Về tới Thục Hòa Cung, Vân Phỉ vừa ngồi nghỉ không lâu thì Lâm Mạc Sầu đến bẩm báo là Hiền phi tới chơi.
Vân Phỉ sớm đã dự đoán được là Lâm Thanh Hà sẽ đến, nàng mỉm cười, đứng dậy ra đón.
Lâm Thanh Hà được Ngọc Trì và một cung nữ khác đỡ xuống cáng. Chiếc áo
choàng màu đỏ ửng có viền da chồn bạc khiến mặt nàng hồng hào hơn, dễ
nhìn hơn tối qua rất nhiều.
Vân Phỉ vội vàng bước tới trước,
đích thân đỡ nàng ta lên thềm, mỉm cười nói: “Con đang định sang Hiền
Minh cung bái kiến mẫu phi đây, nhưng sợ lúc này còn sớm, quấy nhiễu mẫu phi nghỉ ngơi nên định chiều mới sang.”
Lâm Thanh Hà cười, nói: “Hôm qua trong bữa tiệc, nghe nói Thục phi tỷ tỷ không được khỏe trong người nên ta qua thăm tỷ tỷ.”
Bạch Thược đi tới, nhún người hành lễ. “Xin thỉnh an Hiền phi nương nương,
Hiền phi nương nương đang có mang, Thục phi nương nương sợ sẽ lây bệnh
cho nương nương nên bảo nô tì đến thay Thục phi nương nương đa tạ người
chứ không phải không muốn gặp, xin Hiền phi nương nương đừng chê trách.”
Lâm Thanh Hà cười nói: “Vẫn là Thục phi tỷ tỷ nghĩ chu đáo, sao ta lại chê trách chứ.”
Người hôm nay Lâm Thanh Phong muốn gặp vốn không phải là Tô Thanh Mai mà là
Vân Phỉ. Từ khi nàng ta gả cho Vân Định Quyền, Tô Thanh Mai vẫn tránh né không gặp mặt, chỉ có Vân Phỉ là giao tiếp với nàng ta. Ấn tượng mà Vân Phỉ để lại cho Lâm Thanh Hà chính là một người thông minh tinh ý, hơn
nữa nàng chưa từng nói những lời độc địa châm chích, từ khi gặp mặt tới
nay đều rất khách khí và thân thiện với bà mẹ hai này. Cho nên nhìn khắp hậu cung, Anh Hồng Tụ và Triệu Hiểu Phù đều là kẻ địch của Lâm Thanh
Hà, duy chỉ có Tô Thanh Mai là không hề có sự uy hiếp, ngược lại còn có
thể giúp đỡ lẫn nhau. Vì thế Lâm Thanh Hà mới đích thân tới đây, lấy lý
do là thăm bệnh để thăm dò thái độ của Thục Hòa Cung.
Vân Phỉ
hiểu rất rõ mục đích đến đây của Lâm Thanh Hà, vì thế càng tỏ ra nhiệt
tình với nàng ta. Nàng đích thân dìu Lâm Thanh Hà vào trong điện, mời
nàng ta ngồi, sau đó sai cung nữ dâng điểm tâm và trà lên.
Lâm
Thanh Hà đang có thai nên hết sức cẩn thận, không hề động đến điểm tâm
và trà nước. Vân Phỉ làm như không biết, ngắm nghía bụng của nàng ta rồi cười nói: “Nhìn bụng của mẫu phi thì chắc chắn là một đệ đệ.”
Lâm Thanh Hà đỏ mặt, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve bụng mình, nói: “Đứa trẻ này còn chưa sinh ra đã phải chịu đủ mọi xóc nảy, bất luận là nam hay nữ,
ta chỉ cần nó được bình an sinh ra là đủ.” Tuy nói bất kể nam nữ, nhưng
trong lòng nàng ta vẫn rất hy vọng sinh ra một đứa con trai.
“Sao mẫu phi không ở Lư Châu sinh nở rồi hãy tới đây? Trên đường đi chắc là phải chịu nhiều vất vả.”
“Phụ hoàng của con bảo ta tới đây, phái người đi đón ta, ta đành phải lên đường.”
“Mẫu phi sắm lâm bồn rồi mà còn phải chịu xóc nảy, lẽ nào phụ hoàng không sợ trên đường đi có bất trắc gì sao? Mẫu phi đúng là phúc lớn, đệ đệ cũng
rất cứng cáp, chắc chắn sau này sẽ có thành tựu lớn.”
