Lý Hào Kiệt làm tôi hoảng sợ!
Nhốt lại.
Người khác không thể thấy.
Những cụm từ này khiến đầu tôi hiện ra hình ảnh nhà tù, cùng với chuyện bắt cóc lúc đó.
Tôi liều mạng giãy dụa hét lên: Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng!
Ánh mắt của tôi nhìn về phía phòng của Lý Trọng Mạnh, tuy tôi biết anh ta rất hiếm khi ở nhà nhưng trong lòng vẫn nhen nhóm một tia hy vọng!
Nhưng tôi hét rất lâu mà cánh cửa kia chẳng động đậy chút nào.
Lý Hào Kiệt cũng biết rằng Lý Trọng Mạnh không có ở nhà.
Anh ta tựa như đã hiểu thấu được cái gì đó mà ôm tôi nói: Đi theo anh, ở lại bên anh, đừng đi đâu nữa.
Không muốn! Anh điên rồi!
Anh không điên, anh có thể cho em tất cả những thứ em muốn, quần áo, nhà cửa, đá quý, mỹ phẩm, em muốn cái gì anh cũng mua cho em hết, chỉ cần em ở lại bên cạnh anh thôi!
Lý Hào Kiệt nói xong rồi đưa tay ấn nút thang máy.
Tôi giãy dụa.
Nhưng lực của anh quá lớn.
Khi tôi thấy thang máy đang đi lên từng tầng rồi lại từng tầng thì lòng tôi cũng càng lúc càng thấy sợ.
Tôi thật sự sợ đến lúc thang máy dừng lại thì anh sẽ kéo thẳng tôi đến bãi đậu xe dưới đất.
Lý Hào Kiệt, Lý Hào Kiệt, anh bình tĩnh lại đi, bình tĩnh lại đi! Người anh yêu là Tống Duyên Minh, là Tống Duyên Minh, từ trước đến giờ chưa từng là tôi!
Tôi cố ý dùng tên của Tống Duyên Minh để đánh thức anh dậy!
Quả nhiên, lúc tôi nói ra cái tên này thì người đàn ông ở phía sau lập tức im bặt.
Anh ôm tôi, vùi đầu trên bả vai của tôi, im lặng trong chốc lát rồi mới nói: Không phải, anh không yêu cô ấy, chỉ là anh nợ cô ấy mà thôi.
... Anh nói gì vậy? Tôi choáng váng: Anh nợ chị ta cái gì?
Lúc này tôi mới nhớ ra Tống Duyên Minh đã từng nói rằng.
Chị ta bảo, nếu không có chị ta thì sẽ không có Lý Hào Kiệt của bây giờ.
Anh vẫn không nói gì, cửa thang máy đã mở ra.
Khiến tôi vui mừng chính là có người bên trong thang máy.
Lý Trọng Mạnh.
Cứu tôi với!”
Nhìn thấy anh ta, tôi như thấy được chúa cứu thế của mình nên kích động không thôi!
Lý Trọng Mạnh thấy tôi với Lý Hào Kiệt như vậy thì tựa hồ đã hiểu ra cái gì đó, anh ta đi đến kéo cánh tay của Lý Hào Kiệt rồi bảo: Hào Kiệt, cháu buông tay ra.
Cút ngay.
Lý Hào Kiệt kéo tôi đi, anh muốn kéo tôi vào trong thang máy.
Chiều cao của Lý Trọng Mạnh cũng xấp xỉ Lý Hào Kiệt, nhưng thân thể thì không cường tráng bằng anh, thế nhưng anh ta lại trực tiếp đứng che ở trước cửa thang máy: Cháu uống say rồi đấy, cháu mau buông tay ra, nếu không chú lập tức gọi cảnh sát đấy!
Gọi cảnh sát? Lý Hào Kiệt ngẩng đầu nhìn Lý Trọng Mạnh trước mặt rồi cười gằn: Chú út, chú là hạng người gì người ta có thể không biết, nhưng tôi thì rõ ràng quá rồi. Tại sao chú lại ở sát vách cô ấy, từ trước đến nay tôi đều không tin chỉ là trùng hợp thôi đâu.
Chuyện này là trùng hợp thôi, là chú ở đây từ trước.
Câu nói này của Lý Trọng Mạnh tựa hồ là để giải thích với tôi.
Trùng hợp? Nói cho chú biết, việc này xảy ra ở trên người ai tôi cũng đều tin là do trùng hợp, chỉ riêng chú... Tôi nghe đoạn sau Lý Hào Kiệt đã nói rằng: Tôi vẫn cho rằng chú là một con chó mà nhà họ Lý nhận về, không ngờ rằng lại là nuôi ong tay áo.
Trong nháy mắt tôi nghe thấy Lý Hào Kiệt nói câu này thì trở nên phẫn nộ, oán giận ngược lại anh: Anh ta là chú út của anh, tại sao anh lại nói như thế chứ!
Đúng thật không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa.
Tống Duyên Minh cũng đã từng vênh váo đắc ý nói với tôi câu này.
Chú út? Lý Hào Kiệt nghe thấy từ này thì buông tôi ra, nhưng vẫn một tay để ôm lấy tôi, anh đứng thẳng tắp nói với Lý Trọng Mạnh rằng: Anh ta chẳng qua là một đứa con hoang do một ả đàn bà ham mê hư vinh, tính kế ba anh mà sinh ra được. Nếu không phải ba anh nhặt anh ta về thì anh ta đã chết quách từ đời nào rồi!
Được rồi! Tôi phẫn nộ, tránh khỏi cái ôm của Lý Hào Kiệt rồi đến bên cạnh Lý Trọng Mạnh đứng, tôi giận dữ nói với Lý Hào Kiệt: Cho dù là ai sinh ra đi nữa thì đứa bé có tội tình gì? Chúng ta cũng đâu thể lựa chọn được!
