Khánh Sơn đi theo sau, hỏi nhỏ: “Trang chủ, dùng cô ta yên tâm được không?”
Trang chủ khoanh tay, từ tốn nói: “Cô ta và Lục Nguyên không đi chung, khi
Lục Nguyên đi không hề mang theo bất cứ cô gái nào, ta đã hỏi mấy tên
tùy tùng, cô ta nửa đường đi nhờ xe. Bảo cô ta làm mấy việc vặt như giặt đồ rửa chén thì có gì mà không yên tâm.”
“Dạ, trang chủ.”
Vân Phỉ nghe được những lời này thì thầm nghiến răng. Đúng là một kẻ vừa độc ác vừa xấu xa.
Khánh Sơn bước tới cởi trói cho Vân Phỉ, sau đó gọi với ra bên ngoài: “Bánh trôi.”
Bên ngoài vang tên tiếng trả lời giòn giã, một nha đầu khoảng mười ba mười
bốn tuổi bước vào. Cô nàng có khuôn mặt phinh phính, trắng trắng tròn
tròn, đúng là rất giống một viên bánh trôi.
“Dẫn con nha đầu này ra sau, giặt đồ rửa chén gì thì cứ mặc sức mà sai nó làm.”
“Dạ.” Bánh trôi cười hiền hòa với Vân Phỉ, nhìn không hề giống với nha hoàn
trong ổ cướp. Nụ cười hết sức ngây thơ chất phác, thật thà hiền hậu.
Vân Phỉ kéo lại cái váy, lồm cồm bò dậy, xoa xoa cổ tay, khi ra khỏi phòng, nàng ngoái đầu lại nhìn Lục Nguyên một cái.
Mặt hắn xụ lại, vừa nhìn là biết đang giận dỗi. Vân Phỉ biết chắc chắn là
do lúc nãy mình vội vã vạch rõ quan hệ với hắn và nịnh nọt trang chủ làm hắn phản cảm. Nhưng đại trượng phu phải biết co biết duỗi, hảo hán
không ngại chịu thiệt trước mắt, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt,
chứ lấy trứng chọi đá thì có gì hay, nàng không làm được chuyện ngu ngốc ấy. Tùy cơ ứng biến, thông minh cơ trí mới là tấm giáp hộ thân của
nàng.
Ra khỏi cửa phòng, nàng phát hiện căn phòng này nằm trong
một tòa lầu hai tầng, hai phía đông tây còn có mấy căn phòng, sân vườn
bài trí rất giản dị thanh nhã, cỏ hoa sum suê tươi tốt, dưới ngọn núi
giả còn có một hồ nước xanh biếc, sen nổi bồng bềnh, bên trong có nuôi
cá chép.
Trên đầu vang lên tiếng guốc mộc lạch cạch, Vân Phỉ
ngẩng đầu nhìn lên hành lang lầu hai thì thấy có một bóng trắng xuất
hiện. Xem ra vị trang chủ bề ngoài thanh thoát xuất trần, sáng như trăng sao nhưng bụng dạ thì nham hiểm độc ác kia ở tại lầu hai.
Căn
phòng phía tây cửa được đóng chặt, bên ngoài còn có hai người đứng gác,
Vân Phỉ nghi ngờ tám tên tùy tùng của Lục Nguyên và Lâu Tứ An bị nhốt
trong ấy.
Bánh trôi mỉm cười hỏi nàng: “Cô bao nhiêu tuổi.”
“Tôi mười ba.” Vân Phỉ cảm thấy không nên nói thật tuổi của mình thì hơn.
Một là vì cẩn thận, không muốn để lộ thân phận. Hai là bọn cướp này toàn là đàn ông, dù sao mười ba tuổi cũng còn là con nít, an toàn hơn mười
sáu tuổi hơn một chút.
Bánh trôi lập tức hớn hở nói: “Vậy ta lớn hơn muội một tuổi.”
