Lời tôi nói hình như khiến anh tin tưởng, anh ấy chỉ hơi chút do dự thì gật đầu “được“.
Chỉ một từ đã là sự khoan dung lớn nhất đối với tôi rồi.
Tôi gặp anh muốn lên lầu xếp hành lí liền đi theo.
Gặp anh lấy áo sơ mi và cà vạt ra, buộc miệng “Cái đó, hay là sau này anh đi công tác, em xếp hành lí giúp anh cho.”
Lời nói ra liền hối hận.
Tôi vốn không tính ở bên cạnh Lý Hào Kiệt quá lâu, cũng không cần đi ôm việc này vào người làm chi.
Đáng lẽ chỉ là một câu nói nhỏ, anh ấy nghe thấy liền trực tiếp đi qua kéo tay tôi vào phòng thay đồ, sau đó chỉ về từng bộ quần áo “Những chiếc áo sơ mi này hằng ngày mặc đi làm, mấy chiếc này thì mặc dịp các hội nghị chính thức quan trọng, mặc lúc dự tiệc,...”
Theo nhận biết trước đó của tôi, quần áo của cánh mày râu không phải rất đơn giản hay sao? Làm sao có nhiều chủng loại như vậy.
Lý Hào Kiệt nói gần xong, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt mê man của tôi nhìn anh ấy, không nhịn được nghéo môi một cái” quên đi, anh tự mình làm, em có ý như vậy đã khiến anh rất vui rồi.”
ý như vậy? ý anh nói là việc ở bên cạnh anh ấy lâu dài.
Chỉ tiếc vừa nãy là tôi hứng khởi phút chốc, trong lòng khắc sâu biết rằng tôi không muốn luôn phải ở bên cạnh Lý Hào Kiệt.
Người phụ nữ anh cần phải là một người mạnh mẽ có thể bảo vệ được bản thân, mà không phải là loại người như tôi......
Mất đi 2 đứa bé, từ một góc độ khác mà nói cũng có một phần nguyên nhân do tôi thôi.
Là vì tôi không đủ mạnh mẽ.
Tôi hiện nay cũng đã không thể đi làm, không bằng......
Thấy Lý Hào Kiệt đã tự mình sắp xếp hành lí gần xong, tôi mới hỏi anh “Anh bây giờ có thời gian chứ? Em muốn mua một chút đồ dùng vẽ tranh.” Sợ anh từ chối, tôi vội nói “Chỉ mua lần này thôi, em sẽ cố gắng mua toàn bộ, nhưng mà nếu anh vội thì đợi đến lần sau anh quay về cũng được.”
Tôi vội muốn mua chẳng qua là vì trong những ngày này có chút việc để làm thôi.
Như vậy sẽ không nhàn rỗi không có việc gì làm muốn đi bên ngoài dạo.
“Được, mình đi thôi” Lý Hào Kiệt lập tức đáp ứng, dường như việc này không cần phải suy nghĩ thêm gì cả.
Anh ấy nhấc hành lí đi xuống lầu, đến dưới lầu, tôi mới phát hiện bên ngoài đỗ hai chiếc xe.
Chúng tôi bước ra, cánh của một chiếc xe mở ra, Dương Trung bước xuống xe vội vàng vàng giúp Lý Hào Kiệt nhấc hành lí.
Anh ta để hành lí vào cốp xe sau, Lý Hào Kiệt mới nói “Bọn cậu đi sân bay trước, tôi cùng cô ấy đi mua chút đồ.”
“Nhưng, thời gian......”
“đi đi.”
Dương Trung nghe thấy lời này, đáng lẽ định nói gì đó nhưng bị Lý Hào Kiệt ngắt lời.
Tôi mới biết được, bọn họ phải đuổi kịp thời gian để bay.
Tôi vội nói “Không sao, không sao, để ngày khác em tự đi mua, anh nhanh đi đi”
“Anh đây rảnh rỗi” Lý Hào Kiệt một chữ cũng không nói thêm kéo tôi ngồi cạnh ghế lái, bản thân thì tự mình lái xe.
Dương Trung đáng lẽ phải lái xe, thấy Lý Hào Kiệt như vậy, anh ta đi qua chiếc xe khác.
Trong nháy mắt anh ta mở của xe, tôi liền thấy ghế sau chiếc xe có một người đang ngồi.
Tuy không nhìn rõ, nhưng vẻn vẹn nhìn đường nét khuông mặt tôi liền biết, người đó là Amanda!
Amanda cũng cùng đi công tác với Lý Hào Kiệt?
Không biết vì sao, rõ ràng tôi không hề bận tâm người phụ nữ này, nhưng giờ khắc này trong lòng lại có chút khó chịu.
Lý Hào Kiệt theo tôi đến tiệm bán dụng cụ vẽ trong thành phố Vĩnh An, thoáng cái mua giúp tôi khá nhiều đồ vẽ, bởi vì xe không chở hết được nên nhờ chủ tiệm liên hệ với dịch vụ đưa hàng.
Trên đường đi về, lòng tôi có chút áy náy “Anh đi sân bay trước đã, việc còn lại giao cho em được rồi.”
