Trong thâm tâm tôi cảm thấy hơi hoang mang, dù sao ở công ty, tôi cũng không hề nổi bật gì, nếu như anh ấy ngồi đây, vậy chẳng phải tôi sẽ trở thành chủ đề hot cho mọi người nói ra nói vào ư?
Kết quả là, khi tôi đang lo lắng, Lương Khanh Vũ lại chuyển hướng, ngồi ở bàn trông trước bàn tôi ngồi.
Lộ ra vẻ mặt “anh hiểu em” và mỉm cười.
Trái tim tôi chợt cảm thấy ấm áp.
Buổi chiều tôi ở lại công ty, nhưng hôm nay không tăng ca, mà khoảng năm giờ chiều lại hẹn đi gặp khách hàng.
Tôi vừa bước tới cửa công ty, đã thấy Lương Khanh Vũ lái một chiếc xe đua màu trắng vẫy tay tôi, tôi chạy tới đó, anh ấy nói trước: “Phải đi gặp khách hàng sao? Đi, anh tiên đường, có thể đưa em đi.”
Thực ra, tôi biết là anh ấy nói dối tôi, nhưng tôi vẫn lên xe.
Sau khi lên xe, tôi liền trách móc anh ấy: “Anh tới làm tổng giám đốc của công ty em, sao không nói cho em biết trước chứ?”
“Nói cho em làm gì?” Lương Khanh Vũ lái xe, mắt nhìn về phía trước, khóe miệng cong lên cười nói với tôi: “Dù anh có ở cương vị nào thì em vẫn là đàn em dưới khóa của anh.”
Lời nói của anh ấy thật ấm áp, cảm giác không hề có một khoảng cách nào nữa.
Rất nhanh sau đó, tôi đã tới tiểu khu hẹn khách hàng, sau khi nói cám ơn anh ấy, tôi xuống xe, nhìn thấy xe rời đi, tôi mới bước vào tiểu khu trước mặt.
Trên tay tôi là bản thiết kế căn phòng cưới, nữ chủ nhân là Đặng Sa Sa một nghệ sĩ nho nhỏ diễn vai phụ, rất nhiều yêu cầu, luôn thích tự cao tự đại, quan trọng hơn là bên trong phòng cưới có rất nhiều ảo tưởng phi thực tế.
Tôi phải mất hơn ba tiếng mới kết thúc được việc kết nối ý tưởng của cô ta và thiết kế của mình.
Khi tôi đi ra khỏi tiểu khu, lại nhìn thấy xe của Lương Khanh Vũ, còn dừng đúng chỗ mà tôi đã xuống ban nãy, cơ thể anh ấy dựa vào cửa xe, tay cầm máy tính bảng đang vẽ vời.
Tôi vội vàng chạy tới hỏi anh ấy: “Anh vẫn luôn chờ em sao?”
Tôi liếc nhìn bản thiết kế trên máy tính bảng của anh ấy, đã vẽ được già nửa, với trình độ như vậy, dù là anh ấy thì ít nhất cũng phải hơn nửa tiếng trở lên.
Nhưng Lương Khanh Vũ lại đứng thẳng dậy, cười nói: “Không, anh vừa tới công trường, lúc về thì tiện thể chờ em.”
“Nói dối.” Tôi trêu đùa vạch trần anh ấy.
Lương Khanh Vũ không nói gì, mở cửa xe cho tôi và đưa tôi và xe: “Đúng là đã chờ một lúc, đi ăn cơm với anh đi.”
Tôi cũng chưa ăn cơm, đã đói bụng từ lâu, anh ấy vừa nói, tôi tuy cảm thấy do dự, nhưng nghĩ tới anh ấy đã chờ tôi lâu như vậy nên đành đồng ý.
Bởi vì đã hơn tám giờ tối, nên nhiều nhà hàng đã nghỉ.
Anh ấy đưa tôi tới một nhà ăn kiểu Nhật.
Khi đồ ăn được đưa lên, thường ngày tôi không hề dị ứng với sushi cá sống, nhưng hôm nay ngửi thấy mùi cá, dạ dày tôi lại cuộn lại.
Tôi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, nôn một trận mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Đến khi tôi quay lại, Lương Khanh Vũ lo lắng nhìn tôi, hỏi: “Em sao thế? Không khỏe à?”
Tôi sờ bụng, do dự nói: “Không, không, chỉ là dạ dày hơi khó chịu.”
Lương Khanh Vũ tin tôi, anh ấy cho rằng tôi đã tăng ca trong một thời gian dài, ăn uống thất thường nên mới vậy.
Bắt đầu ăn cơm lại làm một cuộc cách mạng về chuyện giữ gìn sức khỏe của mình, không nên làm quá sức vân vân.
Tôi đều gật đầu qua quýt.
Sau khi ăn cơm xong, tôi trả lại chìa khóa cho Lương Khanh Vũ, nói: “Em chỉ là một kiến trúc sư nhỏ bé, ở ký túc xá của công ty chắc chắn sẽ khiến cho mọi người bàn tán.”
Anh ấy không thể lay chuyển được tôi, đành nhận lại chìa khóa, nhưng vẫn nói thêm: “Sau này em cần giúp đỡ việc gì thì nhớ kỹ là hãy tìm anh, đừng coi anh như người ngoài.”
Lương Khanh Vũ lại đưa tôi về nhà Khương Thanh.
Lúc chào tạm biệt, thì nghe thấy tiếng người nói sau lưng: “Cám ơn anh Lục đã đưa vợ tôi về.”
Tôi quay đầu lại, thấy Lý Hào Kiệt đang dựa vào tường, thuốc lá đang cháy dở lúc sáng lúc tối.