Tôi cụp mắt, hơi nắm tay, rồi ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, lộ ra một nụ cười đẹp đẽ, nói: “Được, em vĩnh viễn cũng không rời xa anh, xin anh đừng làm hại Thiểm Thiểm, nó là tất cả của em.”
Nghe tôi nói vậy, Lý Trọng Mạnh hình như có chút tổn thương: “Nó là tất cả của em? Vậy còn anh?”
“Anh là chồng của em.” Tôi trả lời một cách tự nhiên.
Vì Thiểm Thiểm, tôi sẽ luôn ở bên cạnh Lý Trọng Mạnh.
Người đàn ông này dường như rất hài lòng với câu trả lời của tôi, gật đầu, lấy điện thoại của tôi từ trong túi ra, đưa cho tôi.
Đối với việc điện thoại của tôi ở chỗ anh ta, tôi vốn cũng không để ý.
Đang định mở ra, thì nghe thấy Lý Trọng Mạnh nói: “Điện thoại này của em, anh đã cài phần mềm, sau này em đi đâu anh đều sẽ biết, với lại, em liên lạc với tiểu Kiệt, anh cũng sẽ biết.”
Lời của anh ta làm tôi sửng sốt.
Tôi ngẩng đầu nhìn Lý Trọng Mạnh, có chút không thể tin nổi, mở miệng ra, cuối cùng cũng chỉ nói: “Thực ra anh có thể không nói với em.”
“Anh chỉ sợ em sẽ khiến anh thất vọng.”
“Sẽ không.”
Tôi nói xong, thì cất điện thoại đi.
Thực ra vào lúc này, tình cảm của tôi và Lý Trọng Mạnh đã thay đổi, không còn đơn thuần như trước đây, tôi đề phòng anh ta.
Đồng thời, anh cũng giám sát tôi.
Xe đi được một lúc, Lý Trọng Mạnh mới giới thiệu với tôi: “Hai người họ, đây là trợ lý của tôi Gia Thần, đây là thư ký của tôi Vân Na.”
“Vâng.” Tôi gật đầu.
Thực ra, tôi chả có chút hứng thú nào với những điều này.
Tôi thấy xe chạy về phía Thịnh Thủy Đài, liền nói với Lý Trọng Mạnh: “Anh Mạnh, mấy ngày gần đây chúng ta ở số 01 Vĩnh An được không, em bận việc, thường phải tăng ca về muộn, sợ làm ồn đến anh.”
Dù sao thì Thịnh Thủy Đài chỉ có một phòng ngủ chính.
Ngay cả một phòng ngủ khách cũng không có.
Tôi ở đấy, thì chỉ có thể ngủ chung phòng với Lý Trọng Mạnh.
Tôi bây giờ, bất kể từ mặt sinh lý hay tâm lý, đều không chịu nổi việc cùng Lý Trọng Mạnh phát sinh quan hệ.
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, dường như đoán được tâm tư của tôi, nói: “Không ngủ với nhau, thì làm sao gọi là vợ chồng?”
“...”
Lời của anh ta, rất rõ ràng.
Tôi không nói thêm gì nữa.
Cuối cùng, xe vẫn là đi đến Thịnh Thủy Đài.
Ba người giúp việc đứng ở cửa đón chúng tôi, cung kính gọi: “Ông chủ, bà chủ.”
Tôi lạnh nhạt để họ lấy dép, cầm áo khoác cho mình.
Dù sao, đây là những ngày tháng sau này của tôi, tôi bắt buộc phải thích nghi.
Chờ đến khi vào nhà, tôi nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng của Thiểm Thiểm, tôi lập tức hỏi Lý Trọng Mạnh: “Thiểm Thiểm đâu?”
“Cậu chủ đâu?” Lý Trọng Mạnh hỏi một người giúp việc.
“Cậu chủ đang ngủ trưa ở trên, có cần tôi lên gọi không ạ” Tuổi người giúp việc này không lớn, lúc nói chuyện cũng không dám ngẩng đầu, cung kính hỏi chúng tôi.
Lý Trọng Mạnh quay qua nhìn tôi.
Dường như đang chờ quyết định của tôi.
Thiểm Thiểm đang ngủ?
Sao tôi cứ không tin thế nhỉ?
Nhưng gọi nó dậy cũng không hay, tôi lưỡng lự chút, mới nói: “Để tôi lên xem xem.”
“Vâng, bà chủ.” Người giúp việc vội vàng đến bên cầu thang, làm tư thế mời.
Nói thật, tôi không thích trong nhà có người giúp việc.
Lúc trước khi tôi ở cùng Lý Hào Kiệt, cũng chỉ là gọi người giúp việc theo giờ, rất ít khi có người ở lại lâu dài.
Chẳng qua, giờ cũng chỉ có thể thích nghi.
Tôi khẽ gật đâu, đi lên tầng, người giúp việc đi theo phía sau.
Sau khi tôi đi lên, đến phòng của Thiểm Thiểm.
