Thay Đổi - Lạc Y Thần

Chương 10: Chương 10: Chân tình




“ Hy nhi, em đã ngủ chưa?”

Ân Nguyên Thần gõ gõ cửa phòng, cẩn thận áp tai vào cảm nhận bên trong thật yên ắng mới nhẹ nhàng đẩy cửa, bước chân tận lực thả đến mức nhẹ nhất để không làm đánh thức người có lẽ đang ngủ trong phòng kia.

Chỉ có điều, người trong phòng dường như vẫn còn chưa ngủ!

Ân Nguyên Thần rõ ràng nhìn thấy được có người thấy anh tiến vào mới vội vàng tung chăn nằm úp sấp trên giường. Cả người đều cứng còng không được tự nhiên cố gắng trốn tránh anh.

Ân Nguyên Thần không nhịn được nhíu chặt chân mày. Trong lòng trào lên nổi khó chịu trước nay chưa từng có. Bước chân thả thật nhẹ, từng bước lại từng bước đi về phía giường. Thong thả ngồi xuống bên cạnh đống chăn mền gồ lên che giấu một thân thể nho nhỏ đang nằm im thin thít đến thở cũng không dám thở mạnh kia.

Vốn là không vui vẻ, ngoài không vui vẻ còn có đau lòng. Đau lòng vì người kia đối với mình phòng bị sâu như vậy, lại càng lo lắng cậu bị những suy nghĩ này đè nén làm hại cơ thể.

Ân Nguyên Thần thở dài một hơi, bàn tay đưa ra ở trên mái tóc mềm mại của Cố Nguyên Hy vuốt vẹ, lâu lâu lơ đãng còn đụng chạm tới vành tai mẫn cảm giấu sau tóc mai xinh đẹp. Ánh mắt nhu tình nhìn người nào đó trên giường thật nhu tình cùng dịu dàng thật sâu.

“ Hy nhi, anh quả thật không có ác ý. Cũng không có ghét em và dì Thẩm. Em có lẽ bây giờ chưa thể hiểu, nhưng anh thật sự không ghét em, ngược lại rất thích em... Hy nhi, em có hiểu không?”

Thân thể trên giường nháy mắt hơi cứng lại, hơi thở cũng đình trệ trong giây lát. Cố Nguyên Hy dường như đấu tranh tâm lý một hồi lâu, rèm mi vốn đã rũ xuống hơi chớp động, đôi mắt to tròn xinh đẹp rốt cuộc cũng chịu mở ra.

Trong phòng rất tối, không có một ánh đèn. Ban đầu Ân Nguyên Thần nghĩ rằng Cố Nguyên Hy đã ngủ nên không muốn bật đèn đánh thức cậu.

Lúc này, Cố Nguyên Hy nhìn anh. Đó là một ánh nhìn chăm chú mang theo cực độ soi mói. Ánh mắt tĩnh lặng, đen láy nhưng lại khiến người ta có thể chìm sâu vào đáy mắt mờ mịt kia nhận ra được cặp mắt trong suốt ấy đầy những nghi hoặc cùng ngờ vực. Giống như một con thú bị thương trốn trong một góc khuất liếm miệng vết thương đang dần kết vẩy, mà xung quanh chỉ cần có một tiếng động nhỏ cũng khiến nó nhảy dựng như chim sợ cành cong.

Thật sự là vô cùng đáng thương.

Ân Nguyên Thần lặng yên che giấu tiếng thở dài não nề. Bàn tay vẫn đều đặn vuốt tóc cậu không chút nào thay đổi. Đôi mắt sâu lắng màu hổ phách cũng thẳng thắn nhìn cậu, một chút cũng không có ý định né tránh.

Nếu đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, vậy mau từ đôi mắt nhìn anh đi. Em sẽ thấy, trong mắt anh chỉ có mình em, ngoại trừ em, không thể lưu giữ chân tình của một bóng hình nào khác.

Mặc dù em, sau này sẽ trở thành một người đàn ông.

Giới tính thì sao? Giới tính có quan trọng không? Anh yêu em, em yêu anh... Tình cảm ấy đâu khác gì người nào. Chẳng qua, chúng ta đều là đàn ông...

Cố Nguyên Hy nhìn Ân Nguyên Thần một hồi lâu, rốt cuộc rũ rèm mi xuống, che giấu đôi mắt xinh đẹp cùng làn sóng không ngừng dị động bên trong.

