Vân Phỉ ngơ ngác nhìn cửa lớn của Lục gia, sự nhiệt tình sốt sắng lúc nãy
giống như là bị người ta tạt một chậu nước lạnh, dưới chân nàng toát ra
khí lạnh.
Ý nghĩ đầu tiên trong tiềm thức của nàng là không tin. Úy Đông Đình tốt với nàng như thế, sao có thể giấu nàng đi cưới Lục Kim?
Nàng quay đầu qua hỏi Tiếu Hùng Phi: “Ngươi có biết chuyện này không?”
Mặt Tiếu Hùng Phi khẽ biến sắc, hắn lắc đầu, nói nhỏ: “Phu nhân, tôi chưa
từng nghe qua chuyện này, tướng quân và thừa tướng chưa từng nhắc tới.”
Vân Phỉ nửa tin nửa ngờ lời của hắn. Tiếu Hùng Phi là thân tín của Úy Đông
Đình, cho dù hắn có nghe được thì cũng chưa chắc đã nói với nàng.
Những lời của Triệu Sách lại vang lên bên tai nàng: trước nay Úy Trác luôn là người lấy hôn nhân ra làm trò đùa. Triệu Hiểu Phù, nàng, và cả Lục Kim
đều là những quân cờ để hắn lợi dụng. Bây giờ nàng đã là một quân cờ vô
dụng, còn Lục gia thì giàu ngang quốc khố, Úy Đông Đình cưới được Lục
Kim thì sẽ có được sự giúp đỡ rất lớn về mặt tài chính từ Lục gia.
Lục Kim có dung mạo xuất chúng, gia tài bạc triệu, muốn tìm phu quân dạng
gì mà không có. Nhưng trong thời loạn, tốt nhất là nên tìm một người có
thể bảo vệ gia sản của Lục gia, và hiển nhiên, Úy Đông Đình là sự lựa
chọn tốt nhất. Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, diện mạo anh tuấn, tay nắm binh
quyền.
Những năm qua Lục Thịnh đều tận tâm tận lực với triều
đình, mỗi năm đều quyên một số tiền không nhỏ để triều đình dùng làm
quân lương. Ngay cả tiểu hoàng đế và thái hậu mà Úy Trác cũng đưa tới
Lục gia, điều này cho thấy hắn rất tin tưởng Lục Thịnh.
Gió thu
cuốn bay những chiếc lá rụng dưới đất, nàng nhìn cánh cửa lớn màu đỏ của Lục gia, một lúc sau mới có thể bình tĩnh lại được. Nàng không tin Úy
Đông Đình sẽ phản bội lời thề đối với nàng, nàng không thể nghe lời bàn
tán của hai người xa lạ mà đánh giá chuyện này một cách võ đoán. Đứng
đây nghĩ tới nghĩ lui, chi bằng đích thân vào trong kiểm chứng.
Thu Quế và Vãn Phong thấy nàng im lặng đứng đó một lúc thì cứ tưởng nàng sẽ không vào Lục gia, không ngờ Vân Phỉ vẫn bảo Thu Quế tiến tới đưa bái
thiếp.
Một lúc sau, Lâu Tam Thuận dẫn hai đầy tớ và hai nha hoàn vội vàng bước ra, cười nghênh đón Vân Phỉ. “Úy phu nhân đến thăm mà
không tiếp đón từ xa được. Mời phu nhân đi bên này.”
Vân Phỉ dẫn Thu Quế và Vãn Phong bước lên bậc thềm, Tiếu Hùng Phi và thuộc hạ ở lại căn phòng ngoài cổng để đợi.
Lâu Tam Thuận mang theo hai nha hoàn dẫn đường cho Vân Phỉ, vừa qua khỏi
bức tường bình phong thì đã thấy Lục Kim dẫn hai nha hoàn bước tới.
Vân Phỉ thấy nụ cười tươi như hoa của nàng ta thì cũng mỉm cười: “Lục muội
muội.” Nàng vốn rất thích Lục Kim, nhưng lúc này nhìn thấy nàng ta,
ngoại trừ vui mừng ra thì lòng còn có chút buồn bực. Nàng có thích Lục
Kim tới đâu đi nữa thì cũng không thể chịu được việc nàng ta và mình
cùng san sẻ một phu quân.
Lục Kim mỉm cười, nhún người hành lễ. “Chào Vân tỷ tỷ, không, Úy phu nhân.”
