Cố Nguyên Hy bị Ân Nguyên Thần ôm xuống khỏi xe. Cậu choáng váng vội vàng vươn tay ôm lấy cổ anh. Cậu rất sợ thân hình mảnh khảnh không có mấy lạng thịt của anh làm cậu bị ngã xuống. Tuy là từ lúc có ý thức đến giờ không ít lần bị ngã nhưng đang ở bên người này cảm giác rất không an toàn. Ai biết anh ta có mượn cơ hội này xử lí cậu hay không?
Ân Nguyên Thần cảm nhận được bàn tay nhỏ bé đang bấu víu trên cổ mình. Trong lòng đột nhiên có cảm giác ngưa ngứa giống như có một sợi lông vũ gãi nhẹ một cái. Tâm tư khẽ động liền giơ tay, nhẹ nhàng vỗ lên cái mông nhỏ của Cố Nguyên Hy.
Phải công nhận Cố Nguyên Hy tuy rằng rất gầy nhưng bờ mông lại đặc biệt mẩy và co giãn. Dù là bóp hay vỗ đều thấy rất dễ chịu, giống y như một miếng cao su đàn hồi, cảm giác này đúng thật là vô cùng vi diệu.
“ Anh làm gì vậy?”
Mặt Cố Nguyên Hy thoáng chốc đỏ lên, tay liền buông khỏi cổ của Ân Nguyên Thần khó chịu huơ huơ loạn xạ. Hàng động này khiến mặt người nào đó thoáng chốc đã tái mét, rất sợ làm cậu không cẩn thận ngã xuống. Trong lòng dù cực kì luyến tiếc nhưng vẫn phải dằn xuống, rời khỏi bờ mông nhỏ, chuyển hướng đến lưng vuốt ve nhè nhẹ như an ủi tâm tình của cậu.
“ Đừng sợ hãi!”
Ân Nguyên Thần an ủi, giọng nói thiếu niên còn chưa vỡ giọng nghe đặc biệt ngọt ngào, ẩn ẩn còn mang theo một vài nét ngây ngô nhưng lại có khả năng an ủi cực kì lớn. Quả nhiên không bao lâu sau tâm tình của Cố Nguyên Hy liền lắng xuống, đầu nhỏ gục nhẹ vào hõm vai của anh. Cái miệng nhỏ khẽ bĩu ra giống như đang muốn lên án chuyện gì đó.
Ân Nguyên Thần cười cười, đôi mắt sâu lắng phủ thêm một tầng thâm thúy nhàn nhạt. Hơi thở của Cố Nguyên Hy ở gần ngay bên cạnh làm hõm vai của anh có một chút cứng ngắc và khó chịu. Anh phải cố gắng đè nén kích động mới không hôn lên gương mặt nhỏ nhắn mềm mại lại không kém phần xinh đẹp kia. Loại đãi ngộ vừa ngọt ngào vừa thống khổ này giống như chỉ có thể nhìn mà không thể ăn khiến cho anh vừa hưởng thụ vừa bức bối này không phải ai cũng có thể trải qua đâu.
“ Anh bị bệnh sao?”
Cố Nguyên Hy cúi đầu làm đà điểu một thời gian cuối cùng cũng có can đảm ngẩng mặt đối diện với Ân Nguyên Thần. Hàm răng trắng nhỏ nhắn cắn nhẹ lên bờ môi mỏng, thật e dè hỏi.
Ân Nguyên Thần không vội trả lời. Anh cẩn thận nhìn dấu răng cùng chiếc răng khểnh lưu lại trên da của Cố Nguyên Hy, không nhịn được vươn một ngón tay tách hàm răng kia ra. Nhỏ giọng căn dặn.
“ Nghe lời anh, lần sau đừng nên cắn môi. Đó không phải là thói quen tốt!”
Sau anh hơi dừng lại một chút mới trả lời.
“ Không phải anh bị bệnh. Ngược lại là em, cần đi khám!”
“ Tôi không có bệnh!”
Cố Nguyên Hy đột nhiên mở miệng gắt gỏng nói. Đôi mắt to tròn như hàm chứa một tầng sương mỏng mờ đục chằm chằm nhìn Ân Nguyên Thần. Cơ thể cũng không còn ngoan ngoãn trong vòng tay anh, bắt đầu vùng vằng mạnh mẽ nhue muốn thoát khỏi kìm kẹp.
