Bây giờ tôi mới để ý, đứng cách nhau gần như thế mà tôi cũng chẳng ngửi được chút men rượu nào.
Anh tỉnh táo.
Tôi không dám vọng tưởng mà nhìn anh nói: Thế anh rể đừng nói lời của người say, anh yêu Tống Duyên Minh, cả đời này anh cũng không thể yêu tôi, đây là tự anh nói ra.
...
Lý Hào Kiệt bị câu nói của tôi làm cho thất thần một chút.
Anh nhìn tôi, con ngươi màu đen sâu thẳm: Đúng, anh thật sự đã từng cho rằng là thế, nhưng anh sai rồi.
Tổng giám đốc Lý, tôi bảo này, có tôi sẽ không có chị ta, có chị ta thì không có tôi, nếu chị ta ngồi tù thì tôi sẽ trở về bên cạnh anh.
Tôi nhìn Lý Hào Kiệt, ánh mắt trở nên kiên định.
Trong một khắc đó tôi thấy sự do dự ở trong ánh mắt Lý Hào Kiệt.
Tôi nở nụ cười trào phúng: Tổng giám đốc Lý, tôi ngồi tù là vô tội, còn chị ta ngồi tù là có tội phải chịu, nhưng khi tôi ngồi tù thì anh đứng yên mặc kệ, còn thừa cơ hãm hại, nhưng đổi lại là chị ta thì anh lại không nỡ, trong lòng của anh chẳng phải đã có đáp án rồi sao?
Không phải, anh...
Ngay lúc Lý Hào Kiệt còn do dự định nói gì đó thì một cái tay đã đưa đến chắn trước mặt tôi đẩy anh ra!
Lúc đó Lý Hào Kiệt có chút lơ là nên trong lúc đột ngột đã bị đẩy ra.
Là Lương Khanh Vũ.
Một giây sau tôi đã được Lương Khanh Vũ che chắn ở phía sau, anh ấy hỏi: Tổng giám đốc Lý muốn làm gì với bạn gái của tôi vậy?
Bạn gái? Lý Hào Kiệt nghe được cái danh xưng này thì không khỏi nhíu mày lại nhìn tôi rồi chất vấn: Em là bạn gái anh ta?
Lúc tôi còn đang do dự không biết nói gì thì Lương Khanh Vũ lập tức ôm lấy tôi vào lòng.
Cánh tay của người đàn ông này rất có lực, khi tôi dựa vào lồng ngực anh ấy thì có thể nghe thấy được tiếng tim đập của người đàn ông này.
Tôi ngẩng đầu nói với Lý Hào Kiệt: “Đúng vậy! Tôi đã là bạn gái của anh ấy. Tổng giám đốc Lý, tôi chỉ là thứ đồ chơi bị anh vứt bỏ mà thôi!”
Tôi cố ý hạ thấp bản thân, nhưng chỉ vì để cho Lý Hào Kiệt không ra tay với Lương Khanh Vũ mà thôi.
Này, không phải vừa rồi em còn nói nếu cô ta đi tù thì em sẽ trở về bên cạnh tôi sao? Sao lại có bạn trai rồi?
Lý Hào Kiệt đứng ở đó.
Tôi nhìn ra được nét bi thương từ trong ánh mắt của anh, trong chốc lát tôi không biết phải nói gì.
Lúc này Lương Khanh Vũ mới nói: Tổng giám đốc Lý, chuyện kết hôn của anh với Tống Duyên Minh gần như là đã công bố cho cả thế giới biết rồi, mong anh đừng tiếp tục tổn thương Tống Duyên Khanh nữa, cô ấy đã bị anh làm tổn thương khắp mình mẩy, không còn chỗ nào có thể chịu nổi nữa đâu.
Lương Khanh Vũ khiến lòng tôi càng thêm khó chịu.
Anh ấy rất hiểu tôi.
Điều anh nói chính là bản thân tôi hiện tại.
