Úy Đông Đình bế con trai, ngoài cười ra thì không có bất cứ biểu cảm nào
khác. Y cười hớn hở suốt cả ngày, dường như quên mất cách nói chuyện.
Vân Phỉ nhìn bộ dạng của y liền có cảm giác bị mắc lừa. Rõ ràng khi có
thai, y nói mình thích con gái, tốt nhất là sinh được một đứa con gái
thông minh lanh lợi như nàng. Thế mà khi sinh con trai, y cười đắc ý như thế là thế nào?
Nghĩ một đằng nói một nẻo!
Vân Phỉ hừ
một tiếng, cố ý nói: “Nếu là con gái thì tốt biết bao, như vậy có thể gả cho con trai của Lục Nguyên. Huynh ấy cứu ta mấy lần, ta còn không biết phải báo đáp Lục gia như thế nào đây.”
Làm thông gia với Lục Nguyên? Úy Đông Đình hừ một tiếng: “Nương tử của hắn còn không biết ở nơi nào kia kìa?”
“Người ta là con trai người giàu nhất Sơn Tây, người lịch sự nhã nhặn, diện
mạo lại anh tuấn, còn lo không cưới được nương tử sao?”
Nhã nhặn lịch sự, diện mạo anh tuấn? Hoàng thượng hừ một cái thật chua.
Vân Phỉ làm như không nhận ra hoàng đế bệ hạ đang ghen, nheo đôi mắt xinh
đẹp lại, cười ngọt ngào: “Thật ra ta thường hay hối hận, lúc ấy khi ở
Tấn Thành, Lục lão thái thái hỏi ta có gả cho ai chưa thì ta nên nói là
không có, sau đó gả cho Lục Nguyên.”
Mặt Úyy Đông Đình đen đến nỗi sắp thành mực.
“Tống Kinh Vũ cũng rất tốt, tuy không biết ăn nói nhưng trước giờ chỉ biết
hành động, thật thà đôn hậu, khiến người ta rất yên tâm.” Vân Phỉ chống
cằm, làm ra vẻ mê trai: “Ai da, Triệu Sách thì có diện mạo rất đẹp, khi
huynh ấy giả trang thành con gái thì Triệu Hiểu Phù cũng không bì được,
đúng là khuynh quốc khuynh thành, ta không thể rời mắt được.”
Mặt Úy Đông Đình đã đen như đít nồi.
“Nếu không gả cho chàng, gả cho một trong ba người họ thì đều không tồi.”
Úy Đông Đình sắp tức đến hộc máu. Con cũng sinh ra rồi, nàng còn muốn gì nữa chứ?
“Nói thật, so với bọn họ thì chàng không có chỗ nào tốt cả. Không giàu có
bằng Lục Nguyên, không thành thật bằng Tống Kinh Vũ, không đẹp bằng
Triệu Sách.”
Úy Đông Đình không nhịn được nữa, bế con trai đứng dậy định đi.
Vân Phỉ bật cười. “Thế nhưng ta lại không thích bọn họ.”
Úy Đông Đình đột nhiên dừng bước, từ từ quay người lại, mây đen che kín
mặt thoáng chốc đã kéo đi mất, trong mắt tràn ngập ý cười: “Ta biết nàng chỉ thích ta thôi.”
Vân Phỉ hừ một tiếng: “Vậy thì sao chứ? Có
lẽ mai mốt sẽ không thích nữa. Chuyện tình cảm mà, ai biết trước được
chứ. Làm gì có chuyện trọn đời trọn kiếp. Chàng nói có phải không?”
Mặt Úy Đông Đình lại sa sầm lại.
Vân Phỉ từ tốn nói: “Ta thích nhất là tiền. Nếu chàng luôn cho ta rất nhiều tiền thì có lẽ ta sẽ luôn thích chàng.”
Không đợi Úy Đông Đình bật cười, nàng lại nói: “Có điều cho ta tiền thì chưa
chắc ta đã thích, chẳng hạn như Lục Nguyên cũng có rất nhiều tiền...”
Lại là Lục Nguyên... Lòng Úy Đông Đình sắp chua như giấm rồi.
“Nếu ta không thích thì giàu ngang quốc khố cũng vô dụng. Nếu thích thì...
cửu ngũ chí tôn cũng không sao.” Vân Phỉ che miệng, ngáp một cái: “Đề
tài này thật là nhàm chán, đi ngủ thôi...”