Sự khó chịu không thể lí giải của Cố Nguyên Hy làm Ân Nguyên Thần khó hiểu nhíu nhíu chân mày. Anh đột ngột vươn tay vỗ mạnh vào mông của cậu, ánh mắt không cho thương lượng gim chặt vào đôi mắt quật cươ của ai đó, nghiêm giọng nói.
“ Dạ dày em không tốt. Cần phải đi khám!”
“ Tôi...”
Cố Nguyên Hy nhếch miệng vốn muốn cứu vãn nhưng còn chưa kịp nói gì đã bị Ân Nguyên Thần ôm vào thang máy. Người này chính là quá bá đạo rồi.
Cô Nguyên Hy bĩu môi, lần này đã biết kháng nghị cũng không có hiệu quả nên đành phải thu liễm uất ức, để mặc người nào đó muốn làm gì thì làm. Dù sao cậu có lên tiếng cũng làm gì có tác dụng!
--- ------ ------ ------ ---------
Ân Nguyên Thần đứng ở bên ngoài chờ đợi Cố Nguyên Hy trải qua từng cuộc kiểm tra tổng quát, tâm tình đã sớm treo cao, một chút cũng không thể buông lỏng. Anh vẫn nhớ đến một chuyện của kiếp trước, năm cậu mười bảy tuổi đã phải làm phẫu thuật cắt đi một đoạn dạ dày. Từ đó về sau đối với đồ ăn đặc biệt mẫn cảm. Ăn uống so với bé gái còn muốn ít hơn rất nhiều. Không những vậy còn thường xuyên bị nôn khi ngửi thấy mùi đồ ăn.
Vào thời gian đó anh đã chuyển ra ngoài từ rất lâu. Bình thường không hề về nhà ngoài ngày dỗ mẹ, nhưng vì có trường hợp đặc biệt cần đến hộ khẩu mới trở về nhà. Không nghĩ đến vừa bước vào lại nghe thấy tiếng đồ vật trong bếp đổ vỡ. Mà Cố Nguyên Hy lại nằm sóng soài ở trên nền nhà, tay còn phải ghìm chặt bụng, vẻ mặt vô cùng đau đớn và thống khổ.
Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy Cố Nguyên Hy chật vật như vậy. Ngay khoảnh khắc ấy anh thấy tim mình như bóp nghẹt, dù đã dặn mình không cần quan tâm nhưng vẫn không nhin được tiến tới giúp đỡ cậu.
Sau khi đưa Cố Nguyên Hy đến bệnh viện, cậu lập tức phải đưa vào phòng phẫu thuật. Ca phẫu thuật hơn bốn tiếng đồng hồ đã thành công tốt đẹp. Nhưng nhìn thấy thiếu niên yếu ớt nằm trên giường, mặt giống như không có một tia máu lại làm anh đồng cảm cùng thương xót. Đó chính là lần đầu tiên anh đối xử tốt với cậu, kiên nhẫn bắt ép cậu ăn cơm, bỏ một hợp đồng lớn để ở lại bên cậu...
Nếu như không phải sau đó cha Ân cùng dì Thẩm đi du lịch trở về, có lẽ bọn họ vẫn sẽ tốt đẹp như vậy...
Ân Nguyên Thần tự cười giễu mình một tiếng. Giờ bất cứ khi nào nghĩ lại chuyện cũ, những lí do anh xem là đương nhiên để ghét cậu và dì Thẩm anh càng cảm thấy nó chỉ là ngụy biện.
Anh chợt nghĩ đến thái độ của Cố Nguyên Hy dường nhue thay đổi là từ giờ khắc đó. Là anh gieo cho cậu hy vọng khi lòng cậu yếu đuối nhất rồi lại đốn mạt đến mức nhẫn tâm bỏ rơi cậu còn chà đạp cậu.
Anh quả nhiên là một người xấu xa. Cậu kiếp trước là ngốc nghếch đến mức nào mới chỉ vì một lần đó mà đem lòng yêu thương anh? Đúng là quá ngốc nghếch mà!
Cũng may, ông trời tiếp tục để anh làm lại cuộc đời, kiếp này những chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra. Anh cũng sẽ không trơ mắt nhìn cậu bị phẫu thuật dẫn đến không thể ăn uống thoải mái vào nhiều năm sau. Mọi nguyên nhân đe dọa đến cuộc sống của họ anh đều sẽ thay cậu giải trừ.