Những lời
nghe có vẻ vô tâm của Vân Phỉ lại làm cho Lâm Thanh Hà biến sắc. Trong
lòng nàng ta vốn tràn đầy oán giận, lúc này nghe được những lời này thì
không khỏi nghĩ ngợi lung tung.
Trước kia ở Lư Châu Vân Định
Quyền từng hứa hẹn rằng sau này nàng ta sinh ra con trai thì sẽ để nó kế thừa nghiệp bá của hắn ta. Lúc ấy hắn còn là châu mục Lư Châu, còn phải trông cậy vào Lâm Thanh Phong cùng đánh dẹp giang sơn với hắn. Chính vì lời hứa này là Lâm Thanh Phong mới chịu gả Lâm Thanh Hà cho hắn, Lâm
Thanh Hà cũng vì thế mà chịu thiệt gả cho hắn làm nhị phu nhân.
Lâm Thanh Hà cứ tưởng rằng hắn đón nàng tới là để phong nàng làm hoàng hậu, ai ngờ đến kinh thành thì mới phát hiện không phải thế. Bên cạnh Vân
Định Quyền bỗng dưng xuất hiện một Triệu Hiểu Phù xinh đẹp như tiên chưa nói, còn có một bà vợ đầu còn lớn tuổi hơn cả Tô Thanh Mai, còn Tô
Thanh Mai – người mà nàng ta luôn coi là kẻ địch thì lại là một vật hy
sinh đáng thương, hoàn toàn không có bất cứ sức uy hiếp gì. Nỗi lo của
nàng bây giờ là Triệu Hiểu Phù mới được sủng và đứa con trai trưởng Vân
Thừa Cương còn lớn tuổi hơn cả nàng ta.
Nếu Vân Định Quyền muốn
tuân thủ ước hẹn thì nên lập nàng làm hoàng hậu, như thế thì đứa trẻ
trong bụng nàng mới có thể danh chính ngôn thuận làm thái tử. Nhưng hắn
lại hoàn toàn không nhắc đến chuyện lập hậu, bốn người phụ nữ đều được
phong làm phi. Thậm chí Lâm Thanh Hà còn cảm thấy sở dĩ Vân Định Quyền
muốn nàng vác cái bụng bầu lên kinh thành là vì cố ý khiến nàng gặp bất
trắc trên đường đi, đứa trẻ không giữ được thì mới tốt.
Ý nghĩ
này không phải chưa từng hiện lên trong đầu Lâm Thanh Hà, bây giờ ngay
cả Vân Phỉ cũng nghĩ vậy nên nàng ta càng cảm thấy Vân Định Quyền ôm ý
đồ độc ác ấy. Nàng ta nghiến răng, cười lạnh: “Cha con chưa từng quan
tâm đến đứa trẻ này.”
“Mẫu phi, có câu này con không biết có nên nói hay không?”
“Con cứ nói, không sao đâu.”
“Con cứ luôn không hiểu tại sao phụ hoàng lại không thích A Tông. Lúc ấy A
Tông là đứa con trai duy nhất của phụ hoàng, tuy tính tình nó hơi nghịch ngợm nhưng cũng thông minh đáng yêu kia mà. Mãi đến sau này khi nhìn
thấy Vân Thừa Cương thì con mới hiểu được. Thì ra trong lòng của phụ
hoàng, dù A Tông có thông minh lanh lợi thì cũng không thể nào bì được
với con trai trưởng của ông ấy. Vân Thừa Cương có võ công cao cường, một thanh Lê Hoa Thương khiến người người kinh sợ, từng là võ trạng nguyên. Hắn đã hai mươi tuổi, có thể giúp phụ hoàng đánh chiếm giang sơn, còn A Tông thì có thể làm gì được? Nó chẳng qua chỉ là một đứa trẻ nghịch
ngợm mà thôi.”
Vân Phỉ nói bóng nói gió càng khiến Lâm Thanh Hà
lo lắng và phẫn nộ. Đúng như Vân Phỉ nói, cho dù nàng ta có sinh được
con trai thì cũng chỉ là một đứa trẻ nằm trong tã lót, ở trong lòng Vân
Định Quyền, có đứa con trưởng như Vân Thừa Cương rồi thì sao còn coi
trọng những đứa con khác chứ. A Tông chính là một ví dụ sống.
