biết liêm sỉ.
Trong cung điện vàng son rực rỡ, Vân Định Quyền từ trên ngai vàng bước xuống.
Đưa mặt về phía ánh trời chiều ngày đông, những con rồng năm móng thêu trên quần áo hắn sáng lấp lánh, tỏa ra ánh vàng rực chói lóa làm Vân Phỉ đau cả mắt.
Tất cả oán hận đều được nàng vùi chặt dưới đáy lòng,
Vân Phỉ lòng rướm máu nhưng vẫn khẽ nheo mắt lại, nhìn cha mình rồi từ
từ quỳ xuống: “Phụ hoàng.”