Úy Đông Đình bế con trai qua chọc lét nàng. “Cố ý chọc tức ta có phải không?”
Vân Phỉ rất sợ ngứa, không ngừng cầu xin: “Đông Đình, ta đã nghĩ được cho con trai mình một cái tên.”
“Tên gì, nói ra nghe thử xem.” Úy Đông Đình tạm tha cho nàng, nhìn gương mặt bụ bẫm của con trai không chớp mắt. Làn da trắng nõn mịn màng, gần như
là búng ra sữa, y không nhịn được cúi đầu hôn thằng bé mấy cái.
Hàm râu vừa cạo xong lập tức bị con trai ghét bỏ, nó chau mày lại, phun nước miếng, Úy Đông Đình véo mũi con trai mình một cái.
“Nguyên Bảo.”
Úy Đông Đình nhìn nàng, hết biết nói gì.
“Có phải rất dễ nghe hay không? Chàng xem, tín vật định tình của chúng ta
chính là nguyên bảo, con của chúng ta đặt tên này là thích hợp nhất,
chàng nói đúng không?”
“Sau này, thần dân từ trên xuống dưới sẽ
bàn tán rằng thánh thượng có tên là Úy Nguyên Bảo, nàng đi lật sử sách
ra xem từ trước đến nay có ông vua nào có tên này hay không?”
“Vậy Úy Nguyên?”
“Cái gì? trong lòng còn nhớ Lục Nguyên hả?”
Vân Phỉ cười hì hì: “Là Nguyên trong nguyên bảo. Nếu không thi Úy Kim?”
Úy Đông Đình hừ một tiếng: “Xem ra nàng vẫn nhung nhớ không quên người của Lục gia nhỉ?”
Vân Phỉ lè lưỡi.
“Vậy Úy Tài?”
Úy Đông Đình không thể nhịn được nữa, bế con trai đi mất
Vẫn Phỉ sầu não: “Con trai do ta vất vả sinh ra, tại sao ta không thể đặt tên cho nó?”
Một lát sau, Úy Đông Đình bế con trở về, trịnh trọng tuyên bố. “Đã đặt tên rồi, gọi là Úy Tấn.”
Vân Phỉ vui vẻ vỗ tay: “Úy Tiến? Được đó được đó, tiền tài tiến vào đúng không?”
Úy Đông Đình không biết nói gì, đi đến bên tai nàng thì thầm: “Là tấn
trong Tấn Thành, Tấn Châu. Nàng mang thai nó ở Tấn Châu, hiểu chưa đồ
tham tiền?”
Mặt Vân Phỉ đỏ lên, nói nhỏ: “Được rồi, vậy gọi A Tấn đi.”
Bị bắt ở Tấn Thành, rồi trùng phùng ở Tấn Châu nên mới có đứa trẻ này. Vì thế, gọi Úy Tấn là thích hợp nhất.
***
Bảy năm sau
Vân Phỉ liên tục sinh ba đứa con trai, rốt cuộc có đứa con gái như ý
nguyện. Vân Phỉ muốn có con gái sắp điên lên nên cực kỳ yêu thương chiều chuộng đứa con gái này. Nàng tâm tâm niệm niệm là phải đặt cho viên
ngọc quý của mình một cái tên thật hay, vì ba đứa con trai trước đều do
Úy Đông Đình đặt tên.
Khi đầy tháng, Vân Phỉ bế con gái, cười xinh đẹp như hoa: “Hoàng thượng, ta đã nghĩ ra tên cho don gái mình rồi.”
Xét thấy quá trình đặt tên cho ba đứa con trai trong quá khứ khiến người ta khó mà quên được, lần này Úy Đông Đình không dám ôm hy vọng quá lớn,
chỉ cười gượng hỏi: “À, tên gì vậy, nói ra nghe xem.”
Vân Phỉ cười đắc ý: “Úy Bảo Châu. Bảo bối trong lòng ta, họn ngọc quý trên tay ta. Thế nào, có phải hay lắm không?”
Úy Đông Đình lẳng lặng nhìn nàng, từ tốn nói: “Nàng đọc lại lần nữa đi.”
“Úy Bảo Châu.”
Úy Đông Đình không biết làm sao, đành phải đọc từng chữ: “Này – bão – trư” (cho heo ăn no) Vân Phỉ ngạc nhiên che miệng lại, một lúc sau mới cười
gượng, “Úy Thải Thải thì thế nào?”
