Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 52: Chương 52: Khai cuộc




người. Không biết là do thức ăn nóng hay cổ họng nóng mà ngụm thức ăn này thật khó có thể nuốt xuống. Tôi cố sức nuốt một ngụm lớn, há miệng thở dốc.

Trần Hi ở bên cạnh tiếp tục nói, gương mặt lạnh lùng trở nên thật hiền hòa “Cậu có thể đừng kết luận nhanh như vậy, có thể cho cả hai một chút thời gian, có được không?”

Tôi vẫn nhìn bát cháo, im lặng xúc từng thìa, từng thìa.

Hắn cũng rời tầm mắt lên bát cháo, im lặng chờ đợi

“Mùi vị này thật không tệ”

Trần Hi đáp nhẹ “Là Tôn Sa Sa gợi ý, cậu thích là tốt rồi”

Ăn xong, tôi tiễn hắn ra cửa, thản nhiên mở miệng « Cậu nấu ăn rất ngon, một năm nay vất vả cho cậu rồi »

« Không vất vả »

Trần Hi không để ý, vô thức đáp lời, nói xong đột nhiên im bặt, chật vật tránh ánh mắt tôi.

Nói lỡ miệng rồi.

Tôi khẽ cười, vẫn thản nhiên tiễn khách « Đi cẩn thận, không tiễn »

Trần Hi vẫn chưa đi ngay, ánh mắt đang treo trên trần nhà lại lần nữa rơi xuống mặt tôi « Tớ sợ nếu cậu biết đồ ăn là do tớ nấu sẽ không ăn »

Cho nên mới không dám nói cho tôi biết sao ?

Tôi nhỏ nhen như vậy khi nào chứ ? Lãng phí đồ ăn sẽ bị trời phạt đó.

« Ăn ngon lắm, cảm ơn cậu »

Hắn cúi đầu « Ừ » một tiếng, xoay người bước về phía cầu thang

Tôi đóng cửa sắt quay về phòng, mới bước được vài bước, trước mắt chao đảo một cái, ngã xuống

« Cẩn thật !! »

Thân thể nặng nề tiếp xúc thân mật với sàn nhà. Bên tai nghe thấy tiếng cửa sắt bị dộng vào tường ầm ầm

« Kim Sanh ! Kim Sanh ! cậu làm sao vậy Kim Sanh »

Rất nhanh, tôi cảm giác thân thể bị một người ôm vào trong ngực, tôi cố mở mắt, nhìn thấy gương mặt đầy hoảng hốt của Trần Hi « Kim Sanh, nói chuyện với tớ đi ! »

Lòng đau như cắt khiến tôi cố sức mở miệng « Đây là phòng tôi thuê…sao cậu lại dùng sức đá cửa mạnh như vậy…cửa của tôi…. »

« ….. »

Hắn đần mặt ra một giây, trên trán lại nổi lên màu đen quen thuộc « Cậu yên tâm, hỏng tớ đền »

Tôi nghe vậy mới an tâm nhắm mắt lại, bên tai lập tức truyền đến tiếng hắn khẩn trương gầm nhẹ « Kim Sanh ! »

Cảm giác thân thể bị bế bổng lên, tôi lại lần nữa hốt hoảng mở mắt « Cậu làm gì vậy ? »

Hắn gắt gao ôm lấy tôi, một đường chạy xuống dưới lầu « Mang cậu đi bệnh viện ! »

Tôi chỉ cảm thấy đầu choáng váng một chút, ngoài ra cũng không thấy chỗ nào không khỏe cả. Vì thế thân thể giãy dụa rời khỏi lòng hắn « Không cần đi bệnh viện, tôi vẫn chưa yếu ớt đến vậy »

Trần Hi ôm tôi càng chặt « Không được, nếu có vấn đề gì thì làm sao bây giờ ! Cậu vừa rồi đã ngất đi đó »

« Bây giờ không có việc gì nữa rồi, tôi chỉ bị cảm mạo thôi, ăn một chút rồi nằm ngủ một giấc là khỏe»

Hắn mím môi, cứng rắn nói « Không thương lượng, đi bệnh viện ! »

Tôi nhoài người với tay bám vào tay vịn cầu thang, sống chết không buông « Tôi không sao, tôi không đi bệnh viện ! »

« Buông tay ! »

« Không buông ! »

« Buông tay ! Đi bệnh viện ! »

Tôi nhất quyết lắc đầu, chỉ cảm mạo thôi, tùy tiện uống ít thuốc rồi chui vào chăn là xong. Trước mặt công chúng còn muốn diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân đem tôi ôm thẳng đến bệnh viện ư…nhất định không đi !

