Thay Chị Lấy Chồng

Chương 387: Chương 387: Bình yên trước cơn bão (1)




Tôi hơi đỏ mặt, đẩy Lý Hào Kiệt ra, nói với Thiểm Thiểm: “Nào, để mẹ thay quần áo cho con.”

Nói xong, tôi dẫn Thiểm Thiểm vào phòng.

Lúc thay đồ cho thằng bé, Thiểm Thiểm bảo: “Mẹ, con muốn thay quần áo rồi đi tìm Hạ Hạ chơi.”

“Được, mẹ đưa con đi.”

Tôi gật đầu.

Lúc đi ra, Lý Hào Kiệt đang ngồi một mình trên ghế sô pha, đang nhìn chúng tôi, trông có vẻ như đang giận, hỏi tôi: “Hai người định đi đâu?”

“Thiểm Thiểm bảo muốn đi tìm Hạ Hạ chơi.” Tôi giải thích với Lý Hào Kiệt.

Anh khẽ xua tay: “Không cần phiền phức như thế, vì Thiểm Thiểm, anh đã đặc biệt xây dựng một khu vui chơi cho trẻ con, em gọi điện thoại cho bạn em, cho hai đứa nhỏ đến đó chơi là được rồi.”

Tôi gọi điện thoại cho Đào Nhi.

Kết quả là cô ấy với chồng cũng đang định lên kế hoạch đưa Thiểm Thiểm đến đảo chơi, biết ý định của tôi liền nói: “Cậu đưa Thiểm Thiểm đến chỗ bể bơi vô cực ở đây đi, chúng tớ trông cho, hai đứa bọn tớ trông được.”

“Chuyện này...”

Tôi hơi ngại.

Đào Nhi cười, nói trong điện thoại: “Đừng khách sáo, mau hưởng thụ không gian riêng của hai người đi.”

Cúp điện thoại, tôi đưa Thiểm Thiểm đến chỗ bể bơi vô cực ở trung tâm đảo, Hạ Hạ cũng đang ngồi phao chơi trong bể.

Đào Nhi và chồng cô ấy thì đang nằm trên ghế bên cạnh.

Nhìn thấy chúng tôi đi tới, hai người đó đều ngồi dậy.

Thiểm Thiểm vừa nhìn thấy Hạ Hạ, đã cầm cái phao bên cạnh lên, nhảy xuống bơi.

Đào Nhi cùng chồng đi tới, tôi vội vàng nói: “Đào Nhi, chào anh Cố, nhờ hai người trông giúp Thiểm Thiểm nhé.”

Lúc trước trên đường tới đây, Đào Nhi đã giới thiệu chính thức chồng cô ấy với tôi một lần.

Chồng cô ấy tên là Cố Tự Minh, là phó tổng giám đốc công ty truyền thông mới thành phố Yến, nên anh ta biết khá nhiều về các tin tức trên mạng.

“Đã nói đừng khách sáo mà, một đứa trông được, thì hai đứa cũng trông được, hai đứa chơi với nhau, bọn tớ cũng nhàn.” Đào Nhi cười khanh khách nói.

Lúc này, một nhân viên phục vụ đi tới: “Thưa các vị, sáu giờ tối nay có tiệc rượu cocktail bãi biển ở nhà hàng số ba.”

“OK OK!” Đào Nhi gật đầu.

Trên đảo có vài người, cũng đều là người quen, tất nhiên là mọi người đều đi, ít người quá thì buồn tẻ.

Đợi phục vụ đi rồi, tôi cũng đi về phía phòng.

Trên đường đi đúng lúc đi qua nhà hàng số ba, tôi nhìn thấy mấy nhân viên phục vụ đang sắp xếp địa điểm, chuẩn bị cho tiệc cocktail bãi biển.

Phía tây của nhà hàng, lúc tổ chức tiệc, chắc vừa đúng lúc mặt trời xuống núi, phong cảnh ở đó chắc là rất đẹp.

Tôi đi về phòng, nhìn qua thì không thấy Lý Hào Kiệt đâu, tôi còn nghĩ là anh ra ngoài rồi, tôi lên lầu thay quần áo.

Lên đến tầng trên, bỗng tôi nghe thấy có tiếng nói đàn ông ởng ngoài ban công: “Tôi biết rồi, vừa hay chỗ chúng tôi có người của bên truyền thông, tôi sẽ thảo luận cụ thể với anh ta.”

Tôi thấy căng thẳng.

Người anh nói chắc là Cố Tự Minh, nếu đã có liên quan đến truyền thông, vậy có khi nào là chuyện của tôi không?

Tôi đang định đến gần hơn, thì Lý Hào Kiệt đi từ ban công vào, anh tự nhiên bỏ điện thoại vào túi áo, hỏi tôi: “Đưa Thiểm Thiểm đi chưa?”

“Chưa.” Tôi lắc đầu nói: “Đào Nhi muốn ở trên đảo chơi thêm, nên dẫn Thiểm Thiểm đi theo luôn rồi.”

Chắc là có tật giật mình, tôi sợ anh hỏi vừa rồi tôi có nghe thấy gì không nên quay người đi thẳng vào phòng thay đồ.

Ở đây có rất nhiều quần áo mà anh đã chuẩn bị trước cho tôi.

