Vân Phỉ ngồi trên liễn, đột nhiên nghĩ ra rằng chỗ này là một nơi rất tốt
để hẹn Triệu Sách và Triệu Hiểu Phù gặp mặt. Vì thế khi về tới hoàng
cung, nghỉ ngơi một chút, nàng liền định dẫn Phục Linh đến Quý Hoa cung. Ai ngờ không đợi nàng đi, Triệu Hiểu Phù đã dẫn người đến chỗ nàng.
Vân Phỉ ra nghênh đón, cười với Triệu Hiểu Phù thật tươi tắn: “Con đang định sang vấn an mẫu phi đây.”
Triệu Hiểu Phù nói: “Thục phi nương nương ở trong chùa có tốt không? Hôm nay
ta muốn đến tiễn Thục phi một đoạn nhưng lại sợ bà ấy thấy ta thì lại
không vui.”
“Ân Minh Tự không bị hồng trần quấy nhiễu, là một
nơi rất tốt.” Vân Phỉ cho cung nữ lui ra, nói: “Quận chúa, phụ hoàng đã
đồng ý cho ta thường dẫn A Tông đi thăm mẹ. Lúc ấy quận chúa giả làm
cung nữ, theo ta ra ngoài cung, đến Ân Minh Tự để gặp mặt thế tử ở đó.”
Triệu Hiểu Phù rất mừng rỡ: “Tốt quá, đây là một ý rất hay.”
Vân Phỉ nói: “Ta chỉ lo phụ hoàng lâm triều xong thì sẽ đến Quý Hoa Cung
ngay, phát hiện ra quận chúa không ở trong cung. Cho nên quận chúa phải
tìm thời cơ thích hợp, phụ hoàng không có mặt thì chúng ta mới ra ngoài
cung được.”
Triệu Hiểu Phù chau mày, lộ ra vẻ hơi bực bội. Đúng
như Vân Phỉ đã lo lắng, sau khi Vân Định Quyền lâm triều, xử lý chính sự xong thì về cơ bản sẽ ở chỗ của nàng ta suốt cả ngày. Nàng ra cung với
Vân Phỉ, có nhanh nhất cũng phải mất một buổi sáng mới quay lại, lỡ như
Vân Định Quyền không thấy nàng, đi tìm khắp nơi thì sẽ nghi ngờ.
Nghĩ ngợi một lát, mắt nàng đột nhiên sáng lên. “Có một cơ hội tốt đây.”
“Cơ hội nào?”
“Cha cô chuẩn bị cưới thê tử cho Vân Thừa Cương, Đức phi đã chọn được vài
người, sẽ gọi những người ấy vào cung cho cha cô và Vân Thừa Cương xem
qua, lúc ấy cha cô bận rộn chuyện này, ta có thể nhân cơ hội ấy xuất
cung.”
“Được, vậy phiền quận chúa lưu ý thêm chuyện này. Quận
chúa cứ xác định ngày giờ, ta sẽ lập tức phái người đi thông báo cho thế tử, để huynh ấy chuẩn bị trước.”
“Được, ta đợi tin tức của cô.”
Vân Phỉ tiễn mẹ đi rồi, Thục Hòa Cung liền trống trải đi rất nhiều. Vân
Thừa Cương và Vân Vĩ đều đã được phong vương, có vương phủ ở ngoài cung, Vân Tông còn nhỏ nên vẫn ở trong Thục Hòa Cung. Mỗi ngày ăn sáng xong
là đến Quốc Tử Giám học tập. Vân Vĩ mười bốn tuổi cũng đang học ở đó.
Vân Phỉ không yên tâm lắm, âm thầm sang đó mấy lần, phát hiện Vân Vĩ thật
thà trung hậu hơn Vân Thừa Cương nhiều. Tuy không quá nhiệt tình với Vân Tông nhưng cũng không đến nỗi ăn hiếp nó, chỉ khách khí và xa lạ.
Còn Vân Tông thì lại thay đổi khác trước rất nhiều, biết cách che giấu cảm
xúc, thấy Vân Vĩ thì cung kính gọi nhị hoàng huynh, hết sức lễ phép và
thân thiện.
Lúc này Vân Phỉ cũng cảm thấy mẹ mình rời cung đến
Ân Minh Tự là một quyết định rất đúng. Như thế, A Tông sẽ không có bất
cứ uy hiếp gì đối với hai mẹ con Đức phi, bây giờ mọi tính toán của hai
mẹ con bà ta đều nhắm vào Hiền Minh Cung.