“Bây giờ chính là lúc phụ hoàng phải trông cậy vào Lâm tướng quân, mẫu phi nên nắm bắt thời cơ này, bắt phụ hoàng lập hậu.”
Sao Lâm Thanh Hà lại không muốn thế chứ, chẳng qua là nàng ta không biết
nên mở miệng thế nào. Từ biệt mấy tháng không gặp, quan hệ giữa nàng ta
và Vân Định Quyền đã xa cách rất nhiều, bởi vì không thể thị tẩm nên
càng không có cơ hội thủ thỉ bên tai hắn. Nàng ta đành cười gượng. “A
Phỉ, chuyện này liên quan đến vấn đề xã tắc, ta chỉ là một người phụ nữ
trong chốn hậu cung, nào dám can thiệp triều chính.”
“Đương
nhiên mẫu phi không thể trực tiếp đề cập đến chuyện này, nên để Lâm
tướng quân gây sức ép với phụ hoàng, để Lâm tướng quân nghĩ cách giúp
mẫu phi.”
Lâm Thanh Hà thầm giật mình, đây cũng chính là những gì nàng ta đang nghĩ, không ngờ Vân Phỉ lại nói thẳng ra như thế.
Nàng ta lo đây là do Vân Định Quyền bảo Vân Phỉ đến thám thính mình nên vội
nói: “Ta có tài đức gì mà có thể thống lĩnh hậu cung, mẫu nghi thiên hạ. Ngôi vị hoàng hậu làm gì tới lượt ta, Thục phi nương nương mới là chính thất kia mà.”
Vân Phỉ lắc đầu cười khổ. “Mẫu phi nói đùa rồi,
bây giờ mẹ con chỉ được phong Thục phi, bên kia còn có một vị Đức phi
nương nương còn lớn tuổi hơn bà, địa vị cũng cao hơn, con trai còn lớn
hơn con. Phụ hoàng phong bà ta làm Đức phi, rõ ràng là cho rằng bà ta
mới là chính thất. Hơn nữa hai đứa con trai của bà ta đã được phong
vương, còn A Tông thì có gì chứ. Theo con thấy thì phụ hoàng muốn lập bà ta làm hoàng hậu nhưng ngại rằng hiện nay Lâm tướng quân đang đánh nhau với Ngô vương nên không dám thực hiện ý nghĩ này, vì thế mới phong làm
Đức phi, tạm thời quản lý hậu cung. Đợi chiến sự xong rồi thì chuyện vui sẽ đến với Ý Đức cung. Lúc ấy ai là thái tử chắc mẫu phi cũng đoán
được.”
Lâm Thanh Hà không còn cười được nữa, trong lòng cũng
đồng ý với những lời của Vân Phỉ. Một khi lập Anh Hồng Tụ làm hậu, Anh
Thừa Cương là trưởng tử, ngôi vị thái tử còn ai khác ngoài hắn.
Vân Phỉ nói: “Hết chim thì bẻ ná, lệ này trong sử sách đã có vô số, mẫu phi phải quyết định cho sớm, đừng để lỡ thời cơ.”
Cho dù Vân Phỉ đã nói thế nhưng Lâm Thanh Hà vẫn không chịu biểu lộ ý nghĩ thật sự của mình.
Vân Phỉ biết trong lòng nàng ta vẫn còn đề phòng mình nên nói: “Mẫu phi,
nói thật thì con cứ tưởng phụ hoàng đăng cơ rồi, mẹ con là chính thất
thì đương nhiên phải được lập làm hoàng hậu, ai mà ngờ… Nếu mẹ con và A
Tông đã không có hy vọng thì con mong mẫu phi sẽ làm hoàng hậu, bởi vì
mẫu phi làm hoàng hậu thì sẽ không đối phó con và A Tông. Nếu Đức phi
làm hoàng hậu, Vân Thừa Cương làm thái tử thì tính mạng của con và A
Tông sẽ rất đáng lo. Cho nên con nghĩ cho mẫu phi cũng chính là lo nghĩ
cho mình, mẫu phi đừng lấy làm lạ. Sau này nếu có chuyện gì cần đến con
thì con sẽ cố hết sức giúp đỡ mẫu phi.”
Mục đích Lâm Thanh Hà
đến đây chính là vì chuyện này, không ngờ Vân Phỉ lại chủ động đề xuất
đến. nàng ta mừng thầm trong bụng nhưng ngoài mặt thì vẫn không tỏ vẻ
gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “A Phỉ, sau này ta sẽ không bạc đãi con và A
Tông, con cứ yên tâm.”
