Thầy Bói Thiên Tài: Trùng Sinh Tiểu Phú Bà Hàng Tỷ

Chương 11: Chương 11: Mắt biến dị.




Trong TV, tiếng chuông năm mới vang lên thì Lưu gia lại xum vầy ngồi ăn ở nhà Lưu Hướng Quốc.

Từ lúc Ngô Song sinh ra đến bây giờ thì đây là lần đầu tiên cả nhà cùng ngồi chung đón giao thừa.

Trước kia tại thời điểm này, dù mọi người cũng tụ lại một chỗ ăn cơm nhưng ăn xong thì nhà nào về nhà nấy. Năm nay Ngô Song không ngủ, tất cả mọi người đều xem phim cùng cô.

Nghe được tiếng chuông giao thừa, Ngô Song lập tức nhắm mắt lại yên lặng trong lòng cầu nguyện.

Cô thức đến bây giờ không phải vì muốn đón xuân, 20 năm trước, có thể đón bao nhiêu xuân cùng mọi người a? Cô sở dĩ thức đên bây giờ là vì giờ khắc này cô muốn cầu nguyện cho mẹ và bà ngoại.

Vào thời điểm cuối năm, các vị thần tiên sẽ hạ phàm chúc phúc muôn nhà, trước kia cô không tin truyền thuyết này, hơn nữa lúc đó cô còn nhỏ không thể thức lâu được nên chưa bao giờ kiên trì thức đến 12 giờ. Hiện tại cô được trùng sinh đối với những thứ này cô rất để ý.

Đối với ý niệm trong lòng Ngô Song, không biết có phải cô hoa mắt không nhưng cô cảm giác có cái gì đó giáng lên người cô, cô cảm thấy toàn thân nhẹ đi vài cân mà bí giấu trong đầu cũng đột nhiên nhảy ra.

Bí giấu mỗi lần lấy ra đều xoay tròn mà lúc này bí giấu lại là hình ngôi sao lục giác xuất hiện. Đồng thời, bí giấu có màu vàng không biết vì sao đột nhiên bùng nổ, hào quang mãnh liệt kia chiếu thẳng đến mắt của Ngô Song khiến cô không nhìn thấy cái gì. Ngoài màu vàng sáng trói.

Trong mắt lại có cảm giác nhói đau, Ngô Song không tự chủ được lắc đầu, muốn quên đi đau đớn ở mắt.

Lưu Hướng Tuyết ngồi bên cạnh phát hiện con gái nhắm mắt gật gù còn tưởng cô mệt rồi, liền ôm cô nói:” Mẹ anh cả, anh hai, Hựu Hựu mệt rồi, con đem nó về nhà trước!”

Kỳ thật mọi người đều đã mệt rồi nên vừa nghe thấy Ngô Song muốn đi ngủ, Lưu Hướng Quốc lập tức gật đầu: “Hựu Hựu mệt rồi thì nhanh mang con bé về nghỉ ngơi đi. Chúng ta cũng nên trở về nghỉ ngơi thôi, sáng ngày mai còn ăn sủi cảo. Năm nay ăn ở nhà ta năm sau ăn ở nhà lão nhị.”

Lưu Hướng Gia cùng Hồ Anh Hoa nghe không lên tiếng, yên lặng gật đầu ứng .

Bây giờ bọn họ cũng không dám khinh thường, bắt nạt Ngô Song nữa, cũng bởi vì giấc mơ của Ngô Song quá linh nghiệm, ai biết lúc nào thì mình sẽ gặp họa chứ?

Hai người nhà Lưu Hướng Gia cũng muốn thân với Ngô Song nên năm nay đã chuẩn bị tất cả mọi thứ ở nhà mình, ai biết Ngô Song lại nói thẳng muốn ăn cơm ở nhà bác cả khiên cho Trang Đông Mai vui vẻ quá trừng.

Hai vợ chồng Lưu Hướng Gia lại không dám như trước nói lung tung chỉ dám nghe theo.

Được mẹ ôm về Ngô Song mới mở mắt những kim quang kia liền bay ra ngoài, bí giấu cũng như vậy mà tiêu biến.