Nàng để ý quan sát vẻ mạt của Lục Kim, cảm thấy hơi kỳ lạ. Sao nàng ta thấy mình mà không hề có vẻ gì là xấu hổ hay bối rối?
Lẽ nào những gì hai người đó nói đều là giả?
Nàng cố kìm nén những nghi hoặc trong lòng, cười nói: “Lục muội muội đừng đa lễ, sức khỏe của lão thái thái vẫn tốt chứ?”
Lục Kim nói: “Sức khỏe của bà nội vẫn rất tốt. Mời tỷ tỷ đi bên này.”
Vân Phỉ càng ngày càng mơ hồ, không thể xác định chuyện này là thật hay
giả. Đột nhiên, nàng nghĩ tới việc Úy Đông Đình sắp xếp nàng ở tại biệt
viện mà không đón về phủ châu mục. Tuy nói là sợ Úy Trác nhìn thấy nàng
thì không vui nhưng phải chăng là vì sợ nàng biết y muốn cưới Lục Kim?
Phải chăng y dự tính lén lén lút lút, giấu giếm nàng mà cưới người khác?
Vừa nghĩ đến đây, Vân Phỉ vừa sốt ruột vừa tức giận, ước gì có thể lập tức đi hỏi Úy Đông Đình.
Lục Kim vui vẻ nắm tay nàng, Vân Phỉ miễn cưỡng nở nụ cười, nói chuyện với nàng ta, nhưng lòng thì nóng như lửa đốt.
Đi đến trước nội viện, bà vú đứng trước cửa lập tức vén màn lên, bên trong vang lên giọng của lão thái thái: “Đến rồi sao, mau mời vào.”
Vân Phỉ và Lục Kim bước vào, lão thái thái đã run run bước ra cửa, thấy Vân Phỉ thì định hành lễ.
Vân Phỉ vội vàng nâng lão thái thái dậy, không ngừng nói: “Hôm nay Vân Phỉ
đến là để thỉnh tội với người. Dựa vào sự nhân từ của người, Vân Phỉ ở
tại Lục gia lâu như vậy mà lại giấu giếm thân phận của mình.”
“Những lời phu nhân nói hôm đó, nếu không vì có nỗi khổ bất đắc dĩ thì sẽ
không nói như vậy.” Nói xong, lão thái thái lập tức sai người dâng trà
lên.
Những nghi hoặc trong lòng Vân Phỉ đã đầy đến mức sắp nổ
tung, trò chuyện với lão thái thái không lâu thì không nén được mà hỏi:
“Lão thái thái, vừa nãy con ở ngoài cửa nghe được vài lời bàn tán, không biết người có nghe nói chưa?”
“Bàn tán chuyện gì?”
Vân Phỉ nhìn nha hoàn bà vú trong phòng, không nói chuyện.
Lão thái thái hiểu ra, lập tức cho những người trong phòng lui ra.
Lúc này Vân Phỉ mới kể cho lão thái thái nghe những lời mình vừa nghe được ở ngoài cổng.
Lão thái thái nghe xong thì mặt biến sắc, lập tức hỏi Lục Kim: “Sao ta chưa từng nghe cha con nhắc tới chuyện này?”
Lục Kim đỏ bừng mặt, vừa thẹn thùng vừa bối rối, nói: “Tỷ tỷ nghe được tin đồn ở đâu vậy, muội chưa từng nghe cha nhắc đến.”
Vân Phỉ thấy hai người nói vậy thì lòng lập tức trở nên nhẹ nhõm. “Con cũng lấy làm lạ vì chưa nghe Đông Đình nhắc tới chuyện này, xem ra là có
người tung tin đồn nhảm. Xin lão thái thái để tâm đến chuyện này nhiều
hơn, Lục muội muội thuần khiết như ngọc, đừng để những lời đồn này làm
ảnh hưởng.”
Lão thái thái nói: “Phu nhân nói phải lắm, ta sẽ nói lại với cha nó, phải tra xem là ai đang tung tin đồn lung tung.”
Vân Phỉ tán gẫu với lão thái thái thêm một lúc nữa rồi đứng dậy cáo từ ra về.
Lục Kim tiễn Vân Phỉ ra về, Vân Phỉ nắm tay nàng ta, nhẹ nhàng nói: “Lục
muội muội, ta rất thích muội, hy vọng muội có thể gả cho một lang quân
như ý.”
“Vân tỷ tỷ.” Lục Kim thẹn đến đỏ mặt.
