?
Tôi tắt luôn điện thoại, giả vờ như mình chưa đọc được.
Khi trở lại dưới nhà Khương Thanh, tôi sợ chị ấy hỏi, bèn mua ít hoa quả chuẩn bị lên nhà.
Tôi vừa đi tới hàng lang thì thấy một người đang đứng nghịch điện thoại ở chỗ cửa thang máy.
Ngô Tiến An?
Tôi quan sát thật kỹ, quả thực là Ngô Tiến An.
Hắn ta thấy tôi, mắt sáng rực lên: Ôi chao, chị dâu, cô mới về à, tốt quá, cô dẫn tôi vào nhé?
Đừng gọi tôi là chị dâu, tôi đã không còn liên quan gì tới anh ta nữa. Nếu anh muốn gọi chị dâu thì đi mà gọi Lâm Tuyền. Tôi nói xong chuyện này, lại bồi thêm một câu: Chuyện dẫn anh vào nhà thì tôi thực sự không quyết định được, đây không phải nhà của tôi.
Chị dâu, chị dâu, sao có thể chứ, đại ca của tôi với Lâm Tuyền thật sự chỉ là thanh mai trúc mã. Tuy Ngô Tiến An lớn tuổi hơn tôi, nhưng hắn ta không hề ngượng miệng khi gọi tôi là chị dâu chút nào: Thật đấy, người trong trái tim của đại ca chỉ có mình chị thôi, lần trước chính miệng anh ấy nói cho tôi mà!
Tôi vốn định bấm nút thang máy.
Khi nghe thấy lời này của Ngô Tiến An, tôi rụt tay lại, nhìn hắn ta.
Hắn ta thấy tôi dừng lại, bèn nói tiếp: Là thật đấy, lần đó tôi với đại ca đi uống rượu, anh ấy uống hơi nhiều, thế là nói cho tôi biết tháng ngày sau này. Nếu còn có thể kết hôn thì người mà anh ấy cưới nhất định phải là cô.
Tôi nhìn Ngô Tiến An, trong lòng đầy phức tạp khó nói nên lời.
Nhưng tôi nhanh chóng ý thức được đây là lời nói dối mà hắn ta bịa ra để lừa tôi dẫn hắn đi gặp Khương Thanh. Tôi cố nặn ra một nụ cười: Lần sau anh Ngô mà nói dối thì nhớ chuẩn bị trước, mấy hôm trước tổng giám đốc Lý vừa từ chối lời đề nghị kết hôn với tôi.
Hả? Vẻ mặt Ngô Tiến An đầy sửng sốt.
Lúc này, vì bên trên có người đi xuống, thang máy xuống tới tầng một rồi cửa mở.
Một cô gái bước ra.
Tôi lập tức bước vào trong thang máy. Ngô Tiến An cũng định đi theo, nhưng tôi giơ tay chặn hắn ta lại: Anh Ngô, chắc anh cũng hiểu con người Khương Thanh. Anh đến như thế này sẽ chỉ khiến Khương Thanh càng tức giận.
Ngô Tiến An nghe tôi nói xong, bàn chân vốn định bước vào lại rụt lại.
Hắn ta đứng ở đó nhìn thang máy đóng lại, không làm gì thêm.
Khi tôi về đến nhà, Khương Thanh đang tập yoga trong phòng khách. Tôi kể chuyện gặp Ngô Tiến An cho chị nghe, chị chỉ trợn mắt khinh bỉ: Anh ta vừa gọi điện thoại cho chị rồi, mà chị không nhận.
Ban ngày, Khương Thanh phải đi tập huấn.
Tôi ở nhà, nhớ tới lời mà Khương Thanh nói, khiến tôi hoàn toàn không thể tĩnh tâm được, tôi giở tới số điện thoại của La Anh Kiệt, chần chừ một lúc...
Thôi cứ coi như để bản thân hết hy vọng đi!
Tôi hạ quyết tâm, trang điểm vô cùng cẩn thận, che thật kỹ vết thương trên mũi lại, vẫn đeo khẩu trang đi tới rạp chiếu phim kia.
Vì để giả vờ như đây là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, tôi mua vé xem phim hoạt hình của suất chiếu gần nhất trên mạng.
Tôi đi vào rạp chiếu phim, không vội vã kiểm tra vé mà chờ ở một bên. Vì bây giờ là ban ngày, người ở rạp cũng không nhiều.
Tôi chờ một lúc, bộ phim của bọn họ sắp chiếu rồi mà không thấy Lý Hào Kiệt với Lâm Tuyền đâu.
Mình bị lừa rồi?
Khi tôi có chút nghi ngờ, chợt nghe thấy có người bên cạnh khẽ reo lên: Mau nhìn kìa, anh kia đẹp trai quá.
Tôi nhìn theo hướng người kia chỉ.
Quả nhiên tôi nhìn thấy Lý Hào Kiệt.
Hôm nay anh ta mặc bộ đồ thường ngày, còn Lâm Tuyền bên người anh ta thì mặc áo len màu xanh nước biển, còn chiếc áo khoác dạ màu trắng lại đang treo trên cánh tay Lý Hào Kiệt.
Hai người sóng vai nhau bước đi.
Trong mắt tôi, hình ảnh ấy sao mà chói mắt đến thế.
Cô Tống?
Khi tôi nhìn bọn họ, Lâm Tuyền lại phát hiện tôi.
Cô ấy còn chủ động chào hỏi tôi.
Ánh mắt của Lý Hào Kiệt dời sang nhìn tôi, khe khẽ động, ánh mắt ấy lạnh lùng tới mức đáng sợ, dường như anh ta có chút tức giận.