Vân Phỉ lập tức cười lấy lòng: “Mong Bánh trôi tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn, tỷ cứ gọi muội là Tiểu Vân.”
Chẳng bao lâu sau hai người đã đến nhà bếp phía sau, Bánh trôi gọi một đại thẩm đang ngồi nhặt rau ngoài cửa là mẹ.
Đại thẩm ngẩng đầu lên, đó là một khuôn mặt còn tròn hơn cả mặt của Bánh trôi, có vẻ hiền hậu dễ gần.
Bánh trôi chỉ vào Vân Phỉ, nói: “Đây là Tiểu Vân, trang chủ bảo muội ấy tới nhà bếp giúp chúng ta.”
Đại thẩm mặt tròn lau tay vào quần áo, mỉm cười nói: “Nhà chồng ta họ Thang, con cứ gọi ta là Thang thẩm.”
Vân Phỉ lập tức gọi một tiếng Thang thẩm thật ngọt ngào.
Trong bếp bay ra một mùi hương mê người. Vân Phỉ không được ăn cơm trưa, đói
đến giờ nên không nhịn được mà ngóng vào bếp, lại còn không tự chủ được
nuốt nước miếng một cái.
Thang thẩm nhìn là biết nàng đang đói
nên vội nói: “Vào đây, trong bếp còn có cơm.” Nói xong bà liền chạy vào
trong, múc một chén thịt kho củ cải và cầm một cái màn thầu ra.
Vân Phỉ mỉm cười nói cảm ơn, rửa tay xong thì nhanh nhẹn bưng cơm, ngồi trên băng ghế trước cửa bếp, bắt đầu ăn.
Thang thẩm ở bên cạnh nhìn, thầm nghĩ: tiểu cô nương này đúng là đẹp. Xinh
tươi diễm lệ, hoạt bát lanh lợi, trên gương mặt chỉ bằng bàn tay có một
đôi mắt long lanh như hồ nước, đôi mày cong cong đẹp như là lấy bút vẽ
ra. Có điều Thang thẩm quen nhìn mấy gương mặt tròn nên cảm thấy Vân Phỉ quá gầy, e là gió thổi qua là bay mất, không chắc khỏe bằng con gái
mình.
Ăn cơm xong, Vân Phỉ cảm thấy người tràn trề sức lực, bữa
cơm này ăn đúng ngon, chắc là do đói quá. Nàng thu dọn chén đũa, cười
thật tươi hỏi: “Thang thẩm, có việc gì thì thẩm cứ mặc sức sai bảo nhé.”
Thang thẩm xua tay, cười nói: “Trong bếp cũng không còn việc gì nữa, ngày ba bữa mà thôi, đợi tối chút nữa thì nấu ít nước.”
“Vậy bây giờ con phải làm gì?”
“Đợi lát nữa mấy người trang chủ tắm rửa thì chúng ta nấu ít nước là được.”
Đang nói chuyện thì Khánh Sơn đi tới, nói lớn: “Bánh trôi, đưa ít cơm vào cho vị Lục công tử kia.”
Bánh trôi vội vàng dạ một tiếng rồi quay người vào bếp chuẩn bị.
“Khánh Sơn đại thúc.” Vân Phỉ gọi hắn lại, cười nịnh nọt: “Đại thúc, có cần đưa cơm cho mấy tùy tùng của Lục công tử không?”
Khánh Sơn ném cho một câu 'không cần' rồi xoay người đi mất.
Vân Phỉ thầm nghĩ: những người này thật tàn nhẫn, bỏ đói họ vì sợ họ sẽ có
sức phản kháng. Bánh trôi xới cơm vào trong hộp, ra nhà trước đưa cơm
cho Lục Nguyên. Vân Phỉ thì giúp Thang thẩm nấu nước.
Lúc nãy vì
bảo vệ tính mạng, nàng nói khoác trước mặt trang chủ là chuyện gì cũng
biết làm, thật ra nàng không biết gì hết. Chưa từng bước vào bếp nên
ngay cả chuyện đơn giản nhất là chụm củi mà nàng cũng không biết làm thế nào.