Thấy tôi quyết tâm không buông tay, hắn đành xuống nước năn nỉ « Kim Sanh, đừng làm cho tớ lo lắng nữa. Cầu xin cậu đấy, có được không…. »

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, chưa bao giờ nghĩ tới một kẻ kiêu ngạo như hắn lại có ngày mở miệng cầu xin người khác.

Nhìn hắn sợ tới mức mặt trắng bệch, lòng tôi có chút rung động, chậm rãi đưa tay rút về. Trần Hi như nhận được lệnh ân xá, vội vàng ôm tôi phóng thẳng xuống lầu.

« Lái xe ! Đến bệnh viện mau lên ! »

Hắn vẫn gắt gao ôm tôi không rời, thỉnh thoảng lại hỏi tôi thấy trong người thế nào, một đường thúc giục lái xe tăng tốc. Bác tài nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của hắn còn tưởng rằng chuyện liên quan đến mạng người, lập tức nhấn ga phóng như bay.

Căn hộ của tôi ở lầu tám, tuy rằng tôi không béo nhưng đương nhiên vẫn có mấy chục cân máu thịt. Trần Hi ôm tôi chạy liên tục tám tầng lầu, mồ hôi ướt đầm gương mặt đẹp. Tôi chịu đựng choáng váng nhỏm người dậy, điều chỉnh lại tư thế

« Vì sao không gọi xe cứu thương, đi thế này không phiền phức sao ? »

Hắn cứng rắn đem tôi lần nữa ấn nằm vào lòng mình « Bọn họ quá chậm » Nói xong hắn lại tiếp tục thúc giục lái xe « Bác tài, bác chạy nhanh hơn nữa được không ! »

Người lái xe hào sảng đáp một tiếng « Được rồi ! »

Tôi bị hắn chặt chẽ ôm vào trong ngực, từ góc độ này ngẩng lên có thể nhìn thấy đường cong duyên dáng từ chiếc cằm cương nghị uốn lượn xuống cổ, mạch đập trên cổ khe khẽ mà gấp gáp, thái dương trắng trẻo, tóc mai đen nhánh đẫm mồ hôi, hàng lông mi dài cong vút chốc chốc lại chớp xuống.

Tôi hoảng hốt nhớ lại rất nhiều năm trước, khi đó hắn vẫn là một học sinh trung học, cũng khẩn trương bối rối như vậy, rõ ràng tôi chỉ bị say xe nhưng hắn vẫn cường ngạnh bắt tôi đi cấp cứu…. Nhớ lại ký ức càng khiến đầu thêm đau, tôi mệt mỏi nhắm mắt lại

Tôi bị cấp tốc đưa vào bệnh viện, vốn bác sĩ khám xong chỉ truyền một chai nước rồi kê đơn về nhà tự uống. Không nghĩ tới hắn lại nhất quyết đòi để tôi ở bệnh viện theo dõi hai ngày. Tôi nằm trên giường bệnh nhàm chán hết xem rèm cửa phòng bệnh có bao nhiêu hoa văn lại ngồi rình coi góc tường có bao nhiêu con muỗi.

Tôn Sa Sa hôm nay tới thăm bệnh, chột dạ đứng cạnh giường không dám hé răng. Tôi liếc mắt nhìn cô bé

« Nói đi, vì sao lại bán đứng chị ? »

Sa Sa cắn cắn môi, ấp úng nói « Thật ra….em chỉ vì…..dụng cụ leo núi của câu lạc bộ nên…. »

« Chỉ vì mấy cái dụng cụ đó mà đem bà chủ bán đi, chị đây không đáng tiền như vậy sao ? »

Sa Sa nhỏ giọng phản bác « Đó mới là khoản đầu tiên … » Cho nên chị yên tâm, chị vẫn rất đáng giá

« ….. »

Nhắm mắt lại, hừ một tiếng, tôi lại hỏi « Chuyện chị nằm viện Thái Hậu có biết không ? »

« Không biết »

« Làm tốt đấy » Đứa bé này vẫn còn ngoan ngoãn, may mà không rơi vào tai Thái Hậu, nếu không tháng tiếp theo tôi sẽ bị tẩm bổ thành con lợn nái mất

« Nhưng mà…. »Sa Sa dè dặt mở miệng « Khi Trình học trưởng hỏi chị…em có nói »

Chết tiệt !

