Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 30: Chương 30: Ly biệt (3)






Đêm 30 tết năm 2001, trong khi Thái Hậu và lão ba đang ngồi mải mê xem các tiết mục liên hoan chúc mừng năm mới tại phòng khách, thì tôi lại lặng lẽ rời khỏi nơi đó mà quay trở về phòng riêng của chính mình.

Mười hai tiếng chuông đồng hồ báo hiệu một năm mới đã đến cứ như vậy mà nhanh chóng vang lên, lúc bấy giờ tôi trong lòng thầm nhủ với chính mình rằng:

Nhâm Kim Sanh, năm nay ngươi đã 29 tuổi rồi, nhất định phải cố gắng lên.

‘Lưu quang dung dịch bả nhân phao, hồng liễu anh đào, lục liễu ba tiêu.’

Mặc cho con người có cam tâm tình nguyện hay không, thời gian vẫn không nhanh không chậm mà lặng lẽ trôi qua.

Không đầy một tháng sau tết âm lịch chính là sinh nhật của tôi, trong khoảng thời gian này tên nhóc Trần Hy kia càng ngày lại càng siêng năng chăm chỉ viếng thăm nhà của chúng tôi thường xuyên hơn, siêng năng chăm chỉ đến mức có thể nói là chỉ hận không thể ở ngay sát bên cạnh nhà tôi dựng một cái lều trại, sau đó trực tiếp đóng quân tại đó a ~

Tôi và hắn ngày ngày đều dính với nhau như hình với bóng, đại bộ phận thời gian đều chỉ có mỗi một mình tôi nói chuyện, nói cho đến khi không còn biết nói gì nữa, thì chính là trầm mặc nắm tay nhau đi dạo.

Tên nhóc Trần Hy kia hiện tại đã không còn động một tý là kêu tôi câm miệng như trước, đại bộ phần thời gian hắn đều cúi đầu chăm chú nghe tôi lải nhải không ngừng, đồng thời vẻ mặt lộ ra vài phần ôn nhu cùng quan tâm khó có thể diễn tả nên lời.

Trần Hy à, tớ thật sự không muốn cậu rời đi.

Hôm nay là ngày 3 tháng 3, từ sáng sớm tinh mơ tôi đã liền thức dậy để chuẩn bị trang điểm. Đứng trước gương do dự mãi một hồi lâu, tôi rốt cuộc cũng đã chọn được một bộ váy màu đỏ có kẻ sọc caro đen rất xinh xắn, ngẫm lại cảm thấy hơi lo lắng một chút, cho nên tôi đã nhanh chóng quấn thêm một chiếc áo khoác lửng bằng lông màu trắng bên ngoài.

Cái này có thể nói là vừa phong cách lại vừa giữ ấm rất tốt nga.

Ra khỏi phòng, tôi vội vội vàng vàng đi đến trước mặt Thái Hậu và lão ba.

Hai người vừa trông thấy tôi liền không chút chần chừ mà đồng loạt giơ ngón tay cái lên tán dương, “Con gái của chúng ta quả thật rất xinh đẹp! So với các minh tinh trên TV hoàn toàn không hề thua kém nha.”

Nghe đến đây tôi vui mừng, phấn chấn, ngây ngất chống nạnh đi đi lại lại vài vòng trong nhà, cuối cùng vẫn không quên POSE một kiểu thật đẹp.

“Thái Hậu, hôm nay con muốn xin phép đi chơi một ngày.”

Thái Hậu một bên khẽ vươn tay vuốt vuốt mái tóc tôi, một bên nhẹ giọng nói, “Chỉ riêng hôm nay thôi đấy nhé! Mà giờ này chắc hẳn là Trần Hy đã đứng trước ngõ để chờ con rồi, còn không mau đi đi.”

Tôi nghiêm chào hai người theo nghi thức quân đội, sau đó liền nhẹ nhàng bước chân ra khỏi nhà.

Vừa mới ra đến đầu ngõ, thì tôi đã liền trông thấy tên Trần Hy kia đang đứng tựa lưng vào cửa xe mà chờ sẵn.

Tôi vui vẻ nhảy từng bước từng bước đến trước mặt hắn rồi xoay tròn một vòng, “Cậu thấy tớ hôm nay thế nào?”

Hắn nhanh chóng thu hồi lại vẻ kinh ngạc trong mắt, tiếp đó liền nghiêm mặt đem tôi đẩy vào trong xe, “Cậu trang điểm nhiều như vậy để làm chi, muốn đi trêu hoa nghẹo nguyệt sao? Nếu vậy thì cần phải cố gắng tu luyện thêm mười năm nữa a!”

Tôi bĩu môi phản bác, “Giả dối.”

Hắn cũng mau chóng tiến vào trong xe rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, sau đó ngay lập tức lấy ra một tờ báo mà chăm chú đọc, hoàn toàn không để ý gì đến thái độ bất mãn của tôi.

