Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 6: Chương 6: Hòa giải






Ban đầu tôi quả thật chỉ muốn nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, thế nhưng không hiểu lí do vì sao bản thân rốt cục lại ngủ thiếp đi như vậy, mãi cho đến khi ở bên cạnh đột nhiên có người lay tỉnh tôi mới giật mình phát hiện ra … bầu trời vốn đã tối đen từ lúc nào rồi.

“Uy! Tỉnh chưa vậy hả?”

Giọng điệu của tên nhóc thiếu thước tấc này trước sau vẫn khiến cho người khác cảm thấy khó chịu nga, tuy nhiên lão nương đây tâm tình đang rất sáng khoái, cho nên không thèm so đo với nhà ngươi.

“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Tôi vừa vươn vai vừa hỏi.

“Gần 7 giờ.”

“Cái gì… 7 giờ a! Xong đời rồi! Xong đời rồi! Lần này nhất định sẽ bị giết!” Lúc bấy giờ trong đầu tôi chỉ tràn ngập hình ảnh của lão Thái Hậu đang cầm con dao chặt thịt trong tay mà huơ tới huơ lui, tôi nhất thời cảm thấy trước mắt chỉ còn lại một mảnh tối đen.

“Làm sao vậy? Có chuyện gì sẽ chết người ư?”

“Cậu còn không hiểu nữa sao ~ Đương nhiên là cậu không thể hiểu được rồi.” Tôi vô cùng khẩn trương không ngừng đi tới đi lui trong phòng y tế, bỗng nhiên có một ý nghĩ chợt lóe lên, “Đúng rồi, cậu có di động không?”

Tuy rằng hỏi ra những lời này nhưng tôi căn bản là không ôm quá nhiều hy vọng, bởi vì dù sao hiện tại vẫn là năm 1996, điện thoại di động vốn còn chưa thông dụng đến mức bất cứ đứa trẻ bình thường nào cũng có như năm ở 2007.

Không thể tưởng tưởng được hắn sau khi đã nghe tôi hỏi xong cũng chẳng buồn hé răng, chỉ nhanh chóng lấy từ trong túi quần ra một chiếc điện thoại di động màu bạc.

Tôi thở dài, “Không thể tin được một tên tiểu quỷ như cậu lại có nhiều tiền như vậy a.”

Hắn thoáng liếc mắt nhìn tôi một cái, “Cậu nói chuyện với tớ… cứ như cậu lớn tuổi hơn tớ nhiều lắm không bằng.”

“Cậu chưa từng nghe nói qua con trai và con gái tuy cùng bằng tuổi với nhau, nhưng con gái tâm lý bao giờ cũng trưởng thành sớm hơn con trai sao?”

Cầm lấy di động, tôi vội vàng ấn số điện thoại nhà, ngay khi có người bắt máy tôi lập tức “Uy” lên một tiếng, thì từ bên trong liền nhân tiện truyền ra một trận sư tử hống.

“Con bé ngốc nghếch này, con lại chạy rong đi đâu vậy hả? Da bắt đầu ngứa ngáy rồi phải không?”

Giọng nói của Thái Hậu mặc dù đã được thông qua điện thoại di động nhưng uy lực khủng khiếp của nó vẫn không hề giảm bớt một chút nào, tôi luống cuống quay đầu nhìn sang tên tiểu quỷ đang đứng ở bên cạnh, bắt đầu cảm thấy hối hận như thế nào lại không nghĩ đến việc đi ra bên ngoài rồi hãy gọi điện thoại, về sau ở trước mặt hắn tôi làm sao còn có thể ngốc đầu lên nổi đây?

“Mẹ à, người đừng vội tức giận như vậy, hãy bình tĩnh mà nghe con giải thích. Ngay khi kết thúc việc tập huấn quân sự, ban giám hiệu lại đột nhiên có lệnh tập hợp 5 người đứng đầu trong cuộc tuyển sinh kỳ này để bàn về vấn đề đọc diễn văn hôm khai giảng, vì thời gian quá gấp rút cho nên con chưa kịp báo cho mẹ biết.” Tôi cẩn thận nói từng chữ một, trước đem mặt mũi vứt sang một bên hiện tại việc quan trọng nhất chính là bảo toàn được tính mạng a.

“Có hay không gạt mẹ vậy hả?” Thái Hậu gằng giọng hỏi.

“Không dám không dám, con lừa ai cũng sẽ tuyệt đối không dám lừa Thái Hậu. Đúng rồi, ở bên cạnh con bây giờ là bạn học xếp thứ 2 trong kỳ này, con lập tức đưa điện thoại cho bạn ấy nói chuyện với mẹ nhé!” Tôi vội vàng lôi kéo thêm đồng phạm, càng có thêm nhiều nhân chứng độ tin cậy sẽ càng được tăng thêm.

Hắn đứng bất động nhìn tôi chằm chằm.

Tôi nóng nảy, liều mạng đem chiếc điện thoại di động nhét vào trong tay hắn, sau đó liền nhân tiện chắp hai tay trước ngực thành khẩn cầu xin.