“Có ý nghĩa gì?”
“Chữ thải đồng âm vơi chữ tài.”
Úy Đông Đình im lặng bế con gáỉ đi mất.
Vần Phỉ tức tối đấm vào gối. “Con trai cũng chàng đặt tên, con gái cũng độc chiếm, đúng là quá đáng mà. Rõ ràng là ta vất vả mang thai chín tháng
mới sinh ra được, dựa vào cái gì mà chàng đặt tên, dựa vào cái gì?”
Con trai trưởng Úy Tấn đã học vỡ lòng, chống cằm rất nghiêm túc, bộ dạng
rất người lớn, trịnh trọng nói: “Mẫu hậu, suy nghĩ của người nên thoáng
một chút, ngoại trừ vàng bạc châu báu thì còn rất nhiều thứ khác hay
hơn.”
Con thứ hai gật đầu, líu lo nói: “Ca ca nói rất đúng, trái đào, trái táo, dưa hấu đều rất ngon.”
Lẽ nào đặt Úy Đào, Úy Táo sao chứ? Vân Phỉ dở khóc dở cười.
Con trai út nghe thấy những trái cây ấy thì lập tức há miệng đòi ăn: “Ăn quả, ăn quả...”
Úy Quả Quả?
Vân Phỉ xoa bóp chân mày, cảm thấy chuyện đặt tên này rất đau đầu. Thôi
vậy, y muốn giành đặt thì để y giành đi. Vân Phỉ nhìn ba đứa con trai,
thầm nghĩ: mấy đứa nhóc nảỵ chỉ biết chém chém giết giết, vẫn là con gái tri kỷ nhất. Chẳng hạn như A Tông, một lòng muốn kiếm công lập nghiệp
nên chưa tới mười lăm tuổi đã đòi lên Bắc Man đánh trận, chỉ còn mình
nàng ở bên mẹ.
Cho nên đứa con gái bảo bối này nhất định phải
được nâng niu, nuôi dạy bên mình mới được. Hơn nữa nàng còn có một ý đồ
khác là Lục Khác - con trai trưởng của Lục Nguyên nhỏ hơn Úy Tấn hai
tuổi, thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn lễ phép, nàng vừa thấy là đã
thích. Năm ấy nhờ có Lục Nguyên cứu giúp nàng mới có ngày hôm nay, cho
nên phải sinh một đứa con gái để làm thông gia với Lục Nguyên. Ai ngờ
liên tục sinh ba đứa con trai, Lục Khác đã sáu tuổi rồi, bây giờ mới
được như ý nguyện.
Vân Phỉ đang nghĩ ngợi mông lung thì Úy Đông Đình bế con gái đi vào, vui vẻ nói: “Ta đã nghĩ ra tên cho con gái mình rồi!”
“Tên gì?”
Úy Đông Đình nhẹ nhàng dùng tay chọt vào gò má bầu bĩnh của con gái, mỉm
cười nói: “Con gái ta tên là Úy Chỉ Nhi, là tiểu cô nương có phúc khí
nhất trong thiên hạ.”
Chỉ Nhi? Vân Phỉ cười tươi tắn. Hoàng
thượng đúng là hoàng thượng, đặt tên đúng là hay hơn nàng nhiều, không
phục cũng được. Vừa hay vừa có ý nghĩa. Nàng đón lấy con gái từ trên tay Úy Đông Đình, véo nhẹ mũi của nó: “Chỉ Nhi, Lục Khác ca ca đợi con sáu
năm rồi đó.”
Úy Đông Đình hừ một tiếng thật chua, thầm nghĩ: muốn cưới con gái ta, phải xem tiểu tử kia có bản lĩnh ấy không đã.
***
Sáu năm sau.
Khi Lục Khác bước vào Tê Linh Các thì đúng vào giờ ngọ, bên trong im phăng
phắc, gió mát từ ao hoa quỳnh ở phía sau khẽ thổi tới.
Trên chiếc bàn tinh xảo có rất nhiều trái cây tươi, Lục Khác phát hiện có mấy trái mình chưa bao giờ thấy qua.