Cậu không hiểu! Cậu thật sự không thể nào hiểu nỗi người anh trai không cùng dòng máu này. Anh ta không phải chán ghét cậu nhất sao? Tại vì cái gì đột nhiên đối xử với cậu kì quặc như vậy. Anh ta không phải rất lạnh lùng sao? Rất ghét đứa con của người phụ nữ không phải của mẹ anh ta là cậu đây sao? Tại sao luôn dịu dàng với cậu, luôn quan tâm cậu như vậy? Tình cảm rắc rối và phức tạp ấy cậu không cách nào lý giải. Càng khó hiểu lại càng nghi hoặc. Càng nghi hoặc lại càng không cách nào giải đáp.

Chỉ là, dường như anh ta không phải giả vờ... Ánh mắt ấy, thật sự không giống như giả vờ...

“ Anh chẳng lẽ không ghét tôi? Tôi là con của người đến chiếm đi gia đình nguyên vẹn của anh... “

Cố Nguyên Hy hạ giọng nói, ánh mắt của cậu nhìn anh không giống như ánh mắt của đứa bé bảy tuổi. Ngược lại giống như đã thành thạo trải đời từ lâu lắm. Nếu như không phải Ân Nguyên Thần là trùng sinh trở về, anh thật sự không dám nhận mình lớn tuổi hơn Cố Nguyên Hy.

Là vì cái gì? Chuyện gì đã khiến một đứa trẻ mới bảy tuổi như Hy nhi của anh biến thành như vậy. Đó không phải những gì một đứa trẻ đồng tuổi như cậu nên nói. Tuy rằng Ân Nguyên Thần rất thích người hiểu chuyện, nhưng nhìn người trước mặt hiểu chuyện như vậy anh lại không thích một chút nào. Thậm chí chỉ cảm thấy đau lòng.

Bàn tay Ân Nguyên Thần vuốt ve đầu Cố Nguyên Hy đột nhiên dừng lại, đổi hướng đem thân thể nhỏ bé gầy tong teo kia kéo lên, vững vàng ôm gọn vào trong ngực. Không chút ngại ngần vùi đầu mình vào gáy của cậu, để trán mình khẽ cọ trên làn da mềm mại kia, một hồi lâu mới thì thào nói.

“ Ban đầu có, nhưng nhìn thấy em rồi liền không nghĩ như vậy nữa. Thật sự thích, rất thích, vô cùng thích!”

Ân Nguyên Thần không nói dối cảm nhậm của mình về Cố Nguyên Hy. Chỉ có điều anh cũng không dám nói mình thực tế là trùng sinh lại mới nhận ra bản thân thật thích cậu. Nguyên nhân này đến anh còn cảm thấy ảo diệu không đáng tin, làm sao có thể nói ra với tình yêu còn đang bé bỏng của anh. Anh cũng không muốn thấy mình còn chưa ôm được cậu tới tay mà cậu đã chạy trốn anh như nhìn thấy quái vật.

Anh không nói thật, nhưng anh nghĩ em có thể khoan hồng và tha thứ...

Cố Nguyên Hy kỳ lạ là không hề giãy dụa hoặc bài xích kể từ lúc Ân Nguyên Thần ôm cậu rồi vùi mặt vào gáy của cậu. Đôi mắt xinh đẹp thoáng chớp động, bờ môi mím chặt giống như đang đánh giá độ tin cậy qua câu nói của anh.

Cố Nguyên Hy cứ như vậy đã ba mươi phút đồng hồ, Ân Nguyên Thần cũng không gấp gáp một mực ôm cậu như cũ, yên lặng chờ đợi câu trả lời.

Anh biết Cố Nguyên Hy là người có tâm phòng bị rất sâu sắc. Thật không dễ dàng đem tâm can mình trao cho người khác. Vì vậy anh muốn cậu lập tức tin tưởng anh nhất định phải cho cậu thời gian. Đợi cậu suy nghĩ tỉ mỉ rồi nhất định sẽ đồng ý chấp nhận anh.

Ân Nguyên Thần hoàn toàn không lo lắng việc Cố Nguyên Hy có thật sự tin tưởng anh hay không. Về điểm này anh kỳ thực vô cùng tự tin. Tình cảm anh đối với cậu chính là moi gan móc ruột chân thành đến đỉnh điểm. Cậu thông minh như vậy không thể nào không hay biết.

Quả nhiên, sau một thời gian suy nghĩ, một bàn tay nhỏ bé không biết từ lúc nào e dè ôm lấy cổ của anh. Cậu không nói một lời, nhưng anh hiểu rõ, cậu bắt đầu thỏa hiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.