Ngô Song chớp chớp mắt, phát hiện mắt không còn đau như trước nữa. Cô không đoán ra được kim quang này là cái gì? Nhưng mỗi lần bí giấu hiện ra đều cho cô tin vui cho nên Ngô Song tin kim quang lần này cũng là thứ tốt.

Có thể kim quang này có thể tăng thị lực cho cô không trừng?

Ngô Song thử nhìn ra bên ngoài một chút.

Đêm đã khuya nên trời tối om, đáng ra cô không nhìn thấy gì mới đúng nhưng lúc này tất cả mọi thứ đều hiện rõ ràng trong mắt của cô.

Chẳng lẽ có thêm công năng nhìn ban đêm? Ngô Song vừa mừng vừa sợ nhịn không được liền cười.

Lưu Hướng Tuyết chào hỏi với nhóm chị dâu đang chuẩn bị gọi con gái dậy thì thấy mắt con gái nhỏ đang cười, nàng liền hỏi: “Hựu Hựu, con không ngủ nữa hả? Con cười gì vậy? Đi chúng ta về nhà ngủ thôi.”

“Vang, về nhà thôi!” Ngô Song cười gật gật đầu, không trả lời những câu hỏi của mẹ.

Lưu Hướng Tuyết cũng không nghĩ nhiều, trẻ con mà vui thì sẽ cười thôi, vì vậy nên ba người lại cùng nhau trở về.

Đi từ tiền viện đến hậu viện cách mấy chục mét, Ngô Song mở to mắt nhìn trái nhìn phải.

Dù mọi thứ trong viện cô đã nắm trong lòng bàn tay nhưng vì là lần đầu tiên có thể nhìn ban đêm rõ ràng nên cô rất hưng phấn.

Hai ngày mùng một mùng hai cả nhà Lưu Gia đều quây quần ở một chỗ.

Đến ngày mùng ba, mọi nhà đều bắt đầu đi thăm bạn bè, dạo phố vì thế nên ai về nhà người nấy thôi.

Qua ba ngày nay có rất nhiều người đến Lưu gia. Đầu tiên họ đối xử với mẹ con cô rất hòa ái, thứ hai là Trang Đông Mai với Hồ Anh Hoa cũng không cãi nhau nữa, ít nhất cũng là một gia đình ngoài mặt vui vẻ ai biết bên trong như thế nào!

Lão thái thái có thể nhìn thấy con cháu hòa thuận trong lòng tấc nhiên vi vẻ, cả ngày đều cười vui vẻ, càng ngày càng yêu thương Ngô Song.

Buổi chiều ngày mùng ba, NGô Song đang ngồi trong lòng bà ngoại nhìn bà ngoại vui vẻ thì đột nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng la thanh thúy: “Hựu Hựu, ta đến tìm ngươi đi chơi đây.”

Ngô Song nghe thấy liền quay đầu lại nhìn thì thấy cô gái nhỏ ngoài cửa, liền vui vẻ chạy tới: “Chị Tiểu Tĩnh, chị đã về rồi? Mau vào đây chơi.”

Cô bé ngoài cửa tên là Từ Văn Tĩnh, lớn hơn Ngô Song đại 2 tuổi, là con gái của nhà Từ gia.

Dù ở trong thôn Từ gia giàu nhất nhưng Từ gia đối xử với mẹ con Lưu Hướng Tuyết rất tốt, học chưa làm khó dễ, khinh thị mẹ con co bao giờ. Cho nên Từ Van Tĩnh là người bạn thân thiết nhất của cô ở trong thôn.

Nhưng hai năm qua Từ gia làm ăn ngày càng phát đạt, năm trước đã mua được nhà ở trên thị trấn, vì vậy Từ Văn Tĩnh cũng được đưa vào học ở một trường trong thị trấn nên một năm nay Ngô Song vẫn chưa gặp Văn Tĩnh lần nào.

Cho nên khi nhìn thấy Từ Văn Tĩnh đến, Ngô Song rất vui vẻ.

Cô vui vẻ không chỉ là Từ Văn Tĩnh chơi với cô khi còn nhỏ mà khi lớn lên cô cũng rất cảm kích Văn Tĩnh.