Quả thật, tôi đã bị Lý Hào Kiệt làm tổn thương khắp mình mẩy.
Lý Hào Kiệt nhìn, trong ánh mắt lóe lên một tia đau lòng, tựa hồ đã hiểu thấu được điều gì đó mà quay đầu rời đi.
Anh vừa đi thì Lương Khanh Vũ không ôm tôi nữa mà là thả lỏng tay xuống rồi nói: Xin lỗi, vừa rồi là do tình huống đặc biệt.
Tôi lắc đầu.
Tôi biết Lương Khanh Vũ rất tốt với mình.
Anh ấy hỏi tôi tại sao lại ở đây thì tôi mới kể chuyện Đào Hùng ra cho anh nghe.
Lương Khanh Vũ vừa nghe xong thì sắc mặt lập tức trầm xuống, anh ấy bảo: Lần này về anh lập tức đuổi gã.
Tôi không phản đối.
Dù sao người như vậy có ở lại công ty cũng chẳng được tích sự gì.
Nửa sau của họp thường niên thì Lương Khanh Vũ luôn đi theo tôi, cùng tôi thưởng thức đồ ăn.
Tôi nhìn anh ấy vài lần muốn nói rồi lại thôi, rốt cuộc cũng hỏi anh: Anh có gì muốn nói sao?
Lúc này Lương Khanh Vũ mới nói cho tôi biết thật ra khách hàng vừa rồi là đến từ phía bên Lý Hào Kiệt.
Thật ra chuyện thông gia giữa hai nhà họ Tống, Lý lần này, vốn dĩ nhà họ Lý không muốn công bố nhưng nhà họ Tống lại tự tiện quyết định, làm ầm đến mức nhà họ Lý cũng có chút khó chịu.
Nguyên nhân của việc đó cũng vì công ty của nhà họ Tống xảy ra vấn đề, cổ phiếu rớt giá liên tục, đã giảm xuống mấy tháng rồi.
Nhà họ Tống vì ổn định lại tình hình nên mới tung tin này ra, cũng nhờ thế mà giá cổ phiếu mới có thể leo thang trở lại.
Chuyện này khiến tôi không khỏi có chút lo lắng cho Tống Tuyết.
Nhưng tôi cũng không nhắc đến bà ấy mà thức thời hỏi Lương Khanh Vũ: Tại sao lại nói chuyện này cho em biết?
Có phải em thấy anh ngốc lắm đúng không? Lương Khanh Vũ nhìn, đôi mắt hơi nheo lại rồi cười nói tiếp: Anh hy vọng có thể dùng được cách công bằng để chiếm được trái tim em.
Không thể không nói, Lương Khanh Vũ thật sự rất tốt.
Vào thời khắc ấy, lòng tôi thậm chí còn có chút dao động.
Tuy tôi không thể nào nảy sinh tình cảm như anh được, nhưng tôi sẽ dùng cả đời này để báo đáp anh ấy, bù đắp cho ân tình sâu nặng chẳng thể đền đáp.
Tôi giấu tâm tình này vào sâu trong đáy lòng.
Sau buổi họp thường niên chưa đến nửa tháng thì đã lục đục bắt đầu nghỉ tết.
Tôi không có nhà, đối với tôi ăn tết thật ra là một chuyện rất tàn nhẫn.
Bởi vì cho dù là trên tivi, internet hay là danh sách bạn bè, mọi người ai ai cũng đoàn tụ với người nhà, nhưng người nhà lại không chào mừng tôi.
Thêm vào chuyện đi tù của Tống Duyên Minh lần trước thì người nhà họ Tống sắp hận chết tôi rồi.
Cho dù Tống Tuyết có bảo tôi trở về thì tôi cũng không muốn gây rắc rối cho bà ấy.