Vân Định Quyền bị gây
sức ép, cuối cùng cũng phải phong Lâm Thanh Hà làm hoàng hậu. Bởi vì Lâm Thanh Hà sắp sinh nên vẫn tạm ở lại Hiền Minh Cung, đợi sinh con ra,
đầy tháng xong thì sẽ cử hành đại điển phong hậu, rồi chuyển sang Tiêu
Phòng Điện.
Lúc Vân Phỉ mang lễ vật đến Hiền Minh Cung của Lâm Thanh Hà thì đúng lúc Vân Định Quyền cũng có mặt.
Vân Phỉ mỉm cười nói: “Xin phép cho con được chúc mừng mẫu hậu trước rồi
mới chúc mừng phụ hoàng. Người ta nói bụng nhọn thì sinh con trai, bụng
của mẫu hậu vừa nhìn là biết sẽ là một hoàng đệ.”
Lâm Thanh Hà vội vàng cười nói: “Thật ra thần thiếp càng thích con gái hơn, gần gũi thân thiết như A Phỉ vậy.”
Vân Định Quyền gật đầu: “Trẫm cũng thích con gái.”
Lâm Thanh Hà nói: “Hoàng thượng, mẫu thân của thần thiếp không ở kinh
thành, thần thiếp sinh nở lần đầu tiên nên cũng hơi sợ, muốn nhờ công
chúa đến ở Hiền Minh Cung với thần thiếp.”
Lâm Thanh Hà từ Lư
Châu xa xôi đến đây, hậu cung này trừ Ngọc Trì là tâm phúc của nàng ta
ra thì những người khác đều phải đề phòng. Nàng không những phải đề
phòng mẹ con Đức phi mà thậm chí ngay cả Vân Định Quyền cũng phài thầm
dè chừng. Tô Thanh Mai rời cung tu hành, nàng ta cảm thấy Vân Phỉ chính
là một đồng minh có thể tin tưởng được.
Vân Định Quyền nói: “Vân Phỉ chưa từng nuôi con nít, hay là để Đức phi đến chăm sóc cho nàng thì tốt hơn.”
Lâm Thanh Hà nghe thế thì lập tức biến sắc, nhưng lại không biết nói gì để
phản đối, quýnh quáng đến nỗi vò chiếc khăn trong tay, đưa mắt cầu cứu
Vân Phỉ.
“Mẫu hậu đừng sợ, bà đỡ và bà vú đều đã tìm sẵn hết
rồi, thái y cũng đang đợi lệnh bất cứ lúc nào. Lúc đó con sẽ qua đây ở
bên cạnh mẫu hậu.”
Lâm Thanh Hà nghe được câu này thì mới thầm yên lòng được một chút.
Vân Phỉ mỉm cười với nàng ta. Đột nhiên, trong dạ dày cuộn lên một vị chua, trào đến cổ họng. Nàng vội vàng ho khan mấy tiếng để che giấu.
Vân Định Quyền hỏi: “Con sao thế?”
“Mấy ngày trước con đến Ân Minh Tự bị cảm gió, thỉnh thoảng bị ho.”
Vân Định Quyền nói: “Con còn bị bệnh mà không sợ qua đây lây bệnh cho mẫu
hậu con sao. Mau về nghỉ ngơi đi, bảo thái y tới khám xem sao.”
Vân Phỉ liền đứng dậy cáo lui.
Ra khỏi Hiền Minh Cung, Vân Phỉ chậm rãi đi dọc theo hành lang có lan can
bằng gỗ có khắc hoa văn, tính nhẩm trong bụng. Nàng đã vào cung được nửa tháng mà kinh nguyệt vẫn chưa tới, nàng gần như có thể khẳng định mình
đã có thai.
Vừa nghĩ đến chuyện mình bôn ba suốt dọc đường, gian nan vất vả chạy từ Tấn Châu đến đây, nàng vịn lấy lan can của hành
lang, lòng buồn bã gần như muốn rơi lệ. Vân Phỉ không ngờ mình lại mang
thai đứa con đầu tiên trong tình cảnh thế này. Tuy sớm đã cắt đứt quan
hệ với Úy Đông Đình nhưng dù sao nó vẫn là cốt nhục của nàng. Bản năng
của người mẹ khiến nàng rất yêu đứa con còn chưa chào đời này, bất luận
thế nào nàng cũng phải bảo vệ nó.