Kiếp trước lúc cô đi học Đại Học ở cùng tỉnh thành với Văn Tĩnh. Lúc ấy hai người đã không gặp mặt được 10 năm, hơn nữa Từ gia lúc đó đã sớm nằm trong giới thượng lưu.

Dựa vào lẽ tự nhiên mà nói, hai người dù quen từ nhỏ nhưng nhiều năm rồi không gặp thì cũng sớm thành người xa lạ. Huống chi Ngô Song còn là cô gái mồ côi bần gia mà Từ Văn Tĩnh lại là thiên kim nhà giàu, xa cách như vậy làm sao có thể là bạn bè được?

Nhưng Từ Văn Tĩnh không hề khinh thường hay xa lánh cô.

Lần đầu tiên Ngô Song gặp Văn Tĩnh ở trong tỉnh thành, lúc ấy tình cảnh của Ngô Song rất khó khăn.

Mẹ với bà ngoại đều không ở đây, chi có một mình cô. Học phí, phí sinh hoạt, tiền thuê nhà, tất cả đều do cô làm công kiếm tiền, mỗi ngày cô đều bận rộn đến chóng mặt, hầu như không có thời gian rảnh.

Từ Văn Tĩnh biết tình cảnh của Ngô Song liền muốn giúp đỡ nhưng Ngô Song lại không chịu nhận tiền, nàng liền nói: “Hựu Hựu, tiền này là chị đây cho cô mượn, về sau có tiền thì trả ta cũng được. Bây giờ ngươi vẫn còn là học sinh, thời gian dùng để học tập, như vậy về sau mới có thể dễ kiếm tiền. Bằng không ngươi hiện tại không học thì tương lai phải làm sao?”

Khi nhận tiền của nàng Ngô Song rất muốn khóc.

Kỳ thật cũng có bạn học muốn cho cô mượn tiền nhưng ánh mắt của bọn họ luôn cao cao tại thượng giống như bố thí vậy che nên Ngô Song không mượn tiền của họ. Chỉ có có Văn Tĩnh nói, đây là cho cô “mượn”.

“Mượn”, cái đó đến khi Ngô Song trùng sinh cũng vẫn chưa trả đủ.

Không phải Ngô Song không trả mà là Từ Văn Tĩnh không nói cho cô tài khoản, luôn khuyên cô: “Ngươi hiện tại vừa mới tốt nghiệp, có rất nhiều chỗ cần phải dùng tiền, ta lại không thiếu tiền xài, đợi ngươi công tác ổn định, kết hôn rồi trả ta cũng không sao.”

Nhớ lại chuyện trước đây, Ngô Song trong lòng sáp sáp nhưng lại rất vui vẻ.

Trong lòng cô đã sớm xem Từ Văn Tĩnh như người thân mà đối đãi.

Cô trùng sinh được nửa tháng, ngoại trừ người trong nhà, người mà cô mong nhớ nhất vẫn là người chị em tốt này, chỉ tiếc Văn Tĩnh ở trong thị trấn cô không gặp được. Hôm nay Văn Tĩnh chủ động tới tìm cô thì Ngô Song tấc nhiên vui vẻ rồi.

Hai cô bé chạm đầu, Từ Văn Tĩnh mở to hai mắt, trong ánh mắt tràn đầy tò mò hỏi: “Hựu Hựu, hôm nay ta vừa vào thôn đã nghe mọi người nói chuyện của ngươi. Nhanh nói cho ta biết một chút về mấy giấc mơ của ngươi đi!”

“Ai, những chuyện kia…” Ngô Song không muốn nói dối Từ Văn Tĩnh, nhưng chuyện trùng sinh này cô tuyệt đối không thể nói ra, đành phải nói vài câu.

Nghe thấy cô nói đơn giản như thế, Từ Văn Tĩnh vẫn thấy là lạ: “Hựu Hựu, ngươi thật lợi hại, nếu giấc mơ cảu ta có thể biến thành thật sự thì tốt rồi!”

“Chị Tiểu Tĩnh chị muốn mơ tới chuyện gì? Nói một chút đi có thể ta sẽ giúp nó biến thành sự thật thì sao?”