“ Bác sĩ, tình trạng sức khỏe của em ấy như thế nào?”
Vị bác sĩ già vừa đi ra ngoài liền bị Ân Nguyên Thần chặn lại. Một thiếu niên mới mười lăm tuổi, vóc người nhỏ bé nhưng lại có thần thái nghiêm nghị chính trực hiếm có làm vị bác sĩ phải đẩy gọng kính nhìn vài lần. Sau mới đưa tay, ra liệu cho anh đi theo.
Ân Nguyên Thần không nói tiếng nào, sau khi nhờ y tá tiếp tục kiểm tra vài hạng mục sức khỏe cho Cố Nguyên Hy liền phối hợp đuổi theo bác sĩ. Hai người đi đến một phòng làm việc đơn giản. Bên trong có vài tủ tài liệu, một giường đơn, một số dụng cụ khám bệnh ra thì còn có một bàn làm việc nho nhỏ vuông vức. Tài liệu sắp xếp bên trên phân phối vô cùng gọn gàng theo từng khối một.
Vị bác sĩ già gỡ kính, đặt xuống bàn, tay nâng lên xoa bóp mi tâm rồi mới đem tài liệu phân tích đưa cho Ân Nguyên Thần. Tiện thể còn cẩn thận giải thích.
“ Thông qua kiểm tra tổng quát nhận thấy mọi thông số đều rất bình thường, cơ bản là không có gì đáng ngại. Chỉ có duy nhất dạ dày có dấu hiệu bị loét. Cậu bé còn nhỏ như vậy đã loét dạ dày là rất hiếm. Cũng may là đến khám biết trước, nếu không cứ để như vậy lớn lên, dạ dày nhất định sẽ bị cắt bỏ một phần!”
Ân Nguyên Thần nghe bác sĩ phân tích tay liền run lên nhè nhẹ. Điều này sao anh không biết. Anh mới là người biết rõ nhất. Đến mười năm sau cậu nhất định bị đưa vào bệnh viện phẫu thuật cắt bỏ dạ dày. Cũng may, anh lúc này có cơ hội ngăn chặn.
“ Cái này có thể điều trị tốt hay không?”
“ Có thể! Cậu bé còn nhỏ, phục hồi so với người lớn tốt hơn. Tôi khuyến khích sử dụng đông y chữa bệnh. Tuy thuốc đằn khó uống, nhưng đối với cơ thể đứa nhỏ không gây ra tổn hại. Trong quá trình điều trị ăn thanh đạm nhưng phải đủ dinh dưỡng. Tôi sẽ liệt kê những điều cần chú ý cho cậu, cứ theo đó mà làm!”
“ Được rồi! Cảm ơn ông, bác sĩ!”
“ Không có gì! Trách nhiệm của tôi!”
Ân Nguyên Thần cuối cùng cũng có thể thở phào một tiếng. Khi anh vừa đi ra ngoài thì Cố Nguyên Hy cũng vừa đi ra. Cậu lúc này đang cài cúc áo, tà áo sơ mi trắng bị gió thổi bay phất phới, loáng thoáng còn nhìn thấy điểm hồng hồng nhô lên. Nửa kín nửa hở thật sự khiến người ta không nhịn được suy nghĩ lung tung.
Ân Nguyên Thần chỉ cảm thấy bộ vị phía dưới có dấu hiệu rục rịch, mạnh mẽ trướng lên làm anh vô cùng khó chịu. Hơi thở cũng so với ngày thường gấp gáp hơn rất nhiều. Điều này làm anh đứng yên như trời chồng, một li cũng không dám động, rất sợ để lộ điều gì đó dọa chạy tình yêu nhỏ.
Không biết Ân Nguyên Thần đã đứng yên như vậy bao lâu, đến khi anh thấy đầu ngón chân tê dại thì Cố Nguyên Hy đã cài xong cúc áo, còn nhanh chân chạy ra ngoài trước khiến người nào đó cảm nhận cảm giác bị bỏ rơi không khỏi cười khổ lắc nhẹ đầu.
Con báo nhỏ này nha! Đúng thật là quá giảo hoạt rồi! Chỉ mới có bảy tuổi đã có thể khiến anh có phản ứng, sau này không phải là cậu bảo anh chết anh không dám sống hay sao?
Chiều vợ cũng là một thống khổ ngọt ngào a!