Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 47: Chương 47: Ngả bài






Gian thương!

Hắn tuyệt đối là đồ gian thương!

Tôi ôm đầu vô cùng hối hận năm đó như thế nào lại ngây ngây ngốc ngốc trèo lên thuyền giặc

Cho tới bây giờ tôi vẫn cảm thấy kỳ quái, năm thứ nhất tôi và hắn rõ ràng còn minh tranh ám đấu quyết liệt, vì sao cuối cùng lại thành ra đôi bạn tri kỷ?

Trình Giảo Kim không hổ là con cáo hai mặt. Hắn bất động thanh sắc tiếp cận con mồi, không một miếng ngoạm hết mà chậm rãi dỡ bỏ hàng rào phòng bị của đối phương, làm cho con mồi dần tín nhiệm hắn…. Nếu không phải sau này thái độ ái muội của hắn ngày một rõ ràng thì có lẽ tôi vẫn sẽ thành thật coi hắn là người bạn tri âm tri kỷ cả đời.

Năm đó, khi tôi chới với trong vũng bùn tình cảm, hắn luôn nhẫn nại lắng nghe, lại từng chút từng chút gỡ rối để tôi tìm về chính mình. Sau đó tôi theo thói quen mỗi khi gặp rắc rối hoặc có tâm sự đều tìm Trình Giảo Kim uống rượu tán gẫu, hỏi ý kiến hắn. Cứ thế, cảm thấy cuộc sống thêm một phần thoải mái, tĩnh tại.

Không ngờ rắc rối lần này của tôi lại do một tay hắn đạo diễn, mà lúc này đây cũng không lấy đâu ra Trình Giảo Kim thứ hai cùng tôi uống rượu tiêu sầu….

Trình Giảo Kim sau khi hạ thông điệp, liền nhàn nhã ngồi uống Lam Sơn của hắn, còn tôi lập cập trở lại quầy bar ôm đầu bóp trán.

Thành thật mà nói, tôi thật lòng không muốn mất đi một người bạn như hắn. Kết giao với hắn quả thật…..rất….

“Kim Sanh, sao phải lo lắng nhiều như vậy?”

Mải vùi đầu vào suy nghĩ, không biết Trình Giảo Kim tới trước quầy bar từ lúc nào. Bàn tay thon dài trắng trẻo nhẹ nhàng xoa đầu tôi, ngẩng đầu lên thấy hắn thần thanh khí sảng đứng đó, lấp lánh nhìn tôi.

“Tôi còn chưa lo lắng đủ đâu….Nếu không, hay là anh đổi sang người khác đi” Vài năm tình cảm thân thiết, tôi không nỡ nặng lời với hắn “Anh giết người cũng phải cho người ta chút thời gian trăn trối chứ…”

“Thật là thống khổ như vậy sao?”

“Chính xác” Tâm trạng bây giờ đúng là có thể dùng từ thống khổ để miêu tả

Trình Giảo Kim nghiêng người qua mặt quầy, ghé lại gần tôi, nghiêm túc nói “Anh không bức ép em. Một tuần, một tuần sau hy vọng em có thể cho anh câu trả lời thuyết phục. Tạm biệt!”

“Ừ, không tiễn” Bàn tay nhỏ xua xua tiễn bước Kim đại thần.

Không bức?

Lão nương đã bị ngươi bức đến tức nước vỡ bờ rồi!

Tôi vò đầu bứt tai đổ ụp xuống sô pha, ra sức suy nghĩ nên làm thế nào để hắn buông tha cái ý niệm kinh khủng trong đầu hắn.

Tôn Sa Sa háo hức khều khều lưng tôi “Bà chủ, tâm tình đang không tốt sao?”

Tôi vô lực gật đầu.

“Là vì Kim đại gia sao?”

Tôi ừ một tiếng. Nếu người này không phải Trình Giảo Kim thì tôi tuyệt đối sẽ thẳng thừng cự tuyệt, cũng sẽ không dây dưa phiền phức như thế này.

Tôn Sa Sa tò mò “Anh ấy làm gì mà chị phiền não như vậy?”

Tôi nhổm dậy khỏi sô pha, sửa sang lại đầu tóc “Đi chỗ khác chơi, trẻ con hỏi nhiều như vậy làm gì”

“….bà chủ, chị cũng không lớn hơn em mấy tuổi đâu…” Cô bé nhỏ giọng phụng phịu, thấy tôi sửa soạn đầu tóc rồi đi ra cửa, vội hỏi “Bà chủ, chị đi đâu thế?”

Tôi nâng tay phải hướng phía sau tùy ý huơ huơ tay vài cái “Bye ~ bà chủ của em muốn về sớm, lo liệu mọi việc trong quán nhé”

Phía sau truyền đến tiếng Sa Sa thì thào oán giận “Lại về sớm, bà chủ vô lương tâm này…”

Đi ra khỏi quán, tôi ngẩng đầu nhìn trời. Ông mặt trời đã nhường sân khấu lại cho nàng tiên ánh trăng. Vòm trời cao rộng, thoáng đãng, một cơn gió nhẹ kéo vầng trăng ra khỏi đám mây mỏng, thuận tiện lộ ra vài ngôi sao nhấp nháy sáng. Lâu rồi không ngắm sao, tôi vẫn duy trì tư thế đó thật lâu, hít một hơi căng đầy buồng phổi, chậm rãi thở ra, thản nhiên nói

“Còn muốn đứng đó bao lâu nữa?”

