– Em ghét cô ta! – Yui bật chân một phát, nhảy lên giường, chỉ trong chớp mắt liền ngã vào lòng Shukasa. Vẻ mặt cô có chút giận dỗi và không vui. – Chồng, anh định giữ cô ta lâu nữa không?
– Em muốn nói đến chuyên viên Komori? – Shukasa gãi đầu, vẻ mặt có chút khó xử. – Cô ta là một người có tài mà anh cất công mời từ Mỹ về để phát triển sản phẩm. Bây giờ đang là giai đoạn quan trọng, hợp đồng với chuyên viên Komori còn tận ba tháng nữa, trị giá năm triệu đấy...
Yui ngẩng đầu, trừng mắt lườm anh. Cô cũng biết là cái vị chuyên viên Komori này là chuyên gia trong ngành AI, nhân tố quan trọng cho sản phẩm công nghệ mà tập đoàn Hanagato sắp cho ra mắt, nếu chỉ vì chút mâu thuẫn cỏn con này mà gây khó dễ cho chồng cô thì cũng không phải lý cho lắm.
– Thôi bỏ đi vậy. – Yui nhún vai, lui xuống khỏi người anh, nằm quay lưng đi. – Thời gian này em sẽ không đến công ty anh nữa là được.
– Kìa, em lại giận dỗi rồi? Lần này anh muốn nhờ em làm cố vấn mà.
– Em không thoải mái vì hôm nay thôi, không giận anh đâu. Em hiểu sự khó xử của anh mà. – Lời lẽ thì cũng rất hiểu chuyện, mà Yui có vẻ như cũng không có trách cứ anh, chỉ là chút hành động của cô làm cô hành xử như con nít.
Shukasa thở dài, tự nhiên lại cảm thấy Yui rất đáng yêu, cũng không có nhẫn tâm như mọi khi, đành tắt đèn ngủ rồi đem cô ôm vào lòng.
...
– Tiểu thư! Đã quá giờ ngủ rồi đấy ạ! – Quản gia Mina bất thình lình lớn tiếng, khiến cho Kazumi giật nảy mình.
Cô bé áp tai vào cửa phòng ngủ của bố mẹ mình hóng hớt, lại bị quản gia bắt quả tang, liền cười nhạt rồi cuốn gói bỏ chạy. Chưa trở về phòng mình vội, Kazumi còn phải tạt qua phòng của anh trai song sinh mình, nghiêm giọng:
– Anh Hitoshi, có chuyện rồi! Mẹ mình bị bắt nạt!
– Cái gì cơ? – Hitoshi buông vội máy chơi game trong tay mình xuống, sửng sốt. – Ai có đủ năng lực bắt nạt vị mẫu hậu đáng sợ của mình chứ?
– Em không biết, mau tìm thư kí Saotome tra hỏi thôi! – Kazumi nhảy bổ lên giường anh trai mình, lôi điện thoại ra cùng anh bàn kế hoạch tác chiến.
Câu chuyện xảy ra vào một buổi sáng đẹp trời...
– Yukiko! – Yui vừa bước ra khỏi thang máy đã bắt gặp một người phụ nữ quen thuộc ngồi ở bàn thư kí, liền vẫy tay cười trang nhã.
Saotome Yukiko vốn là bạn tốt của Yui ngày cô còn làm việc ở phòng thư kí của tập đoàn Hanagato. Lúc Shukasa trở về đã ngồi lên vị trí chủ tịch, Yukiko cũng được cất nhắc lên thư kí riêng của anh, bây giờ đã đường đường chính chính nhận chức trưởng phòng, vì trưởng phòng trước đó là chị Toyama đã theo Yui sang SYC làm việc.
– Tớ đợi cậu mãi. – Yukiko cười tươi niềm nở. – Lâu rồi cậu mới về tập đoàn Hanagato làm việc nhỉ?
– Cũng chỉ là cố vấn thôi! – Yui nhún vai. – Lần này Shukasa đang phát triển robot giao hàng Evolta mà. Vì dự án robot quản lí Godiva trước đó của tập đoàn Hanagato là do tớ đảm nhiệm nên anh ấy muốn nhờ tớ hỗ trợ lần này thôi.
– Chao ôi, đúng là thuận vợ thuận chồng. – Yukiko giả bộ kêu lên. – Cậu vào phòng hội thảo ở tầng dưới ngồi chút nhé, tớ sẽ mang tài liệu xuống cho.
– Okay. Mà lần này tớ làm việc cùng với ai ấy nhỉ?