“Không được, vật dụng đều rất nặng, cứ để anh”
Lý Hào Kiệt hình như hoàn toàn để việc công tác sau đầu, tất cả luôn ưu tiên tôi.
Anh ấy càng làm như vậy, tôi càng thấy có lỗi, nghĩ đến 51% cổ phần, tôi đắn đo mới mở miệng “ Cám ơn anh mua lại Tống Thị.”
“Cái gì” Lý Hào Kiệt đang lái xe, ánh mắt nghiêng nhìn tôi hơi nhíu mày “ Anh không có mua Tống Thị.”
“Không mua?”
Lời anh ấy làm tôi mê man
“Sao vậy?”
“Vừa này em gặp Phan Ngọc và Tống Cẩm Dương, bọn họ nói có người mua lại Tống Thị, để 51% cổ phần Tống Thị dưới danh nghĩa của em, em còn tưởng là......”
“để anh tra xem.”
Tôi còn chưa dứt lời, Lý Hào Kiệt đã móc điện thoại từ túi quần ra, hình như là gọi cho Dương Trung, điện thoại vừa nối sóng, anh ấy liền nói “Điều tra xem là ai thu mua Tống Thị, lập tức báo cáo cho tôi.”
Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện
Nói xong liền cúp điện thoại.
Lúc liên quan đến công việc, Lý Hào Kiệt không nghi ngờ gì vẫn là anh như lúc trước,không nhiều lời mà mạnh mẽ vang dội.
Chúng tôi còn chưa đến nhà, Dương Trung đã gọi điện lại, anh ta nói một lúc, Lý Hào Kiệt chỉ nghe, vẻ mặt càng lúc càng đanh lại.
Nghe khoảng 5 phút đồng hồ, điện thoại cúp máy, Lý Hào Kiệt nhìn tôi “ thu mua Tống Thị là một người có tiền bí ẩn.”
“Người có tiền bí ấn?” Tôi chớp chớp mắt có chút khó tin “chẳng lẽ ở thành phố Vĩnh An còn có người mà anh không tra ra được”.
Lý Hào Kiệt lái xe, vẻ mặt có chút chăm chú “Anh đoán được là ai làm, nhưng người này trước này chưa từng lộ mặt nơi công cộng, tài sản cũng đều ở nước ngoài, phạm vi hoạt động ở thành phố Vĩnh An của anh ta anh biết nhưng chỉ biết mà thôi, nhưng mà dưới danh nghĩa anh ta có thứ gì anh cũng không biết rõ được.”
“Sợ là bọn Tống Cẩm Dương nhầm lẫn, người lợi hại như vậy không thể nào mua xong Tống Thị sau đó lại đem 51% cổ phần cho em.”
Thật sự tôi không cảm thấy mình có tài đức gì mà có thể nhận được sự coi trọng của người như vậy.
Lý Hào Kiệt cũng không nói thêm gì nữa.
Anh ấy đưa tôi về nhà, trông coi đám người giúp chuyển dụng cụ vẽ đến lầu hai, cùng tôi sắp xếp xong đồ vật mới chuẩn bị rời đi.
Gặp anh ấy muốn bước đi, tôi không khỏi nhớ đến Amanda.......
“Anh đi công tác cũng dẫn theo Amanda sao?”
“Ghen rồi?”Anh ấy quay đầu nhìn tôi, ánh mắt phảng phất trộn lẫn ý cười xấu xa.
Lòng tôi có chút ê ẩm đau, cảm thấy bản thân ghen tị không có ý nghĩa gì, dứt khoát lắc đầu “Chỉ là thấy nên tùy ý hỏi chút thôi.”
Anh ấy nhìn ra tâm tình của tôi, trực tiếp kéo tôi đến bên cạnh “ghen thì đi theo anh, nhìn chằm anh là được.”
“Không được.”
Nếu để người ta biết người phụ nữ của Lý Hào Kiệt là cái dạng này, tôi cũng cảm thấy mất mặt thay anh.
“Đi nha, bé cưng.”Anh ấy trực tiếp ôm lấy tôi, hôn lướt qua hai cánh môi tôi “Anh muốn em đi theo anh, em muốn đem theo thứ gì vừa nãy mua cũng được.”
Có cái gọi là tâm tình, gọi là chưa xa mà đã nhớ.
Tôi không biết mình có được tính là như vậy không, nghĩ đến việc anh phải đi, trong lòng tôi càng không nỡ.
Trong lòng xúc động nói “Vậy, vậy em chỉ đem theo quyển sổ vẽ tranh và bột vẽ màu nước thôi.”
“Được, anh cùng em đi lấy.”
Anh ấy nhanh chóng hiểu ý tôi nói rồi cùng tôi lên lầu lấy đồ.
Lúc chúng tôi đến sân bay, Dương Trung và Amanda đã ở phòng chờ rồi, nét mặt của Dương Trung không thay đổi gì cả, nhưng Amanda thì đem vẻ không kiên nhẫn mà viết lên mặt hết rồi.