Ngô Song rất cảm kích trợ giúp của Từ Văn Tĩnh cho nên nhìn cô bé chớp đôi mắt to mơ màng thì cô lại muốn giúp Văn Tĩnh thực hiện giấc mơ đó.

“Ừm…” Từ Văn Tĩnh nghiêng đầu nghĩ ngợi, nửa ngày lắc đầu nói: “Cũng không có gì cả, ta muốn cái gì ba ba đều mua cho ta, ta giống như chả cần mơ a~ Vậy có phải ta không có ước mơ không?”

Nghe thấy vậy cô có chút nghi hoặc, Ngô Song không khỏi cười: “Chị Tiểu Tĩnh chị như vậy là tốt nhất rồi.”

Đối với vị tỷ tỷ hiền lành này, Ngô Song thật lòng hy vọng nàng có thể hạnh phúc mãi mãi vì vậy cô không mong nàng sẽ phiền não vì chuyện này.

Ngô Song cầm tay Từ Văn Tĩnh, nói sang chuyện khác: “Chị Tiểu Tĩnh, chị ở trên trấn có cái gì chơi vui không? Nói cho ta nghe một chút đi?”

“Có nhiều trò lắm, nhất là cuối năm có múa rồng, hôm qua còn có ca diễn,…”. Từ Văn Tĩnh lập tức dứt bỏ phiền não, nói cho Ngô Song nghe nhiều chuyện.

Nói đến cuối, nàng kéo Ngô Song bước đi: “Hựu Hựu, đi, chị đây dẫn ngươi đi xem mấy tượng đất nhỏ mà ta mua được, haha.”

Ngô Song bị nàng kéo đi quá nhanh đành phải nói với bà ngoại một tiếng rồi đi qua đó.

Từ nhị gia đã sớm đã qua đời, hàng năm Từ lão đại một nhà 3 người sẽ tụ họp ở huyện thành, phòng ở của lão gia sẽ để cho em trai Từ Thế Huy. Lần này Văn Tĩnh trở về, chính là vì năm nay tụ họp ở nhà thúc của nàng.

Đến Từ gia người lớn không ở nhà nên hai cô gái nhỏ lon ton vào phòng.

Từ Văn Tĩnh vừa vào phòng liền bưng ra cái cái hộp nhỏ nói: “Hựu Hựu, ngươi nhìn xem mấy tượng nhỏ có đẹp không? Là Bát Tiên Quá Hải đó, ta mua ở công viên! Đáng tiếc chỉ có bốn tượng nhỏ là còn nguyên vẹn, mấy cái kia đều bị hỏng rồi. Ba ta nói cái này nếu là một bộ hoàn chỉnh thì giá rất cao. Ta cố ý mang về cho ngươi xem đó, hihi.”

Ngô Song nhìn về phía hộp gỗ, là hộp gỗ phổ thông còn có chút cổ xưa, nhưng bên trong 8 tượng nhỏ cũng rất đẹp.

Tám tượng đất này chính là bát tiên trong truyền thuyết, biểu cảm của mỗi tượng đất đều đều giống như đúc, vừa nhìn đã biết là hằng mỹ nghệ thượng hảo. Chỉ tiếc đã bị hỏng a~

Ngô Song tùy tay cầm lấy một tượng đất còn nguyên vẹn, đang chuẩn bị nhìn kỹ một chút thì đột nhiên trước mắt cô hiện ra một đoàn bạch khí nhàn nhạt.

Bạch khí kia chậm rãi chuyển động xung quanh tượng nhỏ, tựa hồ như làm dịu nó.

Ngô Song cho rằng mình hoa mắt nhưng nháy mắt mấy cái lại nhìn kỹ, bạch khí kia như cũ vẫn tồn tại. Hơn nữa đoàn khí tức này cho cô cảm thấy rất thoải mái, giống như có loại tĩnh khí Ninh Thần rất hiệu quả.

Vì sao lại như vậy?

Ngô Song kinh ngạc, cô tin Từ Văn Tĩnh tuyệt đối không thể nhìn thấy đoàn bạch khí này, chẳng lẽ mắt của cô ngoại trừ có thể nhìn rõ ban đêm như ban ngày thì còn có thể nhìn những thứ khác nữa sao? Như vậy đoàn bạch khí kia là cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.