“Mẫu phi, người cũng sắp sinh rồi, nhất định phải cẩn thận với thái giám cung nữ bên cạnh mình.”
Lâm Thanh Hà gật đầu: “Ta sẽ cẩn thận.”
Tiễn Lâm Thanh Hà đi, Tô Thanh Mai từ nhà sau đi ra, hỏi: “A Phỉ, nàng ta đến làm gì thế?”
“Đến tìm đồng minh.” Vân Phỉ đỡ Tô Thanh Mai, thở dài một hơi. “Mẹ, nói ra
thì nàng ta cũng là người đáng thương. cha không hề quan tâm đến nàng ta và đứa con trong bụng. Theo con thấy, cha chỉ mong sao trên đường đi
xóc nảy, cái thai chết trong bụng thì mới tốt.”
Tô Thanh Mai nói. “Tội lỗi thật, dù gì thì đó cũng là con của ông ấy.”
“Mẹ, mẹ nghĩ xem tại sao cha chưa chịu lập hậu? Giờ là lúc quan trọng, ngoại trừ lập Lâm Thanh Hà thì lập ai cũng đắc tội với Lâm Thanh Phong, nhưng trong lòng ông ấy lại không muốn lập Lâm Thanh Hà, cho nên cứ để đấy,
đợi giải quyết xong Ngô Vương thì nhất định sẽ lập Triệu Hiểu Phù làm
hoàng hậu.”
Tô Thanh Mai nói: “Ông ấy đúng là yêu thương vị quận chúa kia, không sợ nửa đêm người ta giết mình sao chứ.”
“Triệu Hiểu Phù không phải là loại phụ nữ trung liệt gì. Quen sống trong giàu
sang phú quý, nhất định là tham sống sợ chết. Giết cha rồi thì nàng ta
chỉ có một con đường chết. Nếu nàng ta muốn chọn cách thức chết chung
quyết liệt này thì sớm đã làm khi bị cha chiếm đoạt rồi, sao còn chờ tới hôm nay.”
Tô Thanh Mai nói: “Ta lại hy vọng Triệu Hiểu Phù có thể một kiếm giết chết ông ấy.”
“Không cần Triệu Hiểu Phù ra tay con cũng có thể rửa hận cho mẹ.” Vân Phỉ cười tươi tắn. “Phụ hoàng yêu thương nàng ta như yêu tính mệnh, con tính thả Triệu Hiểu Phù đi, khoét một lỗ trong tim ông ấy, như thế còn khiến ông ấy đau hơn là đâm cho ông ấy một nhát.”
“Con định thả nàng ta?
Hậu cung canh gác nghiêm ngặt, con đừng làm gì manh động. Cha con đã mất hết tính người, trở mặt vô tình, nếu biết là do con làm thì chắc chắn
sẽ lấy mạng con mất.” Tô Thanh Mai biết con gái mình từ nhỏ đã có nhiều
sáng kiến, nhưng sau khi thấy được sự vô tình và tàn nhẫn của Vân Định
Quyền thì nàng ta vẫn lo là con gái mình không đấu lại hắn.
Vân Phỉ cười nói: “Đương nhiên là con sẽ không để ông ấy biết là do con làm. Mẹ cứ yên tâm đi, con tự biết chừng mực.”
Tô Thanh Mai thở dài một hơi, đặt một nắm tóc vào tay Vân Phỉ.
Lúc này Vân Phỉ mới phát hiện một lọn tóc phía sau của mẹ đã không còn nữa, nàng vội vàng hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại…”
Tô Thanh Mai cười ảm đạm. “A Phỉ, lòng mẹ đã quyết thế rồi, con đưa nắm
tóc này đến cho Vân Định Quyền, nói mẹ muốn đi Ân Minh tự, nếu ông ta
không chịu thì mẹ sẽ cạo đầu tu ở trong cung.”
Vân Phỉ rưng rưng nước mắt, nói: “Mẹ, thật sự phải làm thế sao?”
Tô Thanh Mai cười thê lương. “Mẹ đã hồ đồ cả nửa đời người rồi, nhưng chưa bao giờ tỉnh táo như bây giờ.”
Vân Phỉ thấy mẹ mình đã quyết thế thì đành phải nghẹn ngào đáp ứng, cầm lấy mớ tóc của mẹ đi về phía Đức Dương Điện.