Lục gia giàu ngang quốc khố, dù là quả vải ở Lĩnh Nam cậu cũng từng nếm
qua. Trên đường đi gặp đình đài lầu các, cung điện lộng lẫy nhưng Lục
Khắc vẫn không có cảm giác gì, chỉ có giờ phút này mới cảm thấy hoàng đế còn giàu có hơn cả Lục gia.
Khi cậu đang ngẩn ngơ nhìn một trái cây kỳ quái trên bàn thì đột nhiên có một tiểu cô nương khoảng năm sáu
tuổi bước vào. Mái tóc cô bé dùng tơ tằm và trân châu búi thành hai búi
tròn. Cô còn có một đôi mắt to và đen láy, đáng yêu như ngọc, hết sức dễ thương.
Lục Khác quan sát cô bé, thầm nghĩ trong cung mà có một tiểu cung nữ bé thế này sao?
Tiểu nha đầu chớp mắt, ngửa đầu nhìn cậu: “Ngươi chính là Lục Khác?”
Lục Khác mười hai tuổi nhưng thân mình đã cao gần bằng người lớn, cho nên
cậu từ trên cao nhìn xuống tiểu nha đầu trắng trẻo bụ bẫm như cái bánh
bao này, rồi gật đầu.
Tiểu nha đầu đưa tay vào miệng cắn, rồi
lại ngửa đầu hỏi: “Nghe nói nhà của ngươi rất nhiều tiền, còn giàu hơn
hoàng gia phải không?”
Lục Khác khiêm tốn trả lời: “Lục gia đương nhiên là không dám so với hoàng gia.”
“Ừ, nghe nói Lục gia các người rất biết cách làm ăn?”
Lục Khác tiến cung, nhớ kỹ lời cha căn dặn phải ăn nói cẩn trọng nên lại khiêm tốn trả lời: “Không dám nhận.”
“Ta cũng rất biết làm ăn, ngươi xem.” Tiểu nha đầu ngửa mặt, trên bàn tay
múp míp là một chuỗi ngọc màu hồng nhạt. “Bán chuỗi ngọc này cho ngươi,
chỉ cần một trăm lượng thôi.”
Một trăm lượng? Lục Khác nhìn chuỗi ngọc thô sơ, xiêu xiêu vẹo vẹo này, lắc đầu cười: “Ta không cần.”
“Không cần, tại sao?”
“Đây là đồ của con gái, ta mua làm gì chứ?”
Tiểu cô nương lại chớp đôi mắt tròn xoe. “Ngươi có thể tặng cho cô gái khác mà, chẳng hạn như tỷ tỷ của ngươi.”
“Ta không có tỷ tỷ.”
“Vậy thì muội muội.”
“Ta cũng không có muội muội.”
Tỉểu cô nương bám riết không tha. “Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ có muội muội
mà. Chẳng hạn như đại ca ta, có hai đệ đệ rồi mới có ta.”
Lục Khác: “...”
Tiểu nha đầu đúng là biết cách ăn nói, cậu đã bị cô nhóc làm cho đau đầu cho nên thành thật nói: “Những thứ này không đáng giá một trăm lượng, một
đồng cũng không đến nữa.”
Tiểu nha đầu tròn xoe mắt, tức giận nói: “Ngươi nói cái gì? Không đáng một đồng?”
“Một trăm lượng có thể mua được một chiếc xe ngựa xa hoa. Thứ này của cô là gì chứ, chẳng có tác dụng gì cả, cũng không đẹp.”
“Nói bậy, phụ hoảng nói những thứ do chính tay ta làm thì đáng giá ngàn vàng!”
Lục Khác nghe thấy chữ ‘phụ hoàng’ thì ngây người.
Nha đầu này chính là Hi Quang công chúa Úy Chỉ Nhi sao? Là vị hôn thê của cậu sao?
Vậy được rồi, ép mua thỉ cậu đành phải mua thôi. Cậu mở túi tiền ra, không
đợi cậu lấy ngân phiếu thì tiểu nha đầu đã giật lấy cả túi tiền, đôi mắt to tròn như thủy tinh đen bỗng sáng lấp lánh. “Oa, thật nhiều tiền, cho ta hết đi!”
Lục Khác bỗng có một dự cảm không lành.
Sau này, sự thật chứng minh, vị công tử giàu có vang danh bốn phương này,
từ khi gặp phải Hi Quang công chúa thì lập tức rơi vào trạng thái bần
cùng, từ đó mất tiền, mất trái tim rồi thất thân, không đường quay
lại...
The End