“Hôm nay chúng ta đi đâu?” Tôi và hắn thời gian gần đây có thể nói là đã đi dạo chơi khắp mọi ngõ ngách của thành phố F này rồi.

“Đi hội chợ triển lãm hoa ở phía Đông thành phố.”

“Triển lãm hoa? Lúc này còn có loại hoa gì?” Chẳng lẽ đi xem hoa mai ư?

“Cậu không đọc báo sao?” Hắn vừa nói vừa đem tờ báo đang cầm trong tay mở ra, rồi chỉ vào một góc tin tức nói, “Uất Kim Hương.”

—————————

Hai chúng tôi cứ im lặng như vậy mà cùng sánh vai nhau bước đi giữa những dãy hành lang dài nhiều màu sắc, tại hai bên hành lang lúc bấy giờ đều được trưng bày đủ các chủng loại Uất Kim Hương với rất nhiều màu sắc và kiểu dáng khác nhau, ngay đến cả trong không khí cũng tràn ngập hương thơm dịu nhẹ của các loại hoa.

Du khách đến đây ngắm cảnh có thể nói là vô cùng đông đúc, đại bộ phận trong đó đều là người dân địa phương, tuy nhiên cũng không thiếu một ít người là người ngoại quốc.

Mặc dù bầu không khí xung quanh hiện đang vô cùng ồn ào náo nhiệt, nhưng bản thân tôi lại cảm thấy cực kỳ nhàm chán, cho nên không thể làm gì khác hơn là đành phải đưa mắt nhìn ngắm cảnh vật chung quanh, bởi vì đối với tôi mà nói, tất cả các loài hoa đều chỉ có mỗi một hình dáng duy nhất, trừ bỏ hoa hồng, hoa hướng dương, cây bìm bìm thì tất cả các loại hoa khác tôi đều chẳng thể phân biệt được.

Tìm tôi đi ngắm hoa chắc chắc là đã tìm sai người rồi, trong người tôi quả thật không tồn tại bất kỳ một loại tế bào lãng mạn nào, bất quá tế bào muốn làm việc ác thì lại không hề thiếu nga.

Đúng lúc này, ánh mắt vốn đang lơ đãng ngắm nhìn quan cảnh xung quanh của tôi lại vừa vặn giao phải một ánh mắt vô cùng âm u vô cùng mờ ám.

Đứng ở cách đó không xa bạn tốt Vương Mộc Mộc hiện đang hướng cặp mắt kính cực kỳ ghê rợn nhìn về phía tôi mà mỉm cười, còn ngay tại bên cạnh thì La Lỵ lại không ngừng nháy nháy mắt với tôi vài cái.

tmd! Oan gia ngõ hẹp a.

Tôi không chút chần chừ liền ba chân bốn cẳng nắm chặt lấy tay tên nhóc Trần Hy trốn đi đường vòng, hắn ù ù cạc cạc bị tôi kéo đi, khó hiểu hỏi, “Tại sao chúng ta lại phải bỏ chạy như vậy?”

“Đụng phải người quen rồi!”

“Vậy thì có làm sao?”

Có làm sao ư?

Tôi tức giận buông tay hắn ra, “Cậu không muốn cùng tớ ở trong thế giới chỉ có riêng hai người thôi sao?”

Nghe đến đây, hắn không nói một lời nào, chỉ nhanh chóng vươn tay nắm chặt lấy tay tôi.

Tôi cố gắng vùng vẫy, thế nhưng hai bàn tay vẫn đan chặt vào nhau như cũ.

Vụng trộm liếc mắt nhìn hắn một cái.

Trên khuôn mặt hắn lúc bấy giờ thoáng chốc hiện lên một nét tươi cười, đồng thời đang nghiêng người nhìn tôi chăm chú, ánh mắt ấy… có thể nói là vô cùng dịu dàng vô cùng ôn nhu đến mức có thể khiến cho người khác phải say mê.

Gương mặt tôi cứ như vậy mà nhanh chóng đỏ ửng lên, sau đó cũng ngoan ngoãn mà cúi đầu không dám tiếp tục vùng vẫy nữa.

Tên nhóc chết tiệt, lại dám dùng nam nhân kế đối phó với lão nương ta đây. Những kháng thể ta đã cố gắng luyện ra trong quá khứ, thật không ngờ nay lại dễ dàng bị ngươi phá hủy như vậy.

Thời gian hẹn hò luôn đặc biệt trôi qua mau, cùng hắn dung dăng dung dẻ đi ngắm hoa hết cả một buổi sáng, thẳng cho đến khi cái bụng nhỏ của tôi chịu không nổi phải sôi lên sùng sục, thì hắn rốt cuộc mới chịu dẫn tôi đi vào một quán ăn ở gần đó.

