Thầy Dạy Lái Xe, Xin Giúp Đỡ

Chương 2: Chương 2




Thầy dạy lái xe, xin giúp đỡ

Trans: Ying Ying



Chương 02

Vì không biết Tiêu Cống thích ăn gì, Tiêu Thủ vô cùng cẩn thận chọn mì thịt bò. Tiêu Cống sau khi nghe xong mặt không chút cảm xúc ừ một tiếng, chẳng biết là có hài lòng hay không.

Bộ dạng Tiêu Thủ khi ăn cơm không khác gì một con thỏ, run run co người trên ghế, cái miệng nhỏ nhắn húp húp bát mì. Trong lúc ăn, cậu thấy Tiêu Cống vươn tay như định lấy gì, lúc thì hướng đến chai tương ớt, sau lại sang hủ giấm, qua nhiều lần như vậy Tiêu Thủ rốt cuộc nhịn không được, cẩn thận nói: “Thầy Tiêu..... Anh muốn lấy cái gì thì nói, tôi cầm lên giùm cho....”

Tiêu Cống liếc mắt nhìn cậu, thu tay về lạnh nhạt nói: “Tương ớt.”

Tiêu Thủ chịu khó cầm chai tương ớt đưa tới.

Tiêu Cống ăn được vài miếng mì, lại ngẩng đầu: “Giấm.”

Tiêu Thủ hai tay dâng giấm.

“Còn tiêu.” Tiêu Cống trả giấm rồi bổ sung.

Tiêu Thủ yên lặng nhìn hắn, sau đó nhanh tay lấy hết gia vị có sẵn đưa qua bên Tiêu Cống, ngây ngô nói: “Thầy Tiêu..... Cho anh hết nè, cứ chậm rãi dùng.”

Tiêu Cống: “......”

Đến lúc thanh toán, Tiêu Thủ muốn thể hiện một chút, nhưng Tiêu Cống hoàn toàn không cho cậu cơ hội, đối phương nhanh chân chặn trước mặt cậu, trực tiếp trả tiền sau đó còn không khách khí nói: “Học sinh mà đòi trả tiền? Vô xe chờ!”

Tiêu Thủ ôm ba lô, cúi đầu ủ rũ ngồi vào ghế phụ, Tiêu Cống mắt nhìn thẳng lái xe đưa cậu về, khi sắp tới nơi thì đột nhiên lên tiếng: “Ngày mai đi học đúng giờ.”

Tiêu Thủ tròn mắt, đáng thương lắp bắp: “Có có có thể, nhưng tôi, ngày ngày mai được nghỉ nghỉ, nghỉ ngơi ạ..... “

Bình thường lái xe sẽ học cách ngày, vừa nghĩ tới cảnh qua ngày mai lại phải gặp mặt Tiêu Cống, Tiêu Thủ liền run rẩy cả người......

Hiển nhiên Tiêu Cống sẽ không bận tâm đến trái tim mong manh nhỏ bé của Tiêu Thủ, mặt lạnh nói: “Muốn thi rớt sao? Được nghỉ cũng nên lên lớp bồi dưỡng thêm, nếu không đi học thì cậu còn có thể đi đâu?”

Tiêu Thủ không dám cãi lại, nội tâm căm phẫn nghĩ: Tôi rất bận rộn luôn ớ! Còn phải đi săn tượng ONE PIECE, tán dóc trên mạng, bấy nhiêu thôi cũng đủ bận rồi đó!! Ngày mai còn có hẹn đám bạn đi xem show a a a a a a! Nữ thần Ayanami Rei còn đang chờ tôi a a a a a!!!

Tiêu Cống vừa đóng cửa liền nghe thấy tiếng động, cả người Tiêu Thủ nằm nhoài lên xe, gương mặt méo mó làm xấu áp vào kính, miệng còn nhép nhép khẩu hình: “Thầy —— Tiêu —— có —— thu —— thêm —— tiền —— học —— không —— a a a a......”

Tiêu Cống: “......”

Sáng hôm sau, Tiêu Thủ không phụ mong đợi của thầy giáo liền đi trễ.... Khi chạy đến điểm hẹn với mái tóc tổ quạ, cậu vốn cho rằng mọi người đã di chuyển đến nơi khác rồi, không ngờ lại còn có người chờ cậu, đó chính là Tiêu Cống, mặt hắn đen sì như đít nồi cháy, trông rất đáng sợ.....

Tiêu Thủ liếc nhìn bốn học viên đang chen chúc ở ghế sau, mọi người đều đồng lòng nhường ghế phụ cho cậu......

Tiêu Cống hung hăng ấn còi, mặt lạnh hét: “Còn lề mề nữa? Mau lên xe!”

Tiêu Thủ đáng thương nhìn hắn: “Thầy Tiêu, tôi ngồi trên nóc xe được không? Nếu không thì ở cốp sau cũng được..... “

Mọi người: “............”

Trong số học viên hôm nay, Tiêu Thủ là người học.... dốt nhất, khi bốn người kia thực hành Tiêu Cống sẽ không nhìn tới, để cho họ tự do luyện tập. Chỉ khi đến lượt Tiêu Thủ thực hành, ai ai cũng nghe thấy tiếng Thầy Tiêu bắn rap, gầm gừ trong xe.

Càng căng thẳng thì càng dễ làm sai, Tiêu Thủ nắm chặt vô lăng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

“Đạp phanh! Đạp phanh đi! Tôi không cho cậu đạp hả! Cậu căng thẳng cái gì?” Tiêu Cống ngồi ghế phụ đưa chân đạp phanh xe, tay cầm vô lăng xoay xoay, giọng nói lạnh đến mức có thể đóng băng người khác.

Tiêu Thủ vội vàng lau tay đầy mồ hôi, lắp bắp nói: “Tôi, tôi không căng thẳng....”

Tiêu Cống xùy một tiếng, không nhịn được nói: “Không căng thẳng thì cậu nắm chặt làm gì? Tay phải thả lỏng, nếu không thì làm sao xoay vô lăng hả?”

Tiêu Thủ oan ức, lầm bầm một câu: “Ai kêu anh dữ quá làm chi..... “

“Cậu nói gì?” Tiêu Cống nguy hiểm híp mắt, lạnh lùng nói: “Nói lớn lên!”

Tiêu Thủ giật mình, nhanh chóng đáp: “Thầy Tiêu đẹp trai rộng rãi tốt bụng nghiêm túc kỷ cương cùng anh dũng bất khuất khiến tôi thực sự cảm thấy rất bối rối!”

Tiêu Cống trầm mặc một hồi, đột nhiên đen mặt mở miệng hỏi: “Câu trước cậu nói gì?”

Tiêu Thủ ngẩn người, ngẫm lại rồi không chắc chắn nói: “Tôi thực sự cảm thấy rất bối rối?”

Tiêu Cống hơi cau mày: “Không đúng, câu trước đó.”

Tiêu Thủ khó xử: “Thầy Tiêu.... không có dấu chấm thì không được tính là một câu....”

Tiêu Cống: “......”



Sau cùng thì cũng đẻ được chương 2 hắc hắc... Tên của Tiêu Thủ lâu lâu tôi edit lại nhầm thành Tiêu THỤ =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.