Thang thẩm thấy nàng luống cuống chân tay thì không nhịn được mà hỏi: “Tiểu Vân à, ở nhà con không làm mấy việc này sao?”
Vân Phỉ ngại ngùng gật đầu, nói nhỏ: “Nhà con vốn cũng được coi như giàu
có, có người hầu làm mấy việc chân tay. Cách đây không lâu cha con quyết định chuyện hôn nhân của con, con không thích nên chạy tới kinh thành
nương nhờ người thân, không ngờ lại gặp phải kẻ xấu, suýt nữa là bị bán. May mà có Lục công tử cứu giúp, còn tốt bụng cho con đi nhờ xe, ai ngờ
bị bắt chung tới đây.”
Thang thẩm vốn mềm lòng nên lập tức an ủi: “Con đừng sợ, người ở trong này không xấu đâu, trang chủ rất rộng rãi,
trừ ăn ở, mỗi tháng còn cho chúng ta mười lượng bạc.”
Vân Phỉ ngẩng đầu lên: “Thang thẩm, thẩm không phải người trong này ư?”
“Nhà ta ở tại một cái thôn dưới chân núi, mấy ngày trước có người vào thôn tìm người nấu cơm nên ta dẫn Bánh trôi lên đây.”
Vân Phỉ vừa chụm củi vừa nghĩ: thì ra Thang thẩm và Bánh trôi không phải là người của trang chủ mà là được mướn về làm việc. Xem ra không thể dò
xét lai lịch của mấy người này từ Thang thẩm rồi. Nói không chừng sơn
trang này là nơi bọn họ tạm thời chiếm dụng để tìm cơ hội bắt coc Lục
Nguyên, đòi tiền chuộc.
Không lâu sau Bánh trôi liền xách hộp cơm về, bĩu môi giận dỗi: “Vị Lục công tử kia á, nói chuyện với hắn mà hắn
cũng không thèm để ý, đúng là ghê gớm thật. Đưa cơm tới thì không ngó
lấy một cái. Không ăn thì thôi, dù sao thì hắn đói chứ ai đói.”
Thang thẩm giật mình, lấy cái hộp mở ra xem, quả nhiên là cơm nước còn y
nguyên không nhúc nhích. “Không ăn thì làm sao được chứ, đói cả đêm ngủ
không được đâu.”
Đây mới là phong cách của Lục công tử mà. Vân Phỉ lau tay, thử thăm dò: “Nếu không thì để con đi khuyên huynh ấy cho.”
Thang thẩm nói: “Phải, con và cậu ấy cùng đến đây nên quen thuộc hơn. Con
ráng khuyên cậu ấy, người không thể thiếu cơm, sao phải để mình đói
chứ.”
Vân Phỉ gật đầu, xách hộp cơm ra nhà trước.
Khánh
Sơn và một người cao gầy đang canh trước cửa phòng Lục Nguyên, thấy Vân
Phỉ đi tới thì ngẩn ra rồi quát: “Ai bảo cô qua đây?”
Vân Phỉ
cười nịnh nọt: “Đại thúc, lúc nãy Bánh trôi nói Lục công tử không chịu
ăn cơm cho nên tôi đến khuyên huynh ấy. Chẳng phải trang chủ nói phải
chăm sóc Lục công tử cho kỹ sao?”
Người đàn ông cao gầy thấy nàng xinh đẹp thì không khỏi trêu đùa: “Không ăn thì thôi, đói một bữa cũng
đâu có chết. Thế nào, cô đau lòng à?”
Vân Phỉ vừa xấu hổ vừa tức
giận nhưng lại ngoan ngoãn không lên tiếng phản bác, chỉ cúi đầu, cắn
môi, khiến cho người kia cảm thấy mình đang ăn hiếp một tiểu nha đầu nên hơi ngượng ngùng và không có hứng trêu nữa.