Duyên Khanh...
Lý Hào Kiệt hình như không hiểu được tại sao tôi lại nổi giận...
Nhưng mà đúng, tôi đã bị chọc tức rồi.
Đừng gọi tôi nữa! Các anh ăn trên ngồi trước, các anh dòng dõi cao quý, còn người khác đều là con hoang cả, còn người khác đều là ăn xin ăn quỵt nhà các anh hết!
Người nhà họ Tống đã từng cho rằng tôi cũng như thế.
Bỏ đi. Lý Trọng Mạnh đứng bên cạnh lại an ủi tôi: Hào Kiệt uống say thôi, em đừng chấp nhặt với nó.
Ha, tôi không cần chú nói đỡ hộ tôi. Lý Hào Kiệt liếc anh ta một cái rồi lại nhìn về phía tôi: Anh không có ý đó, anh không có nói em.
Đúng vậy, anh không nói tôi, nhưng trong đáy lòng anh không tự cảm thấy bản thân có dòng dõi cao quý chắc? Thật ngại quá, có phải Tống Duyên Minh không nói cho anh biết rằng chính tôi cũng là một con chó hoang được nhà họ Tống nhặt về không?
Tôi đứng ở đó lạnh lùng nhìn Lý Hào Kiệt.
Thậm chí còn cảm giác được bản thân lúc trước yêu anh ta đúng là bị mù!
Lý Hào Kiệt hình như có chút luống cuống đáp: Xin lỗi, anh không có ý này, trước giờ anh chưa từng thấy em như thế. Chỉ cần em đến bên anh thì sau này nhà họ Tống sẽ không bao giờ dám xem thường em nữa.
Anh nói xong còn định đưa tay ôm lấy tôi.
Tôi lui về sau một bước, cả người dán lên trên cửa thang máy rồi nói với anh: Tôi không cần, tôi cũng là con người, tôi có thể sống với tôn nghiêm tự trọng của riêng mình mà không cần để người ta bố thí!
Tôi nói xong thì định bỏ đi.
Lý Hào Kiệt kéo lấy tay tôi, mà tôi cũng chẳng buồn quay đầu lại, chỉ thốt ra hai chữ: Buông tay.
Tống Duyên Khanh, anh thật sự không có ý đó, em đến bên cạnh anh đi, anh sẽ đối xử thật tốt với em, sẽ không còn ai dám xem thường em nữa...
Không biết có phải là do ảo giác của tôi hay không nữa mà tôi cảm thấy trong giọng nói của Lý Hào Kiệt mang theo sự cầu xin.
Giọng nói đó khiến tôi cảm thấy anh đã thấp kém đến tận đất bùn.
Tôi định quay đầu lại, nhưng tất cả chuyện trước kia vẫn in rõ trong tâm trí.
Tôi không muốn bị anh thương tổn lần nữa.
Tôi cúi đầu rồi nói tiếp: Buông tay đi, tổng giám đốc Lý, tôi đã ly hôn với anh rồi, bây giờ hai chúng ta chỉ như là người dưng nước lã mà thôi, cả đời này cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.
Tôi không cho phép!
Lý Hào Kiệt đột nhiên kích động!
Anh định đến ôm lấy tôi nhưng trong chốc lát Lý Trọng Mạnh đã đứng che trước lưng tôi.
Tôi nghe anh ta bảo: Hào Kiệt, buông tay đi, lẽ nào cháu đã quên chính cháu đã nói với ông nội rằng mình muốn kết hôn với chị gái của cô ấy sao?
Muốn kết hôn với chị gái tôi.
Câu nói này hóa thành một bàn tay vô hình, nó xuyên qua thân thể rồi nắm siết lại trái tim của tôi.
Trái tim đã thủng trăm ngàn lỗ này của tôi, vào giờ phút ấy, bỗng dưng lại đau đớn khôn cùng.
Tôi sống chết cắn chặt lấy môi mình không cho phép bản thân khóc nấc lên.
Dùng giọng điệu bình thản chúc phúc: Ồ, thật à? Chúc mừng chị gái anh rể.
Không hề, không phải vậy! Lúc đó chỉ là tình thế bắt buộc thôi...
Tôi nghe thấy Lý Hào Kiệt hoảng loạn giải thích ở phía sau tôi.
Tình thế bắt buộc? Tổng giám đốc Lý, anh là sếp tổng của Hào Thiên, đã ở đỉnh cao vinh quang rồi, mà nhà họ Tống chúng tôi chẳng qua chỉ là một xí nghiệp gia đình bình thường thôi, không biết chị tôi có tài cán gì mới có thể khiến cho anh rơi vào tình thế bắt buộc mà đồng ý cưới chị ta? Tôi dừng lại một lát rồi nói tiếp: Tổng giám đốc Lý muốn chiếm trọn cả hai chị em tôi thì phải soạn ra lời nói dối nào hợp lẽ chút đi.
Sau khi Lý Hào Kiệt bị tôi vạch trần thì hình như có chút luống cuống.
Tôi thấy anh im lặng trước lời nói của mình.
“Anh có thể không cưới cô ta.
Tổng giám đốc Lý, cho dù thế nào anh cũng phải cưới chị ta, nếu không thì lần sau khi tôi lại vào tù, có lẽ sẽ không còn mạng mà bước ra nữa.
Giọng nói của tôi đầy bạc bẽo.
Nghe thấy những lời này, người đàn ông vẫn luôn gắt gao nắm chặt tay tôi kia rốt cuộc cũng buông ra.