Trông thấy bộ dạng đáng thương của tôi, hắn rốt cuộc mới chịu mở kim khẩu, “Uy, là a di sao? Ân… Ân, đúng vậy ạ, hôm nay chúng con đột nhiên có cuộc họp khẩn cấp với ban giám hiệu, tốt ạ… Chúng con đã dùng cơm rồi, ân, tạm biệt a di.”

“Thế nào? Thế nào?” Tôi nông nóng hỏi.

Hắn hướng lỗ mũi lên trời “Hừ” một tiếng, rồi đem điện thoại nhét vào trong túi.

Tên tiểu quỷ ~ này.

Sắp xếp xong mọi thứ, hắn vẫn không nói một lời nào cứ như vậy mà bước đi, ra đến cửa, hắn đột nhiên quay người lại nói với tôi, “Uy, còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì thế? Mau đi thôi kẻo lại không kịp.”

“A?” Tôi thật sự không hiểu hắn rốt cuộc muốn làm cái gì nữa? Đối với các học sinh ở cấp độ sơ trung mà nói, hiện tại không phải đã là khá muộn rồi ư? Không phải ai nấy cũng nên nhanh chóng trở về nhà hay sao? Lại còn muốn đi đâu nữa cơ chứ?

“Đi ăn cơm, tớ sẽ mời cậu.” Nói xong, hắn không đợi tôi trả lời liền nhanh chóng xoay người đi tiếp.

Tên tiểu quỷ này càng lúc càng chẳng xem ra ai gì.

“Tớ đây trong nhà…”

“Khi nãy tớ đã nói với mẹ cậu là cậu đã dùng cơm tối rồi.”

“Nga.”

Vì vậy hai chúng tôi một trước một sau đi đến căn tin của trường học. Dọc trên đường đi không ai nói với ai dù chỉ một lời, nhưng điều bất ngờ nhất chính là cảm giác lúc này đây có thể nói vô cùng tự nhiên vô cùng thoải mái.

Vào căn tin, chúng tôi gọi một vài món sau đó bắt đầu dùng cơm, tôi xem bộ dạng ăn uống nhã nhặn của hắn, trong lòng thầm nghĩ chúng tôi có phải hay không đã giải hòa rồi?

Trông thấy hắn chỉ cúi đầu chầm chậm dùng cơm, cứ như hiện tại hắn không muốn nói chuyện cùng với tôi vậy.

Nghẹn họng một hồi lâu, tôi rốt cuộc không nhịn được đành phải mở miệng trước, “Cậu… lúc trước rất ghét tớ đúng không?”

Hắn vẫn không thèm ngẩng đầu lên liền trực tiếp đáp lời, “Đúng là tớ có điểm không được thích cậu.”

Tôi đứng hình trong vài giây ~

“Nếu như bị người khác hỏi những vấn đề tế nhị như vậy chẳng phải là cậu nên trả lời khách sáo một câu ‘Không phải như vậy nga.’ hay sao?” Tôi một bên liếc nhìn hắn một bên cố gắng kiềm chế sự tức giận của chính mình.

“Tớ vốn là người ăn ngay nói thật.”

Tôi thật sự nổi giận rồi!

“Tiện đây tớ cũng muốn nói cho cậu biết, trước đây tôi vốn cũng rất rất rất chán ghét cậu.” Không cam lòng chịu yếu thế tôi vội vàng bồi cho hắn một câu, nhưng sau khi bình tĩnh lại bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật quá ấu trĩ. Đây chẳng phải chính là loại kịch bản tình cảm thường thấy của những học sinh tiểu học à? “Cậu không để ý tới tớ, vậy tớ cũng không thèm để ý đến cậu.”

A a ~ chẳng lẽ tôi sau khi xuyên qua không chỉ thân thể bị thu nhỏ, mà ngay đến cả tâm lý cũng bị thụt lùi ư?

Hắn nghe xong không có bất kỳ phản ứng gì mà vẫn tiếp tục dùng cơm, sau một hồi lâu, hắn buông đôi đũa xuống chủ động hỏi một câu.

“Vậy bây giờ cậu còn chán ghét tớ nữa không?”

Tôi do dự một chút, trong lòng thầm nhũ sẽ nói dối nhưng không hiểu thế nào lại buột miệng, “Hình như… hình như đã không còn chán ghét như trước.”

“… Tớ cũng vậy.”

Tên tiểu quỷ ấp a ấp úng nói, khuôn mặt trắng nõn của hắn trong thoáng chốc đã chuyển sang ửng hồng.

Tôi cố gắng kiềm chế rồi lại kiềm chế, không được, thật sự nhịn không được nữa rồi!

Tôi ngay lập tức vươn tay véo hai bên má hắn, đồng thời thoái mải mà nhắm mắt lại cảm thán:

“Người anh em à, tớ vốn đã muốn làm điều này từ rất lâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.