Thay Chị Lấy Chồng

Chương 357: Chương 357: Nếu không anh sẽ ghen đấy




Cả phòng khách rộng lớn chỉ còn hai người, xem ra những người khác đều đã đi cả rồi. Khi tôi thấy Lý Hào Kiệt thì Thiểm Thiểm cũng thấy anh.

Thiểm Thiểm vui mừng dang tay ra chạy về phía Lý Hào Kiệt: “Chú cũng ở đây ạ?”

“Ừ.” Lý Hào Kiệt ôm lấy Thiểm Thiểm đang lao về phía mình.

Tôi lén nhìn Lý Trọng Mạnh đứng bên cạnh, tâm trạng anh ta vẫn rất bình thường, cứ như hoàn toàn không có phản ứng gì với chuyện này vậy. Song anh ta càng vậy thì càng khiến tôi bất an hơn.

“Đi thôi.” Tôi chủ động khoác tay Lý Trọng Mạnh để làm yên lòng anh ta.

Anh ta nhìn tôi và mỉm cười gật đầu, sau đó đi cùng tôi xuống tầng.

Lý Nam Hào đứng dậy: “Ông mua nhiều pháo hoa lắm, cũng dặn đám người hầu chuyển ra ngoài kia rồi, chúng ta ra đó nhé?”

“Vâng ạ!” Thiểm Thiểm vui đến mức không còn quan tâm chúng tôi nữa, thằng bé chạy đến bên cạnh Lý Nam Hào và kéo ông ra ngoài.

Lý Trọng Mạnh buông tay tôi ra rồi chạy tới bên Lý Nam Hào: “Ba, để bọn con chơi với Thiểm Thiểm, ba có tuổi rồi.”

Vì là bác sĩ nên Lý Trọng Mạnh rất lo cho sức khỏe của Lý Nam Hào. Trước đây không lâu ông còn phải cấp cứu, mấy chuyện như đốt pháo hoa ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến tim của ông.

Lý Nam Hào phất tay: “Không sao đâu, chơi một chút thôi mà.”

Ông nói như vậy nên Lý Trọng Mạnh không tiện khuyên thêm nữa.

Tôi mặc thêm áo khoác cho Thiểm Thiểm, thằng bé mới ngủ dậy nên đầu vẫn còn mồ hôi, tôi lau sạch cho nó rồi mới đội mũ và quàng khăn, xong xuôi mới yên tâm để nó ra ngoài.

Đi ra xong tôi mới thấy đống pháo hoa mà Lý Nam Hào chuẩn bị, thật sự là được mở rộng tầm mắt.

Ngoài số lượng ít là pháo bông ra thì những loại khác đều là cả hộp to hình vuông hoặc tròn, nhìn thôi cũng biết phóng lên sẽ rất đẹp.

Lý Hào Kiệt đi đằng trước, tôi và Lý Trọng Mạnh đi sau.

“Chú ơi, chú đốt pháo hoa với cháu đi!” Thiểm Thiểm không tìm tôi và Lý Trọng Mạnh mà muốn Lý Hào Kiệt chơi cùng nó.

Lý Hào Kiệt vui vẻ gật đầu.

Bên ngoài không bật đèn nhưng pháo hoa trên không trung như làm bừng sáng tất cả, hết đợt này đến đợt khác được phóng lên, tiếng vang chấn động mấy hồi.

Nhờ ánh sáng le lói hắt xuống, tôi lại nhìn Lý Trọng Mạnh, lần này anh ta khẽ nhíu mày song vẫn không nói gì.

Tôi đột nhiên thấy căng thẳng đến mức khó hiểu.

Tôi nghĩ Lý Trọng Mạnh hẳn vẫn để ý.

Dù sao thì Thiểm Thiểm vẫn là con trai trên danh nghĩa của mình mà.

Trước cửa nhà Lý Nam Hào có một quảng trường nho nhỏ, rất hợp để bắn pháo hoa.

Lý Hào Kiệt và Thiểm Thiểm cùng nhau chọn pháo, sau đó anh tự ôm tới địa điểm bắn, đốt xong bèn kéo Thiểm Thiểm chạy sang bên cạnh, bịt tai thằng bé rồi hai người cùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Pháo hoa nổ một tiếng rồi bay lên giữa không trung rồi nổ tung!

Tôi có thể thấy Thiểm Thiểm vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên, chỉ lên pháo hoa trên bầu trời và tíu tít nói gì đó với Lý Hào Kiệt.

Hai người nói xong thì cùng nhau bật cười.

Thật giống như hai cha con.

Tôi lại ngẩng đầu nhìn Lý Trọng Mạnh, rốt cuộc thì anh ta cũng ý thức được tôi đang nhìn nên cúi đầu xuống hỏi tôi. Tuy tiếng pháo rất to nhưng theo khẩu hình thì câu anh ta hỏi là “Sao thế?”

Tôi lắc đầu không nói gì.

Theo từng tiếng nổ vang, pháo hoa phóng vút lên bầu trời rồi nổ tung, biến thành khung cảnh tuyệt đẹp.

Cuối cùng rơi xuống hóa thành tro tàn.

Bắn xong một lô pháo, hai người kia lại chọn thêm pháo để bắn.

Tôi đứng bên cạnh ngắm nhìn, khi pháo hoa bay lên bầu trời, đột nhiên hai bên tai tôi bị thứ gì đó che kín lại. Tôi ngẩng đầu, thấy Lý Trọng Mạnh đứng đằng sau tôi, dùng hai tay che tai tôi lại.

