Thầy dạy lái xe, xin giúp đỡ
Trans: Ying Ying
–
Chương 04
Từ sau đêm đó, Tiêu Thủ cảm thấy ông thầy ma đầu giáo chủ này..... là người khó hiểu nhất trên đời.....
Tiêu Thủ cẩn thận nhích từng chút, dùng tốc độ rùa bò hoàn thành chuyến đi, Tiếu Cống liếc mắt nhìn ngoài cửa xe, mặt vô cảm gật đầu: “Không tệ.”
Tiêu Thủ vẫn rất hồi hộp, ngày mai phải thi rồi, cậu sợ nếu như lúc thi xe đang chạy bị tắt máy, nhất định sẽ cực kỳ xấu hổ, chết đứng mất thôi!
Tiếu Cống nhìn sắc trời một chút, bật đèn pha lên, ra hiệu cho Tiêu Thủ xuống xe: “Đi ăn cơm trước.”
Tiêu Thủ lơ ngơ di chuyển sang ghế phụ, khi xe ra khỏi sân huấn luyện cậu mới sực tỉnh, gương mặt đáng thương nhìn Tiêu Cống nói: “Thầy Tiêu...... Hôm nay đừng ăn mì thịt bò được không?”
Tiêu Cống không trả lời, liếc mắt nhìn cậu, sau đó lái xe về hướng trung tâm thành phố.
Tối nay họ ăn sủi cảo, Tiêu Thủ nhìn Tiêu Cống bận rộn làm nước sốt, hắn trộn nước tương với giấm, còn cho thêm tương ớt và dầu vừng, cậu lơ mơ hỏi: “Thầy Tiêu...... Ăn như thế không mặn hả?”
Tiêu Cống mặt không cảm xúc nhai nhai sủi cảo: “Khẩu vị của tôi khá mặn.” [*]
[*] Thề, không mặn sao thích nổi Tiêu Thủ =))))
Tiêu Thủ bỗng nhiên tỉnh ngộ, ngây ngô bổ sung một câu: “Vì vậy.... tính khí mới không tốt à?”
Tiêu Cống tay cầm đũa hơi khựng một chút, liếc nhìn cậu.
Tiêu Thủ vẫn ngu ngơ trên cành bơ, tiếp tục nói: “Có điều buổi tối thầy Tiêu rất dịu dàng, còn dẫn tôi đi xem pháo hoa nữa.”
Sắc mặt Tiêu Cống dịu xuống một chút, cúi đầu tiếp tục ăn sủi cảo, sau đó còn rất chu đáo đẩy món ăn Tiêu Thủ yêu thích qua bên chỗ cậu.
Tiêu Thủ thở dài, một lát sau mới nghiêm túc đưa ra kết luận: “Vì thế Thầy Tiêu nhất định là..... đa nhân cách.”
Tiêu Cống: “......”
Hai người ăn xong cùng đi lấy xe, lúc ngang qua khu trò chơi Tiêu Thủ có chút thất thần, cậu tròn mắt nhìn con gấu bông khổng lồ trong máy gắp thú, qua nửa ngày chân cũng không nhúc nhích.
Đến khi tỉnh táo lại, thì đã thấy Tiêu Cống cầm một hộp tiền xu trong tay, vẻ mặt tỉnh bơ đứng cạnh cậu: “Cậu thích cái này?“. Nói rồi hắn bỏ tiền xu vào máy, quay đầu nhìn Tiêu Thủ.
Tiêu Thủ thấy gương mặt Tiêu Cống vì kích động mà đỏ bừng, không nhịn được che miệng cười trộm, vui vẻ nói: “Anh thật sự gắp được sao?”
Tiêu Cống bình tĩnh gật đầu: “Tôi dạy lái xe nên sử dụng cần số rất lợi hại.”
Tiêu Thủ: “......” Trời ạ, cái này là tay cầm điều khiển, nó chẳng có một xu liên quan đến cần số đâu......
[*] Đại khái là tay cầm điều khiển máy gấp thú khá giống cần số trong xe hơi.
Cuối cùng, dù cho tay cầm điều khiển với cần số chẳng có liên quan.... nhưng con gấu Tiêu Thủ yêu thích đã được Tiêu Cống gắp ra..... Hơn nữa hắn còn gắp thêm nhiều con khác...... Nếu nhân viên không đứng nhìn chằm chằm, có lẽ Tiêu Cống đã gắp sạch gấu bông trong máy.......
Chơi xong còn thừa lại vài đồng xu, Tiêu Thủ ôm gấu bông lớn hùng hồn nhìn bốn phía, đề nghị: “Thầy Tiêu, anh biết đánh trống không, chúng ta chơi cái này đi!”
Thế là hai người đàn ông ngồi trước một cái trống lớn, lắng nghe nhạc nền ngây ngô: Cùng đánh trống nha! Tùng xèng tùng tùng xèng!
Tiêu Thủ đưa mắt nhìn khuôn mặt vô cảm của Tiêu Cống giải thích: “Cái này á, tuy hình ảnh hơi ấu trĩ nhưng nhạc nghe rất êm tai!”
Tiêu Cống nhìn cậu một chút, lẳng lặng nói: “Thật đáng yêu.”
Tiêu Thủ không nghĩ nhiều về từ đáng yêu kia, cậu chọn một bài hát có độ khó vừa phải, đang rất nóng lòng thể hiện tài năng. Tuy nhiên khi nhạc vang lên, cậu mới hiểu được câu nói “không có người mạnh nhất, chỉ có người mạnh hơn“.....
Tiêu Thủ há miệng nhìn Tiêu Cống chơi hết từng bài một ở chế độ khó, bàn tay điêu luyện chơi đùa dùi trống đang cầm.....
Chơi xong bản nhạc cuối cùng, Tiêu Cống ung dung nghiêng đầu nhìn Tiêu Thủ đang thở dốc: “Cậu còn chơi sao?”
Tiêu Thủ sùng bái nhìn hắn, kích động nói: “Thầy Tiêu! Thầy nhất định là trùm cuối trong game!”
Tiêu Cống hơi nhíu mày, không lên tiếng.
Tiêu Thủ: “Hoặc là ma đầu giáo chủ trong tiểu thuyết võ hiệp!”
Tiêu Cống đen mặt suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Gần đây giáo chủ rất bận.”
Tiêu Thủ: “......”
Tiêu Cống chỉ tay vào con gấu lớn Tiêu Thủ đang ôm: “Được sự bảo kê của tên khổng lồ này, vì vậy......” Hắn ngẩng mặt, đáy mắt ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, vừa cưng chiều lại vừa dịu dàng: “Kỳ thi ngày mai, cậu sẽ làm tốt thôi.”
–
Cưng quá ~