Trong một ngày của kỳ nghỉ tết, cũng chính là ngày ba mươi, tôi vẫn giống như ngày cuối tuần bình thường, sáng sớm rời giường, dọn dẹp nhà cửa rồi định ra ngoài mua một ít đồ ăn, dù sao tết đến thì tất cả cửa hàng đều sẽ đóng cửa.
Chí ít mùng ba mới bắt đầu buôn bán lại.
Tôi đang chuẩn bị đi ra ngoài thì điện thoại đổ chuông, là Lương Khanh Vũ.
Tôi vừa bắt máy thì anh đã lập tức hỏi: Em ăn tết ở đâu?
Ở nhà ạ!
Tôi nói sự thật.
Lương Khanh Vũ nói tiếp: Vậy em mau xuống lầu đi, anh dẫn em đến chỗ này.
Hả? Anh không về nhà à?
Tôi có hơi bất ngờ.
Nhưng Lương Khanh Vũ cứ khăng khăng đòi tôi xuống lầu, tôi đành phải thay quần áo, cầm túi lên, đóng cửa rồi lập tức đi xuống.
Lương Khanh Vũ lái xe trở tôi đi, tôi vốn cũng không có suy nghĩ gì nhiều.
Nhưng khi cửa xe mở ra thì tôi phát hiện đã lên đường cao tốc!
Lại nhìn tiếp về phía trước, đã đến trạm thu phí rồi!
Đi đâu vậy? Tôi sợ ngây người.
Không phải em không có chỗ về ăn tết sao? Anh dẫn em đến nhà anh ở bên kia chơi, xung quanh nhà anh có nhiều chỗ đi chơi lắm.
Lương Khanh Vũ vừa lái xe vừa nói.
Nhà anh? Tôi sợ ngây người: Không cần, không cần đâu, em không mang theo gì cả.
Tôi nghi ngờ không phải Lương Khanh Vũ đang mang tôi đến ra mắt gia đình đấy chứ?
Tôi không mang theo gì cả, ngay cả quần áo cũng không có, sao cứ tới tay không thế được?
Lương Khanh Vũ nhìn thấu suy nghĩ của tôi: Yên tâm đi, không cho em đến nhà anh đâu, em ở khách sạn đi.
Nhưng tôi vẫn không yên lòng.
Mặc kệ tôi nói thế nào đi nữa thì Lương Khanh Vũ cũng không hề có ý định vòng xe đi về.
Tôi có cảm giác đã rơi vào tay giặc.
Nhưng mà tôi không thể tự mình trở về, nên bất đắc dĩ suy tính ở lại nhà anh một ngày, ngày thứ hai lập tức trở về.
Nhà của Lương Khanh Vũ cách thành phố Vĩnh An không xa, nhưng ba mươi tết có rất nhiều người về quê, đường cao tốc kẹt cứng, chúng tôi lái hơn tám tiếng mới đến được trấn nhỏ nhà của Lương Khanh Vũ.
Lương Khanh Vũ sắp xếp cho tôi đến ở một khách sạn.
Chờ lúc tôi xuống thì Lương Khanh Vũ mở cốp sau xe, lấy một cái vali màu tím đưa cho tôi.
Cái gì vậy? Tôi nhìn cái vali.
Hành lý anh chuẩn bị cho em đấy. Lương Khanh Vũ giải thích.
Tôi đem vali vào khách sạn thì Lương Khanh Vũ đã đi.
Sau khi tôi mở vali ra thì mới khâm phục sự tinh tế của Lương Khanh Vũ.
Không thể không nói, anh ấy thật sự rất giỏi, trong vali có từ đồ ngủ đến dép lê, còn có thêm mấy bộ quần áo mới được giặt sạch rồi nữa.
Thậm chí ngay cả áo lót quần lót cũng có...
Tôi nhìn mấy cái áo lót thành bộ ở trong thì không khỏi có chút đỏ mặt.
Dù sao thì cũng là lần đầu tiên có người đàn ông mua cho tôi những thứ này.