– Làm việc trực tiếp với chuyên viên Komori. Cô ấy là tiến sĩ chuyên về trí tuệ nhân tạo làm việc ở một phòng nghiên cứu của Mỹ, được chủ tịch mời về phát triển sản phẩm Evolta lần này. – Yukiko đẩy quyển hồ sơ nhân sự lên bàn cho Yui, kèm theo là một chồng tài liệu chi tiết về dự án.
Yui lật một lượt các nhân sự trong đội ngũ phát triển, nhưng cô có lưu tâm một chút về cái cô chuyên viên Komori này. Tuổi còn rất trẻ, chỉ mới hai mươi sáu tuổi mà đã có hai bằng tiến sĩ, một bằng giáo sư, thành tích nghiên cứu dày đặc. Tuy không gọi là tuyệt thế giai nhân, nhưng cũng có một chút ưa nhìn.
– Nhìn thế này không ai nghĩ là thiên tài AI đúng không? – Đột ngột, một giọng nói cao vút vang lên bên tai cô.
Yui gật gù:
– Ừm, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong...
Cô chỉ theo phản xạ đáp lại, nhận thức không kịp để ý, cứ ngỡ là Saotome Yukiko đang nói chuyện với mình. Được một lát thì giật mình, cái ngữ giọng cao vút phát âm ngọng nghịu kia vốn không thể là Yukiko.
Cả cơ thể của Yui nảy sang một bên, đầu ngoảnh lại, xanh xao vì giật thột:
– Hả? Selena? Cô làm gì ở đây?
– Hi, chị Yui! Lâu ngày không gặp. – Selena hồn nhiên chống tay lên thành sofa, vẫy vẫy tay cùng một nụ cười tươi đến tít mắt. – Tôi lên nộp báo cáo cuối tháng.
Yui trừng mắt lườm cô gái này. Mấy tháng trước, Shukasa có nói là Selena sẽ chuyển sang Nhật định cư cùng với mẹ, đến xin việc ở tập đoàn Hanagato. Cô ban đầu ngờ vực chuyện Selena lại chen chân vào phòng thư kí ở vị trí trợ lý riêng của anh, không ngờ cô nương này lại có bằng cấp hẳn hoi, tốt nghiệp ngành khoa học máy tính của đại học Stanford, nên bây giờ đang làm quản lý của bộ phận công nghệ thông tin.
– Dự án Evolta này tôi không có được tham gia. – Selena rướn người nhìn vào bản kế hoạch tổng quan đang nằm trên tay Yui, giọng nói có chút nghiêm túc hơn. – Nhưng mà chị nên cẩn thận với chuyên viên Komori nhé. Tuần trước cô ta có đến phòng của tôi mượn người, đánh giá chung của tôi về người phụ nữ này thi... hừm...
– Thì sao? – Yui chau mày hỏi lại, nhìn Selena cứ ậm ừ như đang sắp xếp lại ngôn ngữ.
– Người phụ nữ này có chút xéo sắc. – Suy nghĩ cả phút, lát sau Selena lại mỉm cười hồn nhiên nói, đôi mắt cong vút lên đầy ám muội.
– Hả?
Yui ngây đơ ra vì thái độ nửa đùa nửa thật của Selena, nhưng cô ta cứ phớt lờ cô, cầm quyển báo cáo đưa cho Yukiko:
– Thư kí Saotome, đây là báo cáo của bộ phận IT tháng này, chuyển tới tay Shuka... à không, chủ tịch giúp tôi nhé.
Yukiko gật đầu, còn Selena lại tung tăng vội vã bỏ chạy, không để cho Yui kia có cơ hội hỏi mình thêm câu nào.
Không ngờ, chưa kịp bấm nút thang máy, cửa thang đã mở ra, Shukasa ngạc nhiên bước ra ngoài.
– Hi, chủ tịch. – Selena cười tươi vẫy tay. – Báo cáo em nộp cho thư kí Saotome rồi nhé. Còn nữa, lần này đã nhờ cậy vợ anh thì anh nên bảo vệ vợ anh nhé. Đối phương có chút bản lĩnh đấy.
Shukasa ngây đơ như trời trồng dưới sự cảnh báo của cô, cũng chưa kịp vặn lại câu nào thì Selena đã đóng cửa thang máy chạy trốn.
– Em đến lâu chưa? – Shukasa thoáng thở dài vì tính khí tùy tiện của Selena, quay sang sảnh thì thấy vợ yêu của mình đã đến từ lúc nào, còn ngồi chống cằm nhìn anh, nở một nụ cười dịu dàng.
– Em mới đến thôi, mà cũng kịp xem qua dự án này rồi. – Yui dịu dàng đáp lại.
– Ừm, hai giờ chiều sẽ họp đội ngũ phát triển Evolta, trước đó thì mình đi ăn cái gì nhé. – Shukasa nhìn đồng hồ rồi quay sang ôm vợ mình. – Em bảo muốn đến nhà hàng anh hay dùng bữa trưa đúng không?