Cửa phòng Thiểm Thiểm khép hờ, tôi mở ra, thấy Thiểm Thiểm đang nằm trên chiếc giường nhỏ của nó.
Đắp một chiếc chăn con màu xanh, đang ngủ rất ngon lành.
Có lẽ trong lòng tôi không tin nổi Lý Trọng Mạnh, tôi vẫn đi đến, sờ trán Thiểm Thiểm, lấy ngón tay để dưới mũi Thiểm Thiểm, để xem liệu có hơi thở hay không.
Sau khi đã xác định được Thiểm Thiểm còn sống, độ ấm cơ thể bình thường, trái tim tôi mới bình tĩnh lại.
Tôi lại rời khỏi phòng ngủ của Thiểm Thiểm, sau khi đóng cửa phòng lại, mới hỏi người giúp việc: “Cô tên lại gì?”
Kể cũng hay.
Tôi ở nhà này cũng vài ngày rồi, ngay cả tên của 3 người giúp việc cũng không biết.
Trước đây tôi cũng chưa bao giờ sai họ làm việc gì cho mình.
Nhưng sau này, có thể sẽ không như vậy nữa.
Người giúp việc thấy tôi hỏi tên cô ta, dường như có chút được bất ngờ, cười khanh khách nói: “Bà chủ, tôi tên là Tề Lam.”
“Ồ, vậy sau này tôi gọi cô là Lam Lam.” Tôi đánh giá cô ta một chút, lại hỏi: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Tuổi tác cô ta xem ra cũng không lớn.
Tề Lam lập tức trả lời: “Năm nay tôi vừa tròn 20.”
“20? Nhỏ thế sao? Không đi học hả?” Tôi có hơi ngạc nhiên.
Nghe tôi hỏi thế, Tề Lam có chút xấu hổ: “Vâng, điều kiệu nhà tôi không tốt, nhà đông con, dưới tôi còn có hai em trai, cho nên tôi thi đỗ Đại học cũng không đi học, ra ngoài làm thêm.”
“Thế à.” Nghe cô ta nói vậy, trong lòng tôi hơi buồn thay cho cô: “Sau này nghĩ cho bản thân nhiều chút, ở đây, ăn mặc đồ dùng các cô không cần tốn tiền, cô có thể tích góp ít tiền, nếu lúc nào muốn đi học, thì đi đi.”
20 tuổi, vốn dĩ là tuổi đẹp nhất đời người.
Nhưng lại ở đây làm người hầu, thật là đáng thương.
Tề Lam kích động nói: “Cảm ơn bà chủ.”
Tôi và Tề Lam nói chuyện vài câu, cảm thấy Tề Lam cũng không tệ lắm, liền hỏi cô ta: “Thiểm Thiểm được đưa về đây lúc nào? Sau khi được đưa về thì tình trạng tinh thần ra sao?”
Tề Lam nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Cậu chủ hôm qua mới đến, sau khi đến, hình như cũng không có gì bất thường.”
“Là ông chủ đưa đến sao?” Tôi lại hỏi.
“Vâng.”
Họ ở với nhau hòa hợp không?”
“Rất hòa hợp.”
Câu hỏi của tôi, Tề Lam đều nhất nhất trả lời hết.
Với lại, tôi nghe câu trả lời không thấy có vấn đề gì.
Tôi do dự một chút, vẫn là quay đầu nhìn về phía cô ta, mang theo chút nghi ngờ: “Hẳn là không có người dạy cô phải trả lời câu hỏi của tôi như thế nào chứ?”
Tề Lam nghe tôi nói vậy, vẻ mặt tràn đầy sự nghi hoặc.
Nhìn tôi, cả nửa ngày mới mở miệng: “Không có ạ.”
Tôi nhìn kỹ Tề Lam, có câu tướng do tâm sinh, Tề Lam nhìn qua cũng là một cô gái khá ngây thơ.
Tôi nghĩ, là tôi đa nghi rồi.
Tôi cùng Tề Lam xuống tầng, Lý Trọng Mạnh vừa thay đồ xong, thấy tôi xuống, hỏi tôi: “Thấy Thiểm Thiểm rồi, yên tâm rồi chứ?”
“Vâng.” Tôi gật đầu: “Nhà trẻ đã cho nghỉ rồi, mấy ngày này để Thiểm Thiểm đến chỗ làm việc với em, vừa lúc em bảo Đào Nhi đưa con gái đến, để chúng nó chơi với nhau.”
Nói thật, giờ Thiểm Thiểm không ở cạnh tôi, tôi thật sự cực kỳ không yên tâm.
Lý Trọng Mạnh đương nhiêu hiểu ý của tôi, gật đầu: “Được, em nói sao thì cứ làm thế đi, lúc em đi làm hay tan làm, anh sẽ đưa đón bọn em.”
“Vâng.”
Tôi không từ chối.
Suy cho cùng thì từ chối cũng chả có tác dụng gì.