Khi tôi sững người vì bất ngờ, anh ta cúi xuống bên tai tôi và nói: “Tiếng to quá sẽ ảnh hưởng đến màng nhĩ.”

Rõ ràng đây chỉ là một động tác nhỏ bé, nhưng lại khiến trái tim tôi trở nên ấm áp.

Chúng tôi đừng bên ngoài khoảng nửa tiếng, đống pháo hoa mà Lý Nam Hào mua mới chỉ vơi đi khoảng một phần ba.

Đúng lúc này, Lý Trọng Mạnh đứng sau tôi bỗng lấy điện thoại ra, tôi quay đầu thì thấy màn hình điện thoại của anh ta sáng lên thông báo có cuộc gọi đến.

Lý Trọng Mạnh nghiêm túc nhìn điện thoại, chần chừ một lát rồi bấm nghe và xoay người đi vào nhà.

Tôi đứng bên ngoài một lúc nhưng mãi không thấy Lý Trọng Mạnh đi ra, tôi lo bên anh ta xảy ra chuyện gì đó nên cũng chạy vào xem thử.

Khi tôi vào đến nơi, Lý Trọng Mạnh đã cúp điện thoại, anh ta vừa nhìn thấy tôi bèn nói: “Ở bệnh viện có vài bệnh nhân đang cần cấp cứu, bác sĩ trực ban không đủ nên anh qua đó xem sao.”

“Vâng.” Tôi gật đầu và nhìn ra cửa, “Lát nữa em sẽ đưa Thiểm Thiểm về, anh yên tâm đi.”

“Ừ...” Lý Trọng Mạnh vừa đi giày vừa trả lời tôi.

Hai chúng tôi cùng đi ra cửa. Thiểm Thiểm và Lý Hào Kiệt vẫn đang bắn pháo hoa.

Thấy hai người họ, Lý Trọng Mạnh đột nhiên kéo tôi vào lòng, đôi môi hơi lạnh chạm lên môi tôi khiến tôi ngẩn người.

Anh ta không cho tôi trốn thoát nên ôm tôi lại và thử đưa lưỡi vào. Làm thế này trước mặt Thiểm Thiểm khiến tôi khá ngượng, vậy nên không tránh khỏi kháng cự.

Cuối cùng Lý Trọng Mạnh cũng không làm gì quá đáng, chỉ chạm môi anh lên vành tai tôi và nói bằng giọng hơi khàn, “Lát nữa em cứ đưa Thiểm Thiểm về thẳng nhà đi, đừng tiếp xúc với nó nữa, nếu không anh sẽ ghen đấy.”

“...”

Tôi đương nhiên biết “nó” là ai.

Lý Trọng Mạnh nói xong bèn ngẩng đầu nhìn Lý Hào Kiệt, đúng lúc ấy Lý Hào Kiệt cũng nhìn về phía hai chúng tôi.

Mặc dù trời đã tối đen song tôi có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt lạnh lẽo của Lý Trọng Mạnh đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Anh ta vỗ vai tôi rồi đi.

Chờ anh ta đi rồi, Thiểm Thiểm vẫn luôn bám dính lấy Lý Hào Kiệt chạy tới: “Mẹ qua đây bắn pháo hoa với con đi!”

“À, ừ ừ.” Tôi gật đầu.

Lúc này, Lý Nam Hào vẫn đứng bên ngoài cũng quay người đi vào nhà. Bên ngoài chỉ còn lại ba người chúng tôi.

Chúng tôi bắn một số lượng lớn pháo hoa, đến hơn một giờ đêm, Thiểm Thiểm buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt mới chịu dừng.

Người hầu mang pháo hoa còn thừa vào kho cất, tôi bế Thiểm Thiểm và nói với Lý Hào Kiệt: “Vậy chúng tôi về đây.”

Tôi nói xong thì chuẩn bị gọi lái xe đưa chúng tôi về, chợt cánh tay tôi bị giữ lại, tôi nghe thấy giọng nói đầy quyến rũ của Lý Hào Kiệt vang lên bên tai mình: “Đêm nay cứ ở lại đây đi, đi đi lại lại mệt người.”

Trái tim tôi khẽ run lên.

Lý Trọng Mạnh đi vắng mà tôi ở lại đây... Vậy chẳng phải là...

Thật ra tôi cũng không muốn đi đi lại lại lắm, nhưng Lý Hào Kiệt ở đây đúng lúc Lý Trọng Mạnh không có mặt, tôi có thể nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

“Thôi, tôi vẫn nên đưa Thiểm Thiểm về thì hơn.” Tôi từ chối.

Lý Nam Hào đứng trên tầng hai nói vọng xuống: “Thôi đừng về, cứ để Thiểm Thiểm ở đây đi, nhà còn phòng cho khách, mà ông cũng có chuyện cần nói với hai đứa đây.”Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền đăng trên app Mê Tình Truyện

Hành động vừa rồi của Lý Nam Hào cho tôi biết, ông ấy thật ra đều mở một mắt nhắm một mắt với mọi chuyện.

Ông đã nói vậy thì tôi cũng không thể từ chối được.

Tôi bế Thiểm Thiểm vào phòng cho khách, thay cho thằng bé bộ đồ ngủ mà người hầu mang vào, xong xuôi đâu đấy mới ra ngoài.

Người hầu đứng ngoài cửa chờ tôi, thấy tôi đi ra bèn nói: “Ông chủ chờ cô ở phòng làm việc ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.