Toàn bộ quán ăn mà chúng tôi vừa đi đến đều được làm bằng gỗ, mặt khác nơi này còn sử dùng các loại chậu hoa kiểng cùng những đồ vật nhỏ bé tinh xảo làm vật trang trí, nhằm tạo ra một khoảng không gian thật hài hòa thật ấm cúng. Bên ngoài phòng khách vốn được trang trí bởi một cây đàn dương cầm màu đen tuyệt đẹp, nhóm phục vụ sinh bên trong ai nấy cũng đều mặc trang phục đồng nhất không ngừng đi qua đi lại giữa các phòng để phục vụ thực khách.

Tôi và hắn nhanh chóng chọn một ví trí gần cửa sổ, thế nhưng khi chúng tôi vừa mới ngồi xuống, thì ngay lập tức đã có hai phục vụ sinh bưng một chiếc bánh kem lớn đi đến trước bàn của chúng tôi.

Chiếc đàn dương cầm ngoài đại sảnh lúc bấy giờ không hiểu vì sao cũng nhanh chóng vang lên giai điệu của bài hát chúc mừng sinh nhật.

Tôi sửng sốt một chút, nhìn về phía hắn, “Cậu…”

Hắn một bên hướng về phía tôi mỉm cười ngọt ngào, một bên gian xảo nói, “Sinh nhật vui vẻ.”

Tôi chậm rãi nở một nụ cười thật tươi, “Cảm ơn.”

Thật không thể ngờ tên nhóc suốt ngày chỉ mang theo gương mặt than đen xì xì kia lại chính là một cao thủ lãng mạn a.

Một người tốt như hắn, tôi thật sự không muốn đem tặng cho người khác.

Ai cũng tuyệt đối không cho.

“Sinh nhật 18 tuổi vui vẻ.”

Tôi bỗng nhiên cảm thấy hơi chột dạ một chút, trong lòng âm thầm sửa lại, thật ra tớ đã muốn 29 tuổi rồi.

Trên đường trở về nhà, tôi rốt cuộc không kềm chế được. Trốn tránh lâu như vậy rồi, tôi cũng nên tự cấp cho mình một sự giải thoát.

“Vậy chừng nào cậu rời đi?”

Hắn thoáng chốc khựng lại, tiếp đó quay sang nhìn tôi chăm chú rồi nhẹ giọng nói, “Buổi sáng ngày mai.”

Tôi sợ hãi kêu lên, “Nhanh như vậy!”

“Ba ngày sau song phương sẽ tiến hành bàn bạc, đáng lẽ hôm nay phải lên máy bay, nhưng do tớ đã hứa với cậu từ trước cho nên cố gắng xin phép ba mẹ dời lại đến ngày mai.” Nói đến đây hắn có chú ảo não, “Thật ra tớ vốn định ngày mai sẽ nói cho cậu biết, tớ thật sự không hy vọng mình sẽ phá hư tâm tình của cậu vào đúng ngày sinh nhật.”

Hiện tại chẳng phải cũng đã nói ra rồi đó sao, tâm tình cũng đã hoàn toàn bị phá hư.

Trong lòng tôi bất giác cảm thấy ngổn ngang trăm mối mà cúi gục đầu xuống.

Từ nay về sau sẽ không còn có thể trông thấy hắn suốt 5 năm liền. Tương lai phía trước biến đổi quá lớn, không ai có thể nói trước đoạn tình cảm thiếu niên này rốt cuộc sẽ duy trì được bao lâu?

Trần Hy à, tớ nhất định sẽ không thay đổi, cậu cũng tuyệt đối không được phép thay đổi.

Hai người chúng tôi cứ đứng lặng lẽ nhìn nhau như vậy suốt một hồi lâu mà không ai nói với ai bất kỳ một lời nào, tôi cắn chặt răng cố gắng kiềm nén những giọt nước mắt sắp sửa tuôn trào, thật ra đây cũng đâu phải là chuyện sinh ly tử biệt gì! Chủ động xoay người bước vào nhà.

Đúng lúc này, hắn ở phía sau đột nhiên khẽ gọi, “Nhâm Kim Sanh.”

Tôi chầm chậm quay đầu lại, khuôn mặt hắn lúc bấy giờ có thể nói là đã bị bóng đêm hoàn toàn che khuất, do đó tôi thật sự không thể nhìn thấy rõ biểu hiện của hắn hiện tại.

“Nhâm Kim Sanh, cậu nhất định phải chờ tớ.”

Tôi gật gật đầu, cũng không biết hắn rốt cuộc có trông thấy hay không, sau đó chạy thẳng một mạch vào nhà.

Thái Hậu không có ở trong phòng khách, chắc hẳn là do thời tiết hôm nay đột nhiên trở lạnh cho nên đã sớm quay về phòng ngủ rồi. Tôi đứng trước cửa sổ cố gắng hướng về phía dưới lầu mà tìm kiếm hình bóng của hắn.

Tên nhóc Trần Hy kia không hiểu vì sao cho đến tận lúc này vẫn tiếp tục đứng bất động một hồi lâu, đúng lúc tôi đang chuẩn bị mở cửa sổ để gọi hắn lại, thì hắn đã liền nhanh chóng xoay người lên xe, từng bước từng bước rời xa thế giới của tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.