Khánh Sơn vẫy tay: “Cũng được, cô vào khuyên thử xem sao.” Nói xong, hắn đứng dậy mở khóa phòng ra, cho Vân Phỉ vào.
Trong phòng đã lên đèn, Lục Nguyên ngồi trên chiếc ghế dựa bên cạnh bàn trà,
tay chân vẫn bị trói. Nhưng dù đang ở trong cảnh ngộ thê thảm thì khí
chất ngạo nghễ trên người hắn vẫn không thay đổi, vẫn tạo cho người ta
cảm giác sạch sẽ thanh thoát. Nghe cửa phòng có tiếng động nhưng hắn
cũng không thèm ngước mắt lên nhìn, gương mặt anh tuấn lạnh như sắp đóng băng.
Vân Phỉ nhẹ nhàng bước tới trước mặt hắn, đặt hộp cơm lên bàn.
Lục Nguyên vốn tưởng lại là nha đầu lúc nãy, nhưng khi trước mắt hắn xuất
hiện đôi giày thêu màu khói xám có đính trân châu thì giật mình, định
ngước đầu lên nhưng lại cố kìm nén.
Nàng và hắn vốn không quen
biết, chẳng qua là đi nhờ xe mà thôi, tai nạn đến thì mạnh ai nấy lo,
vội vàng vạch rõ giới hạn với hắn, không màng đến sống chết của hắn. Hắn càng nghĩ càng thấy giận, còn có một cảm giác đau lòng muốn chết nữa,
đúng là không đâu vào đâu.
“Lục công tử, mau ăn cơm đi.” Vân Phỉ
mở hộp cơm ra, đưa đũa tới cạnh tay hắn. Lục Nguyên lạnh mặt, không nhúc nhích, càng không để ý tới nàng.
“Có phải huynh sợ trong thức ăn có độc không? Huynh yên tâm, tôi đã ăn rồi, không sao đâu. Nếu không
tin thì tôi ăn cho huynh xem.” Vân Phỉ nói xong thì gắp mấy miếng ăn cho hắn xem.
Lục Nguyên vẫn cứ thờ ơ, không thèm nhìn nàng một cái.
Vân Phỉ vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ hắn: “Lục công tử, kẻ thức thời mới là
trang tuấn kiệt, ăn no rồi thì mới có sức nghĩ những chuyện khác.”
Lục Nguyên nghe thấy hai chữ thức thời thì không nhịn được oán giận trong
lòng nữa, hừ một cái thật to: “Nếu nói tới thức thời thì có ai bằng cô
đâu chứ.”
Vân Phỉ nghe hắn nói thế thì không giận mà còn mỉm
cười: “Lục công tử, ta cũng rất có khí phách mà, chẳng qua là dùng vào
lúc nào và chỗ nào mà thôi. Chẳng hạn như bây giờ, ta không có tiền
chuộc, nếu có khí phách thì đã không còn mạng, ta không muốn bị chôn
dưới gốc cây làm phân bón cho hoa đâu. Huynh xem, ta nói với họ vài lời
ngon ngọt cũng không mất tiền, lại giữ được mạng, cớ sao mà không làm?”
Lục Nguyên ngẩng đầu nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt nàng, nỗi bực dọc liền
tan biến. Nàng nói không sai, bây giờ rơi vào ổ cướp, có thể nghĩ ra
cách bảo vệ mình là chuyện tốt, hắn cũng không bảo vệ được nàng. Nghĩ
thế, hắn cảm thấy hơi hổ thẹn, cảm thấy mình tức giận là hơi nhỏ nhen.
“Lục công tử, ăn no rồi mới có sức, nếu không có cơ hội chạy trốn thì cũng
không chạy nổi.” Vân Phỉ thấy tay Lục Nguyên bị trói thì cầm lấy chén
đũa, gắp một miếng thịt đưa tới trước miệng hắn. “Ta đút huynh ăn được
không?”