Phục Linh thấy nàng vịn lan can, dường như không được khỏe thì quan tâm hỏi: “Công chúa, người sao vậy?”
“Ta không sao.” Vân Phỉ vội vàng quay đầu qua để che giấu hai giọt nước mắt vừa rơi xuống má, bước nhanh về phía Thục Hòa Cung.
Vân Phỉ không ngờ rằng Lâm Thanh Hà lại sinh sớm như vậy, vừa ăn cơm tối
xong là Ngọc Trì đã vội vội vàng vàng chạy tới mời nàng qua đó.
Lúc này trời đã tối đen, Phục Linh cầm đèn lồng, dẫn bốn cung nữ hộ tống Vân Phỉ đến Hiền Minh Cung.
Vân Phỉ là người đầu tiên đến, Lâm Thanh Hà đã vỡ nước ối, đang nằm trên
giường, sắc mặt tái nhợt. Vân Phỉ vừa bước vào, Lâm Thanh Hà đã nắm chặt tay nàng, nói: “Công chúa, có cô ở đây ta mới yên tâm được.”
Vân Phỉ nói: “Mẫu hậu cứ yên tâm đi. Thái y đã đến rồi, đang đợi ở bên
ngoài.” Bà đỡ và bà vú đã tìm sẵn từ sớm. lúc này lò than trong điện
được nhóm rực lên, Vân Phỉ ngồi một lát liền cảm thấy toát mồ hôi.
Trên trán Lâm Thanh Hà đầm đìa mồ hôi, nhưng không phải vì nóng mà là vì đau đớn.
Không lâu sau, Đức phi mang một đám cung nữ đến Hiền Minh cung. Ngay sau đó,
Vân Định Quyền cũng đến. Trong nhất thời, Hiền Minh cung đèn đuốc sáng
trưng, có rất nhiều người.
Vân Định Quyền và Đức phi bước vào
tẩm cung, Vân Phỉ vội vàng từ bên giường của Lâm Thanh Hà bước tới hành
lễ: “Xin thỉnh an phụ hoàng, mẫu phi.”
Vân Định Quyền nói với vẻ không vui: “A Phỉ, sao con lại ở đây, nơi này có Đức phi là được.”
Lâm Thanh Hà vội nói: “Thiếp muốn công chúa ở lại với thiếp.”
“A Phỉ còn bệnh trong người, ở lại làm cái gì. Có trẫm và Đức phi nàng còn chưa yên tâm sao?” Vân Định Quyền xua tay, nói với Phục Linh: “Đưa công chúa về đi.”
Vân Phỉ đành phải cáo lui. Không biết tại sao nàng cứ cảm thấy thái độ của Vân Định Quyền hơi kỳ lạ, hình như là không
thích nàng và Lâm Thanh Hà quá thân thiết với nhau, càng không muốn nàng có mặt ở Hiền Minh cung khi Lâm Thanh Hà sinh sản.
Có khi nào
Vân Định Quyền quan tâm đến phụ nữ thế đâu chứ? Lúc mẹ nàng sinh A Tông, bởi vì khó sinh nên gần như là suýt mất mạng. Lúc ấy hắn bận đánh trận, hoàn toàn không rảnh để bận tâm đến. Hôm nay vừa nghe động tĩnh là đã
chạy tới ngay, đuổi nàng đi khỏi đó, phải chăng là để Đức phi dễ dàng
động tay động chân?
Vân Phỉ càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ. Nàng hiểu bản chất máu lạnh vô tình của cha mình hơn ai hết.
Cho dù có lập Lâm Thanh Hà làm hoàng hậu mà Lâm Thanh Hà không có con thì
ngôi vị hoàng hậu ấy chỉ là hình thức cho có, sau này sẽ không có mối lo ngoại thích [1]. Qua vài năm nữa, thiên hạ đã ổn định, hắn sẽ từ từ làm suy yếu thế lực của Lâm Thanh Phong, rồi lại dùng danh nghĩa không có
con nối dõi để phế đi vị hoàng hậu không có con, không được sủng ái này.
[1] Ngoại thích: gia đình phía mẹ hoặc vợ vua
Đây mới là âm mưu hoàn hảo của Vân Định Quyền. Về tới Thục Hòa cung, Vân
Phỉ càng nghĩ càng cảm thấy Lâm Thanh Hà đáng thương, nàng nghĩ ngợi một lát rồi nói với Phục Linh: “Em lấy một bộ quần áo thái giám tới đây,
chúng ta đến Quý Hoa cung một chuyến.”
