Thầy Bói Thiên Tài: Trùng Sinh Tiểu Phú Bà Hàng Tỷ

Chương 1: Chương 1: Trùng sinh về thơ ấu




Một trận tuyết lớn đột ngột đến, gần như bao trùm toàn bộ Bắc Địa khu.

Ngô Song tan tầm đi ra cửa đứng sững lại, nhìn bên ngoài bông tuyết bay trắng xóa, trong lòng ảm đạm đau xót.

10 năm trước, mẹ cô tại nơi này ra đi . Hôm đó, toàn bộ Bắc tiểu thành cũng là tuyết trắng bay ngập trời.

Lúc còn nhỏ, Ngô Song rất thích cảnh tuyết rơi . Nhưng từ 10 năm trước, sau trận tuyết lớn mẹ cô mất, cô không bao giờ thích tuyết rơi nữa, thậm chí ngay cả trời đông giá rét cũng chán ghét.

Đáy mắt có hơi nước đi lên, Ngô Song hít một hơi, đem chua xót áp xuống đáy lòng.

Mở dù, như thường lệ cô đến cửa hàng bán hoa ngay cạnh bệnh viện mua một bó hoa.

Hàng năm vào ngày này, Ngô Song đều sẽ mua cho mẹ một bó hoa bách hợp trắng, đó là hoa mà mẹ thích nhất.

Những bông hoa bách hợp trắng nõn vừa đến tay thì cô lại nhớ tới mẹ, Ngô Song nhịn không được lại một trận đau nhói ở tim.

Mẹ cô là một cô gái lớn lên ở vùng nông gia phía Bắc, mẹ chưa nhìn thấy hoa bách hợp bao giờ, cũng bởi vì người cha kia ân cần quan tâm, liền lừa đi cả đời trong trắng của mẹ cô.

Ngô Song yêu thương mẹ bao nhiêu thì nàng chán ghét người cha kia bấy nhiêu! Thực lòng mà nói chính là thống hận!

Từ lúc sinh ra, Ngô Song chưa bao giờ nhìn thấy cha mình. Đó là một người đàn ông vô trách nhiệm, dù biết rõ mẹ Ngô Song mang thai nhưng hắn vẫn một đi không trở lại, sau này cũng không trở lại nữa.Nghĩ tới người cha chưa bao giờ gặp mặt kia, Ngô Song oán hận nắm chặt miếng ngọc bội màu đỏ đeo trên cổ.

Ngọc bội này là nam nhân kia đưa cho mẹ làm lễ vật, nghe nói là đồ gia truyền của nhà hắn. Mẹ thường nói, huyết ngọc có linh, nhất định sẽ giúp bọn họ một nhà đoàn tụ.

Lúc còn nhỏ, Ngô Song cũng từng mơ mộng, ảo tưởng cha sẽ trở về tìm cô cùng mẹ. Cứ một năm rồi lại một năm qua đi, cho đến khi mẹ cô bệnh nặng qua đời, cho đến khi cô một mình gian nan lớn lên, nam nhân kia cũng không trở về.

Càng lớn lên, Ngô Song đối người cha kia thất vọng cùng hận ý càng ngày càng nhiều.

Sở dĩ còn giữ lại khối ngọc bội này, Ngô Song không phải vì muốn nhận tổ quy tông, càng không muốn cầu cái gọi là phụ ái thân tình, cô chỉ muốn giữ lại một bằng chứng.

Nếu có một ngày cô thật sự có thể gặp cái người gọi là người cha kia, cô nhất định phải đem khối ngọc bội này hung hăng ném tới trên mặt của hắn, sau đó hung hăng mắng hắn, vì mẹ cô báo thù!

Ngô Song phiền muộn nhớ lại, bất tri bất giác liền đi tới trạm xe buýt.

Có lẽ là vì tuyết rơi lớn, trạm xe buýt không có người nào, trong xe chỉ có một đôi mẹ con trẻ tuổi.

Tiểu cô nương kia bộ dạng phấn điêu ngọc trác, bộ dáng khoảng ba bốn tuổi, được mẹ ôm vào trong ngực, hiển nhiên là che chở bé, sợ bé bị lạnh .

Nhìn mẹ con các nàng kề cận bên nhau, Ngô Song trong lòng chua xót, không khỏi lại nghĩ tới mẹ mình, sống mũi không nhịn được có chút cay cay.

Ngô Song yên lặng cất dù, tiểu cô nương kia đang an tĩnh nằm trong vòng tay của mẹ nàng thì nhìn đến hoa trong tay nàng. Bỗng nhiên hướng cô bên này nói:“Dì ơi, hoa của dì thực đẹp! Đây là hoa gì? Có thể để cháu ngửi một chút được không?”

Ngô Song nghe thấy liền quay đầu lại, chỉ thấy tiểu cô nương kia đôi mắt tròn xoe, sáng ngời, trong suốt nhìn chằm chằm hoa của cô.