Mặt Lục Nguyên đỏ lên, quay mặt đi chỗ khác.
Vân Phỉ cười phì: “Có phải huynh thấy ngượng vì được ta đút không?”
Lục Nguyên càng thấy ngượng hơn, nói nhỏ: “Ta không đói.”
“Bớt giỡn đi, huynh là thần tiên sao chứ?” Vân Phỉ liếc hắn một cái, nhét
miếng thịt vào miệng hắn mà không hề do dự. Lục Nguyên ngượng đến chín
cả mặt. Hắn đã quen ăn sơn hào hải vị, thế mà khi ăn miếng thịt kho bình thường này lại cảm thấy đúng là mỹ vị.
Vân Phỉ đứng trước mặt
hắn, kiên nhẫn đút hắn ăn cơm. Lục Nguyên cũng không rõ lúc này trong
lòng mình cảm thấy thế nào. Tay áo nàng tỏa ra một mùi hương thoang
thoảng, thắt lưng nàng thon thả, mềm mại mà rất thẳng. Hắn cảm thấy hết
sức xấu hổ, nhưng cũng cảm thấy rất dễ chịu. Bởi vì có nàng bên cạnh,
hình như bị trói cũng không còn là chuyện khó chịu nữa.
Vân Phỉ đợi Lục Nguyên ăn cơm xong mới dè dặt hỏi: “Lục công tử, thứ cho ta hỏi thẳng, nhà huynh có giao nổi tiền chuộc không?”
Lục Nguyên không khỏi bật cười: “Cô biết ta là ai không?”
“Đương nhiên ta biết huynh là ai, có điều...” Vân Phỉ cười khổ, không nói tiếp nữa. Chưa chắc cha nào cũng thương con, cũng chịu bỏ tiền cứu con,
chẳng hạn như cha nàng. Tình cảm ông dành cho A Tông còn chẳng bằng đối
với thuộc hạ, bởi vì những ái tướng của ông có thể giúp ông cầm binh
đánh trận, còn A Tông thì không làm gì được cả.
Nghe giọng điệu
của trang chủ thì có vẻ là mười vạn lượng bạc, nhưng đó là giá trị của
nàng. Còn tiền chuộc của Lục Nguyên, chắc phải có giá trên trời khiến
người ta phải tắc lưỡi. Cho nên dù Lục Thịnh là người giàu nhất Sơn Tây, gia tài bạc triệu nhưng giống như Vân Định Quyền thì chưa chắc đã đem
số bạc lớn như vậy tới chuộc con trai.
Nàng ngại ngùng cười cười: “Vậy cha huynh sẽ đưa tiền chuộc sao?”
“Đưa.” Lục Nguyên trả lời rất chắc chắn. “Bởi vì ta là con trai duy nhất của
Lục gia, cho dù có tán gia bại sản thì cha ta cũng chuộc ta về.”
“Vậy thì tốt.” Vân Phỉ cố nở một nụ cười, nhưng trong lòng thì không cười
nổi. Bởi vì nàng vốn định khuyên Lục Nguyên cùng tìm cơ hội chạy trốn
với mình, bây giờ xem ra thì không cần nữa. Tiền chuộc nhiều cỡ nào thì
cha hắn cũng trả nổi, thảo nào mà từ đầu tới giờ hắn trấn tĩnh thế.
Vậy còn nàng phải làm sao đây? Nàng và hắn không thân không quen, Lục Thịnh không có lý do gì để bỏ tiền chuộc cứu nàng. Gã trang chủ kia thì tàn
nhẫn độc ác, nói không chừng sau khi thả Lục Nguyên thì sẽ giết người
diệt khẩu, chôn nàng xuống dưới gốc cây làm phân bón cho hoa.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi rùng mình. Nàng không muốn 'chết dưới gốc hoa hè, thành quỷ cũng phong lưu' đâu.
Lẽ nào, nàng phải viết thư cho Úy Đông Đình tới chuộc mình?