Mười bốn năm sau.....
Trong những năm gần đây, tập đoàn Ân thị đang ngày càng vươn xa, dưới tay điều hành của vị tổng giám đốc trẻ tuổi Ân Nguyên Thần ngày càng phát dương quang đại. Dường như, mỗi kế hoạch do người đàn ông này đề ra đều đem lại những thắng lợi tuyệt đối và gây nên sức ảnh hưởng cực kỳ lớn cho nền kinh tế kể cả khu vực và thế giới. Không ít lần những kế hoạch do người này đề ra bị người chuyên môn già dặn kinh nghiệm đánh giá là quá mức mạo hiểm và không có cách nào thành công, nhưng kết quả cuối cùng luôn nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người, sau những lần mạo hiểm, danh tiếng của Ân thị vẫn không ngừng tăng lên và thành công lấn át tất cả những uy hiếp, vươn lên thành tập đoàn đứng nhất khu vực và nằm trong top ba mươi những tập đoàn có sức ảnh hưởng nhất trên toàn thế giới. Người đàn ông tên Ân Nguyên Thần lãnh đạo tập đoàn cũng nhanh chóng được mệnh danh là một truyền kỳ không ai dám xâm phạm, nhưng cũng đồng thời là nhân vật khiến bao nhiêu người đem lòng mong nhớ. Đơn giản là vì anh ta cho đến năm hai mươi chín tuổi vẫn còn là một người đàn ông độc thân, thậm chí còn chưa bao giờ xuất hiện bất cứ tin đồn tình ái nào. Đây đúng là một đối tượng khiến cho không ít thiên kim ngắm đến, với hi vọng lấy được người đàn ông giàu có và móc nối được quan hệ với Ân thị. Chẳng qua, bất kể người ngoài vì anh ta ầm ĩ ra sao, người đàn ông này vẫn chưa từng liếc mắt nhìn qua một lần, từ đầu đến cuối vẫn là gương mặt tuấn mĩ lạnh lùng như điêu khắc, chưa từng biểu hiện một chút biểu cảm đặc biệt cho người nào khiến không ít người mỏi gối chùn chân, đối tượng mơ mộng hão huyền cũng vì thế mà càng ngày càng ít đi.
Mặc kệ người khác có nói gì về mình, người trong câu chuyện một chút cũng không hề quan tâm. Lúc này anh ta đang sải từng bước dài trên đường ra khỏi sân bay nước M, đi theo đằng sau là trợ lí Trương Tiểu Hạo đang kéo đồ đi theo. Hai người ăn ý một câu cũng không nói, làm không gian xung quanh gần như bị đông cứng vài độ, những người đứng gần đó vội vàng xách hành lí bỏ đi, giống như ý thức được mùi nguy hiểm từ con người đầy khí thế trước mắt.
Ân Nguyên Thần đanh đi thì đột nhiên ngừng lại, điều này khiến Trương Tiểu Hạo không khống chế được tốc độ va vào lưng anh, khí thế vất vả lắm mới tạo ra được lại trở thành ngốc nghếch, cậu vội vàng lùi vè sau ba bước, sờ sờ mũi ngây ngốc nhìn tổng giám đốc mặt than đang mím nhẹ môi mỏng, quay đầu nhìn mình, thầm nghĩ mình đúng là chọc trúng tổ kiến lửa rồi, không biết anh ta sẽ dùng cách gì hành hạ cậu nữa đây?
Trương Tiểu Hạo kêu khổ thấu trời, lo sợ đến mức rụt rụt bả vai. Chẳng qua, những điều cậu tưởng tượng vậy mà lại không hề xảy ra, Ân Nguyên Thần cúi xuống nhìn bộ veston đang mặc lại nhìn màu sắc caravard, đến cái kẹp vàng trên caravart cũng nhìn thật kỹ, giống như không chắc chắc lắm quay đầu hỏi Trương Tiểu Hạo.
“ Tiểu Hạo, cậu thấy hôm nay nhìn tôi thế nào? Thấy có ổn không?”
Trương Tiểu Hạo bị giọng nói lạnh lùng của Ân Nguyên Thần dọa sợ, sau khi hết kinh ngạc mới ngẩm nghĩ lại câu nói của anh ta, cảm thấy không hề có ý trách mắng mình mới tạm an tâm. Chỉ là, tổng giám đốc vừa mới nói cái gì vậy? Nhìn anh ấy có ổn không ư?