Vị mẫu thân trẻ tuổi thấy Ngô Song không trả lời, ngượng ngùng cười cười nói:

“Tiểu nha đầu kia nhà ta rất thích hoa, bất quá nàng sẽ không lộn xộn người khác, muội tử ngươi đừng lo lắng, nàng chỉ là thấy tò mò thôi.”

“Ha ha, không có việc gì.” Ngô Song tấc nhiên không lo lắng tiểu cô nương làm hỏng hoa của nàng, cô chỉ hâm mộ các nàng hạnh phúc, cho nên mới nhất thời hoảng hốt.

Gặp tiểu cô nương yêu thích hoa này, Ngô Song sảng khoái đem hoa đưa qua, cười nói: “Tiểu cô nương, đây là hoa bách hợp, tên của cháu là gì?”

Tiểu cô nương vui vẻ đem khuôn mặt nhỏ nhắn để sát vào đóa hoa, cười tươi với ánh mắt cong cong : “Dì, ta gọi Huyên Huyên, mẹ nói tên của cháu cũng là một loại hoa a!”

“Nga, cháu cũng là một đóa hoa a, khó trách cháu đáng yêu như thế…”

Ngô Song cười sờ mặt tiểu cô nương, còn chưa kịp nói xong câu đó, thình lình nghe “Chi” một tiếng, một chiếc màu đen xe hơi từ trên mặt tuyết lướt qua, không biết là từ nơi nào đi tới, thế nhưng lại thẳng hướng ba người lao tới lại!

“A…”

Gặp tình huống nguy hiểm này, người mẹ kia sợ tới mức ngây người, mà ngay cả chốn, né đều không biết.

Mắt thấy chiếc xe kia đã gần trong gang tấc, Ngô Song không kịp nghĩ nhiều,liền ra sức bổ nhào, dùng sức đem đẩy hai mẹ con kia sang một bên, chỉ là thời gian quá ngắn, đẩy được người khác nhưng bản thân cô liền không thể tự cứu sống tính mạng của mình.

Đầu xe màu đen xông tới, Ngô Song chỉ cảm thấy thân thể nhẹ một chút, nháy mắt liền bị đụng bay đi ra ngoài.

Khoảnh khắc thân thể rơi xuống đất, Ngô Song nghe thấy tiểu cô nương kinh hách khóc lớn tiếng. Cô muốn mở mắt ra để xem các nàng, nhưng màu máu đỏ che khuất mắt của cô, cô đã không nhìn thấy gì nữa .

Đầu cô đau đớn kịch liệt,máu đổ trào ra nhanh chóng bao trùm bên mặt cô cùng lồng ngực.

Với kinh nghiệm ba năm làm ở khoa cấp cứu, cô biết, chính mình lúc này đã xong rồi.

Năm nay cô mới 25 tuổi, Ngô Song mở to hai mắt, nhịn không được có một chút không cam tâm. Nhưng nghĩ tới cứu được hai mẹ con kia, Ngô Song lại cảm thấy vui mừng.

Trên đời chỉ còn lại mình cô, còn hai mẹ con kia lại có nhà để về, có người để yêu thương. Nếu có thể dùng tính mạng của mình đổi lấy mạng sống cho hai mẹ con họ cũng là một chuyện tốt.

Chỉ tiếc, cô đến bây giờ vẫn chưa tìm được cái người cha bạc tình phụ nghĩa kia, nếu như cứ như vậy đi gặp mẹ, cô không biết phải ăn nói thế nào với mẹ nữa.

Ý thức còn xót lại sau cùng, Ngô Song khó khăn lôi ngọc bội trên cổ ra nhìn. Cô muốn đem nó vứt bỏ, nhưng khi vết máu trên tay cô chạm vào miếng ngọc bội thì miếng ngọc bội đột nhiên phát sáng, là hồng quang sáng chói!

Ngô Song lần nữa cảm thấy thân thể nhẹ một chút, đầu đau đớn chợt tăng lên không ngừng, cô triệt để ngất đi…

—-

“Hựu Hựu, Hựu Hựu…”

Trong mông lung, Ngô Song vì đau đầu mà chậm rãi khôi phục tri giác.

Bên tai nghe thấy có người lên tiếng kêu nhũ danh của cô, thanh âm kia hùng hậu lại ấm áp, nhất thời cô không nhớ nổi đó là giọng của ai.

Là ai? Tại cái thành thị xa lạ này, làm gì có ai biết nhũ danh của cô?

Ngô Song mơ hồ nghĩ, nhất thời còn không mở mắt nổi.

Cái cảm giác đau đớn trước khi hôn mê khiến cô cho rằng mình nhất định sẽ chết , không nghĩ tới, thế nhưng còn có thể tỉnh lại? Không biết là bệnh viện nào, kỹ thuật cấp cứu so với bệnh viện của cô tốt hơn nhiều!

“Hựu Hựu, ngươi tỉnh, tỉnh! Cháu gái ngoan của ta, cháu trăm ngàn không thể có việc a! Hựu Hựu…”

Bên tai lại truyền đến người nọ vội vàng kêu gọi, lần này Ngô Song nghe rõ , không khỏi ngớ tại chỗ đó, có chút không thể tin được vào lỗ tai của mình.