« Bà chủ làm sao bây giờ, hiện tại em cảm thấy thật không chống đỡ nổi hai anh đó » Sa Sa xấu hổ không thôi « Em sai rồi, thật sự sai rồi ! Về sau em đối với mĩ nam nhất định sẽ cố gắng tăng cường sức chống cự »

« Cái gì mà tăng sức chống cự ? » Một giọng nói ôn nhã dịu dàng vang lên

Nhắc Tào Tháo liền thấy Tào Tháo tới

Trình Giảo Kim chậm rãi bước vào « Sa Sa, vừa rồi khi đến đây anh thấy tiệm cà phê rất đông khách. Có lẽ em nên trở về trông coi một chút xem sao »

« Vâng, em đi ngay. Tạm biệt anh chị » Sa Sa quay đầu liếc tôi một cái, ngầm ý nói tôi tự bảo trọng rồi mở cửa ra về

Tôi thấy thầm may mắn sáng nay Trần Hi đã bị tôi ép trở về công ty làm việc. Tôi đưa tay chỉ cái ghế cạnh giường, cười với hắn « Còn đứng đó làm gì, ngồi đi »

Trình Giảo Kim ngồi xuống, cầm lấy quả táo bắt đầu gọt giúp tôi « Không thể nghĩ được mới hai ngày mà đã phải đến gặp em ở bệnh viện »

« Chỉ là cảm mạo thôi, không phải bệnh nặng »

Hắn đột nhiên đưa tay sờ trán tôi « Bị sốt sao ? »

Tôi lập tức nghiêng đầu né tránh « Không sao, giờ đã bình thường rồi »

« Vậy à » Hắn thu tay, một chữ cũng không hỏi xem tối qua là ai đưa tôi đến bệnh viện « Kim Sanh, em thật sự luôn làm cho người khác lo lắng »

« A ? » Tôi mê hoặc nhìn hắn

« Anh phóng đến đây nhanh thế nào, em không tưởng nổi đâu » Trình Giảo Kim cười nhẹ, đuôi mắt lộ ra một điểm yêu mị

« Kỳ thật tôi vẫn mong được làm anh em với anh » Tôi thành thật tỏ rõ quan điểm lần nữa

« Vì sao ? Bởi vì trong lòng đã có người khác sao ? »

Tôi vẫn thẳng thắn « Không phải, chỉ là hiện tại tôi không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương nữa »

« Nhiều năm như vậy mà em vẫn không có cách nào buông bỏ được sao ? » Hắn cách lớp kinh mắt chăm chú nhìn tôi « Kim Sanh, em đã không còn trẻ nữa rồi. Trong nhà hẳn là đã thúc giục rồi chứ ? »

Tôi nhớ tới Thái Hậu đầu năm nay quả thật đã bắt đầu đánh tiếng, tôi mím môi không trả lời.

« Nếu đã xác định sẽ phải kết hôn, vì sao không lựa chọn một người mình quen thuộc ? »

« Tôi kỳ thật vẫn luôn coi anh là anh em tốt của mình »

Trình Giảo Kim đem quả táo đã gọt hết vỏ đưa đến miệng tôi « Em ghét anh tới vậy sao ? »

Tôi lắc đầu. Lúc đầu quả là tôi không ưa hắn nhưng sau mấy năm cả hai đã trở nên rất thân thiết.

« Vậy em bây giờ đã có đối tượng kết hôn rồi sao ? »

« Không có »

« Vậy vì sao không thử một lần ? » Ngữ điệu hắn cứ nhẹ nhàng ngâm nga mang theo chút mê hoặc dẫn dụ

Tôi đột nhiên nhớ tới năm ấy ở Phổ Đà Sơn gặp chuyến xuyên không kì quái kia, ngập ngừng vài lần, tôi lúng túng hỏi

« Nếu….sau này anh có một cô con gái, anh định…đặt tên cho nó là gì ? »

« Vì sao đột nhiên hỏi cái này ? »

« Anh cứ trả lời trước đi » Tôi vô thức nín thở

« Ừm…sẽ gọi là…. »Trình Giảo Kim suy tư vài giây, rồi sau đó cười nhẹ trả lời

« Trình Viên Viên »


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.