Noãn Các ở phía đông của Đức Dương Điện chính là ngự thư phòng. Tiền Trung
đứng trước cửa, từ xa nhìn thấy Vân Phỉ thì hắn đã vội tươi cười hớn hở
chạy ra đón, cong lưng hành lễ: “Xin thỉnh an công chúa, hoàng thượng
đang phê duyệt tấu chương, công chúa đợi một lát để lão nô vào bẩm báo.”
“Đa tạ Tiền công công.” Vân Phỉ đưa mắt nhìn theo bóng dáng lanh lợi của
hắn, thầm nghĩ có ngân lượng đúng là tiện lợi, tờ ngân phiếu năm ngàn
lượng đã mua được Tiền Trung, có nhiều chuyện cũng trở nên dễ dàng hơn,
muốn có được tin tức cũng không cần tốn sức.
Lúc này Vân Phỉ đột nhiên nhớ tới lời của Úy Linh Tuệ. “Bà ta yêu tiền nhất, cha con tốn
rất nhiều tiền bà ta mới chịu gả cho cha…” chỉ là lời trẻ con nói bừa
nhưng Vân Phỉ nghe được vẫn rất chói tai và đau lòng.
Nếu Úy
Đông Đình chưa từng nói thế thì sao một đứa trẻ như nó lại biết chuyện
này? Ở trong lòng y, nàng chẳng qua chỉ là một phụ nữ yêu tiền như mạng, cho nên chỉ cần dùng mười sáu đĩnh vàng, mấy vạn lượng bạc là có thể
mua được trái tim nàng.
Nàng cũng thật là ngốc, chỉ thế mà bị y
làm cảm động, cứ tưởng rằng mình đã nhận thấy được tình cảm phía sau
ngân lượng ấy còn vững bền hơn, nhưng sự thật đã chứng minh, vàng bạc
vẫn là tốt nhất, chân thật khiến người ta yên tâm, còn có tác dụng rất
lớn, chẳng hạn như bây giờ, Tiền Trung nhìn thấy nàng là cười toe toét
như hoa.
“Mời công chúa vào.” Tiền Trung mỉm cười, cắt đứt dòng
suy nghĩ của nàng. Vân Phỉ nói tiếng cảm ơn rồi cất bước lên thềm đá.
Cung nữ thái giám đứng hầu trước cửa đều đồng loạt hành lễ, hô công chúa thiên tuế.
Vân Phỉ tiền vào ngự thư phòng thì thấy sau chiếc
bàn bằng gỗ trắc, Vân Định Quyền mặc áo bào gằng gấm, đầu đội mũ ngọc
ngồi trên ngai vàng. Nếu không có cái ngai vàng chạm rồng xung quanh kia đang tỏa hào quang lấp lánh thì Vân Phỉ đã có cảm giác rằng thời gian
đang ngừng lại năm nàng mười lăm tuổi, hắn đang ở thư phòng của phủ châu mục Kinh Châu.
Lúc ấy, không có Lâm Thanh Hà, không có Anh Hồng Tụ, cũng không có Triệu Hiểu Phù, hắn nổi tiếng là quyền cao chức trọng nhưng không tham nữ sắc, mẹ một lòng một dạ yêu thương hắn, vô ưu vô
lo, vui vẻ hạnh phúc vô cùng.
Vân Phỉ bỗng dưng thấy thê lương,
mái tóc xanh trong tay nàng lạnh và trơn bóng, như không giữ được thời
gian, cũng không giữ được lòng người.
Vân Định Quyền ngẩn đầu lên hỏi: “A Phỉ, có chuyện gì sao?”
“Phụ hoàng.” Vân Phỉ cầm mớ tóc của mẹ, chậm rãi bước tới trước, hành lễ rồi nói: “Phụ hoàng, có chuyện này mẹ muốn xin người ưng thuận cho.”
“Chuyện gì?”
Vân Phỉ không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đặt mớ tóc của mẹ lên long án.
Vân Định Quyền giật mình, ngẩng đầu nhìn Vân Phỉ: “Thế này là sao?”
“Mẹ muốn đến Ân Minh Tự tu hành.”
“Làm càn.” Đôi mày kiếm của Vân Định Quyền cau chặt lại, đứng bật dậy: “Trẫm đã phong nàng ấy làm Thục phi, nàng ấy còn thấy chưa đủ sao? Lẽ nào còn vọng tưởng làm mẫu nghi thiên hạ?”