Biết người nọ kêu nàng là cháu gái ngoan, chỉ có một người, nhưng bác cả tại sao lại ở chỗ này? Bác cả không phải đang ở nông gia cách thành thị rất xa sao?

Sau đó lại có một người chạy tới bên cạnh nàng. Người nọ vừa tiến đến, lập tức ôm nàng hô: “Hựu Hựu, cháu làm sao vậy? Cháu đừng dọa bà ngoại nha, ngươi mau tỉnh lại a!”

Bà ngoại?

Bà ngoại!

Thanh âm này Ngô Song tuyệt sẽ không nghe lầm! Ở đây ngoại trừ bỏ mẹ cô đang đi làm bên ngoài thì bà ngoại là người yêu thương cô nhất trên đời.

Ngô Song đột nhiên bắt lấy người bên cạnh, cố gắng mở to mắt.

Trước mắt một mảnh hồng mờ ảo, 2 giây sau, Ngô Song rốt cuộc thấy rõ trước người trước mắt, lại kinh hách nói không ra lời.

Bà ngoại mất năm cô 18 tuổi, lúc ấy bà ngoại 73 tuổi, sớm đã không cử động được. Nhưng lúc này, bà ngoại tuy rằng cũng có đầu bạc, lại hiện rõ rệt thân thể khỏe mạnh, sắc mặt hồng hào, trẻ hơn trước kia nhiều!

Kỳ quái hơn là khi cô bắt lấy tay bà ngoại, cô thấy đôi tay mình nho nhỏ. Vì sao bà ngoại trở nên trẻ hơn ? Vì sao cô lại biến thành trẻ con rồi? Ngô Song kinh ngạc nhìn mình chằm chằm vào bàn tay nhỏ của mình, hơn nửa ngày không phản ứng.

Lưu thái thái thấy Ngô Song tỉnh , vui vẻ nói: “Hựu Hựu, cháu đã tỉnh !”

Nói xong, Lưu thái lại nắm lấy cháu trai bên cạnh khiển trách: “Tiểu Bảo, mau tới đây xin lỗi muội muội ngươi!”

Lưu Tiểu Bảo vẫn còn rất sợ Ngô Song vẫn chưa tỉnh lại, có chút run rẩy . Lúc này gặp Ngô Song tỉnh lại, hắn nhất thời lại h đứng lên: “Ta mới không cần xin lỗi, nó bất quá là trầy chút da, ta đã bị đại bá đánh hai cái , ta dựa vào cái gì lại còn phải xin lỗi chứ?”

Ngô Song nghe Lưu Tiểu Bảo nói không khỏi nghĩ tới năm cô 6 tuổi.

Hôm ấy là ngày mười ba tháng chạp, vừa được nghỉ đông thì ngày hôm sau trời cũng bắt đầu có tuyết rơi. Cô cùng chị ra sau núi chơi ném cầu tuyết, bị Lưu Tiểu Bảo đẩy ngã té bị thương , lần đó Lưu Tiểu Bảo liền bị đại bá đánh hai cái.

Giờ phút này, tất cả tình cảnh đều tương tự như thế, chẳng lẽ cô nằm mơ về lúc nhỏ? Nhưng cô cảm nhận được độ ấm từ lòng tay bà ngoại liền biết đây không phải là mơ, mà là sự thật.

Chẳng lẽ, bởi vì miếng ngọc kia đột nhiên tỏa hồng quang quỷ dị khiến cô ngay lúc sắp chết thì trọng sinh?

Ngô Song cúi đầu lặng lẽ kéo ra ngọc bài, ngọc bài từ trước vẫn là đỏ như máu , nhưng hôm nay, cái ngọc bài này đã biến thành nhũ bạch sắc!

Ngọc bài vẫn như trước, nhưng mà cái kia ngọc bên trong linh khí lại tản ra.

Ngô Song kinh ngạc không nói thành lời, cuối cùng cũng tin rằng mình đã trở về năm cô 6 tuổi.

Lúc này, mẹ cô còn trẻ, còn chưa bị bệnh.

Lúc này, bà ngoại còn khoẻ mạnh, mợ cả cùng mợ hai vẫn không thể trắng trợn không kiêng nể khi dễ cô.

Lúc này, cô mới 6 tuổi, còn chưa có đi học tiểu học, cuộc sống của cô mới vừa bắt đầu…

Ngô Song không biết vì sao cô có thể may mắn được cơ hội một lần sống lại. Có lẽ là bởi vì cô cứu người nên được báo đáp? Có lẽ huyết ngọc thật sự có linh?

Bất kể như thế nào, nếu cơ hội sống lại, lúc này đây, đời này, cô nhất định phải nghịch thiên sửa mệnh*, không bao giờ làm cho mình cùng người mình yêu thương bị ấm ức!

* Nghịch thiên sửa mệnh: thay đổi vận mệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.