“Đến Quý Hoa cung?”
“Ừ, ta nhờ Triệu Hiểu Phù đến Hiền Minh cung một chuyến.”
Triệu Hiểu Phù là người được Vân Định Quyền sủng ái, có nàng ta ở đó, có thể
sẽ ngăn được kế hoạch của Vân Định Quyền và Đức phi.
Phục Linh
đến chỗ A Chính lấy một bộ quần áo thái giám cho Vân Phỉ thay. Hai người xách đèn lồng, len lén ra khỏi Thục Hòa cung, đi đến Quý Hoa cung.
Đêm đông lạnh lẽo, hoàng cung chìm trong màn đêm tĩnh mịch, không một tiếng động.
Trừ tẩm cung của hoàng đế hoàng hậu ra thì Quý Hoa Cung chính là cung điện
xa hoa lộng lẫy nhất trong hậu cung này. Trên con đường đá ngọc thạch
dẫn đến quý hoa cung, phía đông là một rừng hoa mai, phía tây là một
rừng hoa đào.
Đến mùa xuân, hoa đào nở rực đầy trời, như gấm như mây. Đến mùa đông, hoa mai nở rộ, hương thơm thoang thoảng khắp nơi.
Cho nên Vân Định Quyền mới ban cung điện tốt nhất này cho người trong
lòng mình.
Còn chưa đến gần mà đã ngửi thấy một mùi hương thanh
mát được gió đêm thổi tới. Vân Phỉ hít sâu vài hơi, lập tức cảm thấy nỗi buồn bực trong lòng vơi đi rất nhiều.
Đến trước rừng hoa mai,
Vân Phỉ đứng lại, nhìn xung quanh một lượt rồi nói nhỏ với Phục Linh:
“Em đi gọi Tú Dung ra đây, ta ở đây đợi em.” Tuy nàng đã thay quần áo
thái giám nhưng vẫn lo có người trong Quý Hoa cung nhận ra mình.
Phục Linh dạ một tiếng rồi xách đèn lồng bước nhanh về phía trước.
Vân Phỉ nấp vào rừng mai bên đường. Đã là mùa đông, trời lạnh như cắt, trên trời không có lấy một ánh trăng, rừng mai tối đen như mực, tuy mùi
hương thơm dễ chịu nhưng Vân Phỉ cũng không dám đi sâu vào trong, chỉ
nấp vào gốc cây cách đường đi khoảng một trượng, đợi Tú Dung và Phục
Linh đến.
Gió đêm tĩnh mịch mang hương hoa thanh nhã đến, Vân Phỉ ôm hai tay, nhìn về phía Quý Hoa Cung.
Đột nhiên trong rừng mai vang lên một tiếng động nhỏ. Vân Phỉ giật mình,
lắng tai nghe thật kỹ thì lại không thấy đâu nữa. Lẽ nào nghe lầm rồi
sao? Nàng rón rén đi thêm vài bước vào trong rừng mai, liền loáng thoáng nghe thấy tiếng thì thầm nỉ non của ai đó.
Đêm khuya tối mịt
thế này mà ai còn ở trong đó? Nơi này cách Quý Hoa cung gần như vậy, lẽ
nào là người của Quý Hoa cung? Nàng nhất thời tò mò, lại lẳng lặng bước
thêm vài bước, cuối cùng tiếng nói chuyện khe khẽ ấy liền rơi vào tai
nàng.
Nàng kinh ngạc đến nỗi nín thở. Không ngờ người nói chuyện lại là Triệu Hiểu Phù.
“Ngươi buông tay ra!”
“Một đêm vợ chồng, ân nghĩa trăm năm. Ta và nàng đã có bảy đêm với nhau, sao còn trở mặt vô tình thế.”
Nghe được giọng nói này, Vân Phỉ càng thêm cả kinh, không ngờ lại là Vân
Thừa Cương. Tim nàng muốn nhảy vọt ra ngoài, chân thì như bị đóng dinh
xuống đất.
Trong màn đêm yên tĩnh, có tiếng rên khe khẽ. Vân Phỉ lặng lẽ quay trở lại.
Cạch một tiếng, hình như trong lúc giằng co, có thứ gì đó rơi xuống đất.