Trong lúc nhất thời, tôi có chút luống cuống.
Hai người đó đi tới trước mặt tôi, Lâm Tuyền hỏi tôi rất tự nhiên: Cô Tống cũng tới xem phim sao?
Ừm... Tôi xấu hổ giơ vé xem phim trong tay lên, cười đầy gượng gạo: Một mình chán quá, lại chẳng có việc gì để làm, nên tôi tới đây xem phim...
Ồ. Lâm Tuyền nhìn chiếc vé xem phim của tôi: Cô Tống, đây là phim hoạt hình, không ngờ cô Tống là người có tính trẻ con như vậy.
Làm nghề của chúng tôi, cái gì cũng nên hiểu biết.
Tôi giải thích.
Lâm Tuyền nghe xong, cười nói: Cô Tống đã xem bộ phim ‘Tình Thừa’ này chưa? Chúng tôi bao cả rạp rồi, nếu cô muốn xem thì có thể đi xem cùng chúng tôi.
Anh bao rạp là vì em.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Lý Hào Kiệt đứng bên cạnh đã mở miệng trước.
Câu nói đó hệt như con dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tim tôi, đau đớn đến thế, khiến cả việc hít thở cũng trở nên có chút khó khăn.
Tôi cười khổ một tiếng: Đúng vậy, tổng giám đốc Lý đã bao cả rạp cho cô Lâm, tôi đi theo làm bóng đèn sẽ không tốt đâu.
Không hề, chúng tôi...
Không sao, phim của tôi bắt đầu chiếu rồi, tôi vào trước đây.
Tôi cắt ngang lời của Lâm Tuyền một cách bất lịch sự, rồi bước thẳng vào phòng chiếu.
Sự hài hước của phim hoạt hình trên màn hình không khiến tôi buồn cười chút nào, câu nói kia của Lý Hào Kiệt vẫn đang đảo quanh trong lòng tôi.
Giống như mang theo gai nhọn đâm vào trái tim tôi lần này tới lần khác.
Cuối cùng tôi cũng chịu đựng được tới lúc hết phim.
Tôi một mình đi ra ngoài, sợ lại gặp phải bọn họ, bèn nhanh chóng gọi taxi rời đi.
Tôi ngồi trên xe, tự hỏi bản thân lần này qua lần khác.
Tống Duyên Khanh, mày đã tỉnh mộng chưa?
Nên tỉnh đi thôi.
Hoàng tử phải sánh đôi công chúa, kể cả cô bé Lọ Lem cũng là con gái của ngài Công tước.
Trên đời này làm gì thật sự có cô bé Lọ Lem chứ?
Nếu tôi muốn vạch rõ giới hạn với Lý Hào Kiệt và Lâm Tuyền, tôi nhất định phải giải quyết chuyện căn nhà.
Ngày hôm sau, tôi chọn thời gian gọi điện cho Lâm Tuyền, hẹn gặp cô ấy.
Theo tôi được biết, tuy Lâm Tuyền có vài thương hiệu thời trang với chuỗi siêu thị, nhưng đã có người phụ trách xử lý, cô ấy không cần phải quan tâm nên có rất nhiều thời gian rảnh.
Tôi vừa nói xong, cô ấy đã đồng ý luôn.
Chúng tôi hẹn gặp nhau ở quán cà phê gần số 01 Vĩnh An.
Khi nhìn thấy cô ấy, tôi không muốn quanh co lòng vòng, bèn nói thẳng mục đích của mình.
Lâm Tuyền nghe tôi nói muốn mua lại căn nhà kia, khẽ rũ mắt xuống, im lặng một lúc rồi mới nói: Thật ra là thế này, gần đây người bạn kia của tôi đã về nước, hai ngày trước đã dọn vào ở rồi. Nếu cô báo sớm cho tôi, có lẽ tôi có thể tìm căn nhà khác...
Xin lỗi, tôi biết yêu cầu này của tôi rất vô lý, nhưng, căn nhà đó là của bà nội để lại cho tôi, tôi thật sự rất muốn lấy lại nó.
Tôi nhìn Lâm Tuyền. Khuôn mặt cô ấy đầy vẻ khó xử.
Nhưng khi nghe tôi nói xong hết, cô ấy chần chừ một chút rồi nói: Được rồi, để tôi gọi điện cho anh ấy hỏi thử xem.
Lâm Tuyền dứt lời, bèn lấy điện thoại ra khỏi túi, gọi điện thoại.
Tôi nghe cô ấy kể tình huống của tôi cho người bên kia điện thoại, rồi nói ý nhị: Cảm ơn.
Hẳn là được.
truyện được up trên app mê tình truyện
Dù sao trong mắt tôi, Lâm Tuyền là người thấu tình đạt lý, bạn bè của cô ấy cũng sẽ không kém.
Lâm Tuyền cúp máy, nói: Anh ấy nói là được, nhưng mà tới đây anh ấy phải tìm nhà khác, có lẽ phải mất một tháng.
Được được, tôi cảm ơn rất nhiều! Đừng nói một tháng, cho dù hai tháng cũng không thành vấn đề. Nói xong, tôi lại hỏi Lâm Tuyền: Vậy, giá cả thì...
Cứ lấy giá gốc đi.
Tôi nghe Lâm Tuyền nói như vậy, kích động tới mức sắp quỳ xuống.
Nói thật, nếu cô ấy tăng giá lên đôi chút, tôi có lẽ không thể lấy ra nhiều tiền như vậy được.
Sau khi bàn bạc xong chuyện nhà cửa, Lâm Tuyền nhìn tôi rồi hỏi: Cô Tống, cô không hận tôi sao?
������