Tôi nhìn qua một lượt, vẫn may, đều là những bộ váy dài không lộng lẫy quá, phù hợp với phong cách đi biển chơi.

Buổi tối nên mặc bộ nào?

Tôi đi xem lướt một vòng, rồi lấy từ đó ra một chiếc váy dài màu chủ đạo là vàng cam, đang định thử thì người đàn ông kia đi đến phía sau lưng tôi, tì cằm lên vai tôi, môi mỏng dán lên tai tôi, khẽ nói: “Em muốn thử váy à? Nào, để anh giúp em.”

Lời nói của anh khiêu khích thần kinh tôi.

Cả người tôi căng thẳng.

Nói thật lòng, tôi và Lý Hào Kiệt đã lâu rồi không chính thức làm chuyện đó, lần trước, trong phòng nghỉ hôm tiệc đính hôn, tôi không chịu được sự khiêu khích của anh, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng áy náy.

Còn lần này, trong lòng tôi đã không còn sự trói buộc nào.

Nhưng lúc, lúc như thế này, tôi lại thấy hơi sợ.

Lần trước, tôi có thể cảm nhận được sự kiềm chế của Lý Hào Kiệt, anh cũng hiểu sự nguy hiểm trong phòng nghỉ, cho nên cũng không làm quá.

Còn lần này thì khác...

Cảm nhận được sự căng thẳng của tôi, anh hứng thú cắn nhẹ vào dái tai tôi, phả hơi vào: “Sao thế? Em sợ à?”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Tôi cảm thấy phía sau lưng đang là một con sói đói, một lát nữa thôi tôi sẽ bị ăn sạch.

“Ha.” người đàn ông bật cười: “Vậy thì anh có nên tự hào không nhỉ, chứng tỏ người đàn ông của em là anh, có thể lực tốt, chưa bắt đầu đã làm cho bảo bối mong chờ rồi?”

“Sợ là không giống như kỳ vọng.”

Tay tôi nắm chặt lấy cái váy, thấy ngứa ngáy trong lòng.

“Hửm? Vậy để anh xem xem, là em sợ hay là mong chờ?” Người đàn ông dùng ngón tay thăm dò, sau đó, di chuyển ngón tay về phía đằng trước, một nụ hôn nhẹ rơi trên đầu vai tôi, anh khẽ gặm cắn: “Nhìn xem, cơ thể em còn thành thực hơn miệng em nhiều.”

Mặt tôi đỏ bừng lên.

Người đàn ông ôm lấy eo tôi, vừa hôn sau lưng tôi, vừa xoay người tôi lại rồi đè tôi vào chiếc gương lớn trong phòng thay đồ.

Anh nhìn trong gương, nói với tôi: “Em yêu, em thật đẹp, trước mặt em, anh chỉ muốn làm em thôi.” Anh ngừng một lát rồi xoay người tôi lại, hỏi: “Còn em thì sao?”

“Em...em muốn...”

Tuy vô cùng rụt rè nhưng tôi vẫn nói ra được nhu cầu của mình.

“Được... chiều em...”

Người đàn ông nói rồi đặt một nụ hôn lên môi tôi.

Lúc tôi về phòng là khoảng hơn bốn giờ, tiệc sẽ bắt đầu lúc sáu giờ, trước lúc khai tiệc mười phút, người đàn ông kia mới chịu tha cho tôi.

Một mình tôi đứng trước gương, nhìn những dấu hôn chỗ đậm chỗ nhạt khắp trên cơ thể, mặt mày ủ ê.

Tôi lấy kem che khuyết điểm, bắt đầu dặm từng chỗ từng chỗ một.

Lý Hào Kiệt tắm xong đi ra, nhìn thấy tôi đang che dấu hôn, anh tự nhiên ôm lấy tôi, lại định hôn lưng tôi, dọa tôi vội vàng ngăn lại: “Đừng!”

Người đàn ông thấy tôi như vậy, khuôn mặt nở nụ cười mãn nguyện, ngón tay thon dài khẽ chạm vào xương quai xanh của tôi, cười nói: “Ở đây cũng có, em không với được, để anh che giúp em.”

“Hả? Vâng.”

Tôi vội vàng đưa kem che khuyết điểm cho anh.

Nhìn qua gương, tôi thấy Lý Hào Kiệt cúi đầu, tay cầm lọ kem, chăm chú giúp tôi chấm kem che dấu hôn.

Đến khi che xong, anh mới đăm chiêu ngẩng đầu lên nói: “Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn, che cái này phiền phức quá.”

“Giờ anh mới biết à!”

Tôi trề môi nói.

Lý Hào Kiệt đưa lại lọ kem cho tôi, ánh mắt ám muội nói: “Thật ra không che cũng không sao, dù sao thì cũng chẳng phải chuyện gì xấu mặt!”

“Không được!”

Tôi trừng mắt lên, lập tức phản đối.

Đợi đến khi tôi che xong vết hôn, cũng chẳng còn thời gian làm gì khác nữa, mặc vội váy lên, sợ lộ ra vết hôn nào đó, tôi lại chột dạ mặc thêm một cái áo khoác mỏng bên ngoài, rồi mới ra khỏi cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.