Vân Phỉ
chân thành nói. “Nhờ muội nói lại với ca ca của muội một tiếng, cảm ơn
huynh ấy đã trượng nghĩa cứu giúp. Sau này nếu có cơ hội, nhất định ta
sẽ báo đáp Lục gia.”
Lục Kim gật đầu, lòng thầm lấy làm tiếc
nuối. Nàng hiểu tâm ý của ca ca mình, từ sau khi biết Vân Phỉ là vị hôn
thê của Úy Đông Đình thì hắn luôn sầu não không vui. Nhất là mấy ngày
nay càng đi sớm về trễ, lo chuyện làm ăn ở Tấn Châu, còn bận rộn và chăm chỉ hơn cả cha, giống như là muốn dùng sự nghiệp để quên đi tình yêu.
Vân Phỉ rời khỏi Lục gia, về lại biệt viện, những lời hai người lúc nãy nói cứ vang vọng trong lòng. Từ phản ứng của Lục gia cho thấy hình như họ
không biết gì, hoặc có thể chỉ một mình Lục Thịnh biết nhưng không nói
với lão thái thái. Vậy có khi nào đây là chủ ý của mình Úy Trác không?
Vân Phỉ nhớ tới những lời của Triệu Sách, không khỏi cười khổ. Úy Trác và
cha nàng quả là giống nhau, đều bừng bừng dã tâm, lòng dạ khó lường, rất giỏi tính kế, ngay cả con cái của mình mà cũng không tha. Phụ hoàng của Triệu Mân có tiếng là hoang dâm háo sắc, thế mà hắn vẫn nhẫn tâm đưa
con gái mình vào cung, kết quả đang tuổi xuân xanh mà đã trở thành thái
hậu. Để sớm ổn định thế cục, không tiếc bắt con gái phải mạo hiểm sinh
sớm, khiến tiểu hoàng đế sinh thiếu tháng, yếu ớt nên sớm qua đời.
Ngay cả con gái và cháu ngoại của mình mà hắn cũng không yêu thương thì nói
gì đến đứa con gái của kẻ thù như nàng. Vân Phỉ nghĩ đến chuyện sau này
phải sớm chiều hiếu kính hắn, cả người liền nổi da gà.
Úy Đông
Đình đi cả một ngày trời không thấy mặt, lòng Vân Phỉ có nghi vấn nên
đợi một ngày như một năm, mãi đến canh hai, y mới quay lại.
Úy
Đông Đình mở cửa ra, một luồng khí ấm áp liền ùa vào người. Y cởi áo
choàng ra, phát hiện Vân Phỉ đang chống cằm, ngồi bên ánh đèn, điều bất
ngờ là thấy y thì không nhào tới ngay như thường lệ mà cứ nhìn chằm chằm vào y không chớp mắt, đôi mắt to trong veo và sáng rực, như vui mừng,
nhưng cũng giận dữ.
Úy Đông Đình đặt áo choàng xuống, bước tới trước, mỉm cười và ngồi xuống. “Sao lại nhìn ta như thế, đang mỏi mắt mong chờ sao?”
Vân Phỉ mỉm cười, nhìn y, chậm rãi nói: “Đúng vậy, mỏi – mắt – mong – chờ – chàng trở lại.”
Tuy nàng đang cười nhưng trong đôi mắt sáng long lanh kia như có một ngọn
rửa rừng rực, Úy Đông Đình hiểu nàng rõ như lòng bàn tay nên lập tức
phát hiện đêm nay có vẻ khác thường, hơn nữa còn có mùi thuốc súng.
“Nàng sao vậy?”
Vân Phỉ cũng không vòng vo tam quốc với y nữa mà hỏi ngay: “Có phải chàng định cưới Lục Kim không?”
Mặt Úy Đông Đình lập tức biến sắc: “Nàng nghe ai nói vậy?”
Quả nhiên là có chuyện này. Vẻ mặt của y không những kinh ngạc mà còn hơi
bối rối. Vân Phỉ thấy lòng buồn bực không nói nên lời, chỉ hỏi ngắn gọn
một câu: “Ta chỉ hỏi có hay không?”
Úy Đông Đình chưa từng thấy
Vân Phỉ tức giận mà nghiêm túc đến thế, lập tức trả lời: “Cha từng nhắc
đến chuyện này nhưng ta đã cự tuyệt.”