– Vâng.
– Vậy được. Đợi anh vào phòng kiểm tra lại hợp đồng đã, để chiều nay kịp gửi cho bên đối tác.
– Okay!
Yui vẫy tay chào chồng, còn Shukasa lại nhanh chóng bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, điềm tĩnh bước vào phòng mình.
Cô đem ánh mắt trìu mến nhìn theo bóng lưng anh, không hiểu sao càng nhìn càng thấy mê mệt ông chồng của mình. Cô hiếm khi thấy anh ở nơi làm việc, bây giờ nhìn trong lòng lại có chút tươi mới. Giây sau, Yui mới giật mình nhớ ra trong sảnh này còn có Yukiko, liền e ngại nhìn sang cô bạn của mình.
Không ngờ, Yukiko vội vàng cầm bút lên viết nguệch ngoạc vào một tờ giấy nhớ, đem dán lên gói snack to đùng đặt trên bàn. Gói snack khoai tây được đính hai chữ “cẩu lương” vô cùng rõ ràng, còn Yukiko ngồi xuống nhai rộp rộp.
– Yukiko, tớ nhớ là nội quy không cho phép ăn vặt trong giờ hành chính.
– Ai ném cho tớ đấy? – Yukiko vẫn cứng đầu không nghe lời, còn giở giọng hạnh họe. – Hai người tình cảm tốt thật đấy. Giờ thì tớ đã hiểu tại sao ngày đó mọi người ác ý bình luận về chuyện tình cảm của cậu và chủ tịch. Chắc chắn là họ ghen tị rồi.
Yui mỉm cười nhìn Yukiko đang huyên thuyên ca ngợi cô và Shukasa, trong lòng tự nhiên cũng thấy vui vui. Yukiko luôn là một cô gái lạc quan và vui vẻ, cho cô cảm giác yên bình như lần đầu cô gặp Haruka, bây giờ tình bạn giữa cô và Yukiko cũng thật tốt.
– Ghen tị à? Nhưng mà dù gì thì chuyện cô Hanagato từng ly hôn, rồi lại tái giá sau khi mất trắng tất cả cũng thật đáng để mọi người suy ngẫm mà.
Yui lại bị giật mình một lần nữa.
Lần này, người chen chân vào cuộc trò chuyện lại là một người phụ nữ khác. Mái tóc nhuộm màu tím khẽ buông xuống, gương mặt trang điểm thanh thoát nhẹ nhàng, bộ vest trắng ôm sát cơ thể có phần đầy đặn.
– Chào cô, tôi là Komori, hiện đang làm viện phó viện nghiên cứu trung ương ở Washington. Lần này tôi được mời về làm việc cho tập đoàn Hanagato, đảm nhiệm dự án Evolta. Hân hạnh.
Yui có chút đề phòng với người phụ nữ này, nụ cười của cô ta thật sự rất kịch và đầy châm biếm. Cô đưa tay ra bắt lại:
– Tôi là Hanagato Yui, nhà sáng lập và điều hành tập đoàn SYC. Tôi đảm nhận vai trò cố vấn, lần này sẽ hợp tác với cô Komori rồi.
Komori gật gù, vẻ mặt vẫn bày ra nụ cười thương mại đó.
– Cơ mà... – Cái bắt tay của hai người vừa buông lỏng, Yui đã hạ giọng, có chút gằn nhẹ và không vui. – Những lời mà chuyên viên Komori vừa nói về đời tư của tôi có chút động chạm đấy.
– Làm cô Hanagato phật ý rồi? – Khóe môi người phụ nữ kia vẫn nhoẻn cười, nhưng ánh mắt lại không hề có ý đó. – Thật ngại quá, tôi trước nay vốn thẳng tính.
– Ừm, khoảng cách từ “thẳng tính” đến “vô duyên” không xa đâu. – Cử chỉ của Yui tuy gạt đi ra vẻ không quan tâm, nhưng lời nói khó tránh được bảy tám phần châm biếm.
– Trời có cho ai hoàn hảo đâu, người ta vẫn thường nói IQ cao thì EQ không được tốt lắm mà, tôi đành chịu vậy. Cô Hanagato đây EQ cao thì cũng đành mất cái khác thôi. – Komori kia cũng không vừa, xỉa xói lại còn ác hơn.
Khóe mày Yui giật giật nhẹ, thiếu điều cô muốn tung hết mấy ngón võ vừa luyện tuần trước với Mika xong đánh cho người phụ nữ đối diện không ngóc đầu dậy được.
Cô ta vậy mà dám chê cô IQ thấp?