Nàng cẩn thận rời khỏi rừng mai, không lâu sau trên con dường bằng đá cẩm
thạch phía trước có hai ánh đèn, Phục Linh đã dẫn Tú Dung đến đây.
Vân Phỉ lẳng lặng bước tới trước, nói với Quý Hoa: “Ngươi báo với quận chúa, bảo nàng ấy mau đến Hiền Minh cung ngay.”
Tú Dung ngạc nhiên nhìn tiểu thái giám trước mặt, đợi nghe ra được giọng
của Vân Phỉ thì lập tức hiểu ra, vội vàng đáp nhỏ: “Dạ, nô tì sẽ đi báo
cho quận chúa ngay.”
Vân Phỉ vội vàng dẫn Phục Linh rời khỏi đó. Trên đường đi, lòng nàng bị chấn kinh đến nỗi rất lâu sau vẫn chưa bình ổn được. Nàng không cách nào ngờ được Vân Thừa Cương lại dám mơ tưởng
đến người của phụ hoàng, hơn nữa nghe lời của hắn thì hai người đã…
Tại sao hắn lại muốn chiếm được Triệu Hiểu Phù? Chỉ là say mê sắc đẹp của
nàng ta thôi sao? Hay là còn có ý đồ gì khác? Vân Phỉ cảm thấy chuyện
không đơn giản như vậy. Bây giờ hắn đã là Đoan vương, muốn có bao nhiêu
phụ nữ mà chẳng được, hà tất phải mạo hiểm chiếm đoạt người của phụ
hoàng? Nhất định trong đó còn có âm mưu gì khác!
Vân Phỉ vội vàng về thẳng Thục Hòa Cung, trái tim cứ nhảy liên hồi như một con thỏ con, mãi một lúc sau mới trở lại bình thường.
Những gì gặp được đêm nay đúng là khiến người ta không dám tin. Nếu không
phải do quá quen với giọng của Vân Thừa Cương thì nàng thậm chí còn
không dám tin.
Ngoài sự bất ngờ ra, nàng bắt đầu cảm thấy lo
lắng. Vân Thừa Cương tướng mạo anh tuấn, võ công xuất chúng, tuổi tác
lại rất xứng với Triệu Hiểu Phù, lại có quan hệ da thịt gần gũi. Triệu
Hiểu Phù không thích Vân Định Quyền, nhưng có thích Vân Thừa Cương hay
không? Nhưng từ sự giằng co và hai câu đối thoại ngắn ngủi của hai người cho thấy, Triệu Hiểu Phù đang chống cự Vân Thừa Cương. nhưng vì sắc
trời quá tối, nàng không thấy được vẻ mặt của Triệu Hiểu Phù, có lẽ nàng ta chống cự thật, nhưng cũng có thể nghĩ một đằng nói một nẻo, giả bộ
chối từ.
Sau khi trời tối, cửa cung nghiêm cấm ra vào. Vân Thừa
Cương và Vân Vĩ dù là hoàng tử cũng không được ở trong cung. Bình thường gần như đêm nào Vân Định Quyền cũng ở Quý Hoa cung, Vân Thừa Cương muốn hẹn hò với Triệu Hiểu Phù gần như là không có cơ hội. Nhưng sao hôm nay hắn lại xuất hiện trong rừng mai bên ngoài Quý Hoa cung?
Vân
Phỉ càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ. Nàng căn dặn Phục Linh: “Em dẫn A
Chính theo, mau đi phòng trực cấm vệ quân hỏi Tống Kinh Vũ xem sao tối
nay Đoan vương lại vào cung?
Phục Linh dạ một tiếng rồi tức khắc đi ngay. Chừng gần một canh giờ sau, nàng từ phòng cấm vệ quân trở về,
người lạnh ngắt, xoa tay nói. “Công chúa, thì ra tối nay hoàng hậu sinh, Đoan vương dẫn một vị nữ đại phu gọi là Liễu nương tử vào cung, nghe
nói y thuật cao minh, thường đỡ đẻ cho các nhà quan to quyền quý.”
Vân Phỉ thầm nghĩ: thì ra Vân Thừa Cương mượn lý do đưa vị nữ đại phu này
để vào cung, sau đó thừa cơ đến Quý Hoa cung. Kỳ lạ là hoàng hậu sinh,
bà đỡ và bà vú đều đã chuẩn bị trước, tại sao vào lúc nương nương sắp
lâm bồn mới đón vị Liễu nương tử này vào cung, hơn nữa còn là do Đoan
vương đưa vào?