Quả nhiên là có chuyện này chứ không phải là tin đồn vô căn cứ. Thế mà y lại không nói tiếng nào,
nếu nàng không tình cờ nghe được tin tức này thì có lẽ y sẽ giấu nàng
mãi. Nàng cực kỳ khó chịu, cứ nhìn y chằm chằm, lòng không khỏi nghĩ
rằng: rốt cuộc thì y còn giấu nàng bao nhiêu chuyện nữa đây?
Ánh mắt của nàng làm Úy Đông Đình hơi khẩn trương, trăm đắng nghìn cay mới
chiếm được trái tim nàng, y rất sợ vì chuyện này mà sẽ sinh khúc mắc
giữa hai người, khiến quan hệ của họ lại trở nên như lúc trước.
Y vội vàng giải thích: “A Phỉ, nàng nghe ta nói đã. Mặc dù ta đưa nàng đi nhưng trong lòng ta sớm đã nhận định nàng chính là thê tử của Úy Đông
Đình này, trừ khi nàng gả cho người khác, nếu không thì ta sẽ không
ruồng bỏ nàng trước. Cha nàng chiếm Lạc Dương, phản bội triều đình, ta
lại đưa nàng về với cha nàng nên cha ta mới nghĩ rằng việc hôn nhân này
đã hủy bỏ. Mấy thuộc hạ thân tín của ông ấy cứ năm lần bảy lượt đề nghị
là thông gia với Lục gia, cha muốn ta cưới Lục Kim không chỉ một lần
nhưng đều bị ta cự tuyệt. Ta không nói cho nàng biết là bởi vì trong
lòng nàng vốn có thành kiến với cha ta, ta không muốn vì chuyện này mà
nàng oán hận ông ấy.”
Vân Phỉ tức giận đến nổi đứng bật dậy.
“Lúc trước thái hậu tứ hôn, cha chàng vội vội vàng vàng bức ép ta gả cho chàng. Vừa đảo mắt một cai thì ông ấy đã muốn hủy bỏ việc này, làm gì
có đạo lý như thế.”
Úy Đông Đình hơi áy náy, dịu dàng nói: “A
Phỉ, tuy cha ta có ý cầu thân với Lục gia nhưng ta vẫn luôn không đồng
ý. trong lòng ta, chỉ xem một mình nàng là thê tử.”
Vân Phỉ tức giận: “Không được, ta phải tìm cha chàng để nói cho ra lẽ. Ông ấy khinh người quá đáng mà.”
Tiểu nha đầu này đúng là không sợ trời không sợ đất mà, nói không chừng gặp
được cha y nàng sẽ phát hỏa thật. Úy Đông Đình vội vàng ôm nàng lại, dỗ
dành: “A Phỉ, ta đã cự tuyệt rồi, nàng yên tâm đi, ta sẽ không cưới Lục
Kim.”
“Ta không muốn ở trong biệt viện này nữa, ta phải dọn tới phủ châu mục, ở chung với cha chàng.”
“Nàng muốn dọn về đó?”
Vân Phỉ tức tối nói: “Phải, ta là thê tử chàng cưới hỏi đàng hoàng, ta phải đường đường chính chính xuất hiện trong nhà chàng, phải ở chung một chỗ với chàng, để mọi người đều biết chàng là người đã có thê tử, đừng có
mà dòm ngó tới, cho dù là cha chàng cũng không được.”
Úy Đông
Đình nghe được những lời giận dữ này, ngược lại còn vui mừng bật cười. Y ước gì nàng quan tâm y, để ý đến y, càng lo lắng càng khẩn trương thì
càng tốt, tốt nhất là đặt hết tâm trí vào y.
“Được được được, ta cầu còn không được nữa là. Thế thì ta không cần phải chạy qua chạy lại
hai bên nữa, có điều cha đang bệnh nặng, nàng hãy thông cảm cho ông ấy.”
“Chuyện gì cũng có thể tha thứ, riêng chuyện cưới vợ khác cho chàng thì ta tuyệt đối không khoan dung.”
Úy Đông Đình không nhịn được mà bật cười rồi véo má nàng. Dáng vẻ tức giận dữ dằn của tiểu nha đầu đúng là xinh đẹp đáng yêu.
Vân Phỉ trợn to đôi mắt hạnh sáng long lanh, hung dữ nói: “Chàng đã cưới ta thì cả đời cũng đừng hòng mơ tưởng tới người phụ nữ khác. Ta không dễ
bắt nạt giống mẹ ta đâu, ta là một cái nĩa bằng sắt, ai khiến ta không
vui thì ta sẽ đâm cho người đó thủng mấy lỗ.”