Trương Tiểu Hạo cảm thấy toàn thân mình đều muốn đổ mồ hôi lạnh. Theo như cậu nhớ, từ sáu năm trước khi anh ta đào cậu từ trong cái xóm đèn đỏ ngập tràn u tối, sau đó quăng cậu vào trường đại học, ra trường liền được đặc cách trở thành trợ thủ đắc lực bên người anh ta quả thực là chưa bao giờ nhìn thấy anh ta để ý đến vẻ bề ngoài của mình như vậy? Hôm nay tổng giám đốc không phải định đi hẹn hò đó chứ?
Trương Tiểu Hạo ngẫm nghĩ một hồi nhất thời có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ, đôi mắt to tròn tỏa sáng nhìn chằm chằm Ân Nguyên Thần đang chỉnh sửa caravart, nhìn thế nào cũng thấy giống y như một người đàn ông khẩn trương chuẩn bị đi gặp người tình. Tin tức này nếu như cậu bán cho tạp chí sẽ được bao nhiêu tiền đây!
Trương Tiểu Hạo đang mơ màng trong viễn cảnh hạnh phúc, lại đúng lúc bị hơi thở lạnh lùng khuếch đại bên cạnh đánh cho tan tành, vội vàng trở lại hiện thực, rất có chí khí nhìn Ân Nguyên Thần vài lần, gật đầu thật chắc nịch.
“ Tổng giám đốc, anh vô cùng suất khí, vô cùng đẹp, quang mang chói lọi, anh tuấn mê người...”
Trương Tiểu Hạo đem tất cả những từ ngữ cậu có thể nghĩ ra được đều đem gán hết lên người Ân Nguyên Thần. Đương nhiên đó đều là những lời lẽ hay ho, ca ngợi tổng giám đốc lên đến tận trời xanh. Thực tình cậu cũng không hề nói dối, tổng giám đốc quả thực rất tuấn tú. Người ta nói có một loại người giống y hệt cái móc treo quần áp, loại đồ nào mặc trên người của người này đều có thể phát huy hết tất cả những vẻ đẹp tiềm ẩn bên trong của nó. Ân Nguyên Thần vừa vặn chính là loại người này. Ở trên người anh ta không chỉ có sự thông minh trải đời vượt qua lứa tuổi mà khí chất còn rất cao quý đến mức không thể với tới, người khác chỉ cần nhìn vào sẽ không nhịn được bị anh ta hấp dẫn. Người như vậy mà cũng có lúc không tự tin vào vẻ bề ngoài của mình ư?
“ Tốt lắm! Cậu đến công ty xem xét sổ sách và tìm kiếm thông tin liên quan đến cuộc đấu giá mảnh đất ở Lâm viên đi!”
Trương Tiểu Hạo ngơ ngẩn nhìn Ân Nguyên Thần, đợi đến khi cậu hồi thần thì đã nhìn thấy anh ta lên chiếc siêu xe chờ sẳn từ bao giờ rời đi, để lại cậu một mình trơ trọi ở cửa sân bay tức giận đến dậm chân. Tổng giám đốc, anh từ lúc nào trở nên không có trách nhiệm như vậy rồi hả? Đẩy hết mọi chuyện cho tôi như vậy, anh nhất định phải tăng phí công tác cho tôi mới được a!
Ân Nguyên Thần ngồi trên chiếc siêu xe, bàn tay chạm nhẹ lên gói quà được gói kỹ lưỡng bên cạnh mình, ánh mắt lóe lên tia sáng dịu dàng cùng ôn nhu hiếm thấy được. Hôm nay là ngày Hy nhi tốt nghiệp, anh nhất định phải cùng cậu trải qua một ngày này thật ý nghĩa...
Ân Nguyên Thần nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại không nhịn được chua sót. Kiếp trước, ngày lễ tốt nghiệp của Cố Nguyên Hy cậu đã đặc biệt gửi thư mời đến cho anh, có lẽ lúc đó cậu thật sự khao khát có anh bên cạnh, nhưng anh lại không hề hay biết, mà chỉ một lòng suy nghĩ đến kế hoạch đấu giá khu đất ở Lâm viên. Để cậu một mình đứng ở sân trường chờ anh, chiều hôm đó trời mưa to, cậu cũng không rời đi, kết quả phát sốt đến gần bốn mươi độ. Chuyện này mãi về sau khi cha Ân gọi điện trách mắng anh mới biết được, chẳng qua lại cố chấp nói nhiều lời khó chịu, mạnh mẽ cắt máy...
Có lẽ lúc đó Hy nhi của anh đã tổn thương rất nhiều... Vậy nên, kiếp này anh nhất định phải bồi thường cho cậu! Để cậu được hạnh phúc vui vẻ nhất trong ngày lễ này...
Hy nhi, chờ anh.....