Yui không dám tưởng tượng thời gian tới làm việc với người phụ nữ này cô sẽ tăng xông mấy trăm lần đây.
Shukasa vừa bước ra khỏi phòng, giọng điềm đạm:
– Yui, cùng đi ăn trưa...
Anh chưa dứt lời, đã ngây ngốc nhìn bầu không khí có – chút – căng – thẳng giữa vợ yêu của anh và đối tác, quay sang liền thấy ánh mắt cầu cứu đáng thương đến từ thư kí Saotome lại càng sốt ruột.
Yui trừng ánh mắt hình viên đạn sang bên anh, tự nhủ rằng là anh bắt cô phải làm việc cùng con người khó ưa này, thề rằng bao nhiêu uất ức cô chịu sẽ đợi về nhà đem trút hết lên đầu anh!
Thế rồi cô lạnh lùng bỏ đi trước, Shukasa rợn hết cả sống lưng.
– Chuyên viên Komori đến lâu chưa? Công việc vẫn tiến hành ổn chứ? – Shukasa đành quay sang hỏi han xã giao với Komori.
– Vẫn ổn, cuộc họp chiều nay tôi sẽ báo cáo cho chủ tịch. – Komori mỉm cười. – Thay vào đó, tôi lỡ chọc giận cố vấn Hanagato rồi.
Shukasa thở dài, lần này anh khổ rồi, cũng đành ngậm ngùi tạm biệt Komori rồi đuổi theo vợ yêu của mình.
– Thật thế ạ, cô Saotome? – Kazumi nghe xong tường thuật câu chuyện từ Yukiko qua điện thoại mà không cầm nổi mình, la toáng lên, khiến cho Hitoshi ở bên cạnh cũng giật mình thay. – Cái cô Komori kia sao lại không biết điều như thế chứ?
Hai đứa nhóc nằm trùm chăn, cắm tai nghe mỗi đứa một bên, hồi hộp tra hỏi Yukiko qua điện thoại.
“Ừ, mẹ mấy đứa làm việc với cô Komori kia cũng sắp một tháng rồi mà mối quan hệ của họ cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.” Đầu bên kia, Yukiko thở dài nẫu ruột. “Cứ như nước với lửa, cà khịa nhau cả ngày.”
– Không được, chúng cháu nhất định sẽ bảo vệ mẹ! – Kazumi kiên quyết.
Hitoshi mải ngẫm nghĩ một lúc, rồi mới ra vẻ ông cụ non lên tiếng:
– Kazumi, anh nghĩ ra một kế.
– Sao hả? – Kazumi hiếu kì quay sang.
– Cô Saotome phải giúp chúng cháu nhé. – Hitoshi thì thầm vào điện thoại.
“Được chứ! Cô luôn đứng về phe Yui mà. Nhưng mấy đứa đừng bày trò gì quá quắt nhé, cô không muốn mất việc đâu.” Yukiko tuy lấy làm hào hứng nhưng cũng có chút lo lắng không yên.
– Kế hoạch thế này... thế này...
Bên trong chăn, tiếng thì thầm vang lên to nhỏ. Được một lúc, có một người sỗ sàng lật tung chăn lên, quát lớn:
– Biết ngay mà! Không thấy tiểu thư Kazumi trong phòng, hai cô cậu lại bày trò gì rồi?
– Á, quản gia Mina! – Hai đứa nhóc giật mình quay lại, mếu máo. Hitoshi nhanh nhẹn ngắt cuộc gọi.
– Chậc, đã mười một giờ rồi vẫn chưa đi ngủ, ngày mai cô cậu lại ngủ nướng dậy trễ giờ học, thiếu phu nhân sẽ mắng chết tôi. – Mina bày ra vẻ mặt nghiêm khắc với hai tiểu tử quậy tinh ranh này.
Kazumi chống tay, kiên quyết:
– Ngày mai chúng cháu sẽ dậy sớm. Chắc chắn!
Mina cũng không nỡ nặng lời, bèn thở dài. Rồi chị cầm lấy tay Kazumi, hạ giọng:
– Tiểu thư, mau trở về phòng ngủ thôi. Tiểu thiếu gia cũng đi ngủ luôn đi.
Hai đứa nhóc song sinh nhất loạt vâng dạ bất đắc dĩ.
Khi bị dẫn đi, Kazumi không quên quay lại anh trai mình, dùng khẩu hình dặn dò Hitoshi:
“Sáng mai bảy giờ dậy, trốn học bám theo xe cha lên công ty. Nhất định giúp mẹ trả thù!”
Hitoshi gật gù, dùng tay làm kí hiệu đồng ý.
Quyết chiến, quyết thắng. Kế không thành nhất định sẽ nhịn uống nước ngọt một tháng!