Trần Hy ở dưới ánh trăng bàng bạc ngắm nhìn tôi, gương mặt lặng lẽ, ánh mắt chăm chú. Có lẽ bầu trời trên kia đã phản chiếu hết vào trong đôi mắt hắn khiến tôi cảm thấy ánh mắt đó cũng lấp lánh như những vì sao.

Tôi thong thả đi phía trước, hắn yên lặng theo sau. Trên con đường vắng, dưới ngọn đèn đường, hai cái bóng một trước một sau cứ thầm lặng đuổi theo nhau.

Tôi chợt nhớ đến buổi tối cũ kỹ đó, cái đêm Trần Hy lần đầu tỏ tình. Hắn cũng mặt dày đi theo tôi như vậy, mang theo chút rụt rè, quật cường cùng vô thố.

Trần Hy đi nhanh hơn vài bước, tiến lên sóng vai với tôi. Hai chiếc bóng chập làm một.

Tôi nghiêng đầu nhìn hắn “Này, cậu còn muốn theo tôi tới khi nào ?”

Hắn cuối cùng ngượng nghịu mở miệng “Ngoại trừ việc chặt chẽ đi theo cậu….tớ không biết nên làm thế nào”

“Trần Hy, tôi đã sớm nói rồi, về sau chúng ta hãy là những người bạn học bình thường. Nếu tình cờ gặp nhau trên đường, tôi cũng sẽ không phớt lờ xem cậu như người dưng, sẽ cười chào cậu, hỏi thăm dăm ba câu. Mọi người cứ thành thật coi nhau như bạn bè không phải tốt hơn sao?”

Ánh mắt Trần Hy ảm đạm, không đáp lời tôi

Tôi rất có lương tâm đề nghị “ Đừng tiếp tục đến tiệm cà phê nữa. Trên đời không có tình cảm nào không thể buông bỏ, cho dù có, cũng không phải chuyện giữa tôi và cậu. Cậu cái gì cũng không nói, cái gì cũng không giải thích thì ai sẽ biết được lòng của cậu?” Coi như tạo phúc giúp hắn được giải thoát đi, cứ cố chấp ôm giữ quá khứ không phải điều tốt.

Trần Hy cắn cắn môi, khó khăn nói “Kỳ thật….”

“Ngừng!” Tôi trực tiếp cự tuyệt, nhắm mắt cười nhẹ “Tôi cảm thấy vận mệnh thực sự huyền diệu”

Trần Hy dừng lại, đôi mắt đen gắt gao nhìn tôi, mang theo vẻ mặt chờ đợi phán quyết cuối cùng

“Khi tôi muốn biết lý do thì cậu không nói gì” Tôi cười cười xoay người bước đi “Mà khi cậu muốn nói, thì tôi đã không còn muốn biết nữa rồi”

“Nhâm Kim Sanh”

Trần Hy dừng lại sau lưng tôi, cúi đầu tuyệt vọng “…..tớ yêu cậu”

Tôi không quay đầu cũng không hề dừng bước, cứ tiếp tục tiến về phía trước, không muốn biết người ở đằng sau đang có vẻ mặt gì. Tôi thản nhiên mệt mỏi lắc đầu “Tiểu quỷ, tôi đã quá mệt mỏi rồi……tạm biệt”

……

Chiều hôm sau Trình A Kiều tới tiệm cà phê gặp tôi

“A, khách ít đến nha” Hiếm khi nào hồ ly tinh xuất hiện lúc sáng sớm thế này

Trình A Kiều thiên kiều bá mị tiến đến bàn tôi, kéo ghế ngồi xuống phía đối diện. Tôi hai tay chống má, ngây thơ chớp chớp mắt nhìn cô ấy “Có chuyện gì thế yêu nữ? Ban ngày ban mặt sao lại vác xác đến quán nhỏ này?”

“Nhâm Kim Sanh, cô đừng cho là tôi vui sướng khi người gặp họa, tôi cũng không tin hôm qua anh tôi chưa nói gì với cô”

“Chậc, loại trà mới hôm trước mùi vị thế nào?”

A Kiều nhỏ nhẹ liếm môi, đuôi mắt nhếch lên kiều mị “Thập phần mỹ vị”

….hồ ly tinh

“Chú em kia chạy đến nhà cô cầu hôn rồi, cô còn rảnh rỗi đến nơi này tán gẫu sao”

“Anh trai chẳng phải cũng ra tối hậu thư cho cô rồi sao, cô bây chẳng phải cũng thảnh thơi đấy thôi”

Tôi có chút phiền chán tặc lưỡi “Không giống nhau”

“Có cái gì không giống?”

Tôi đổi chủ đề “Đúng rồi, cô đối với chú em kia là thật tâm sao? Xem chừng cậu ta đã chết mê chết mệt rồi”

A Kiều cũng không miễn cưỡng khiêm tốn, quyến rũ vắt chéo chân “Cứ coi như vậy đi. Cậu ta là người đàn ông thứ hai khiến Trình A Kiều này động tâm. Nhưng mà….ít tuổi quá”

“Ừm, đó là một vấn đề lớn….bất quá, nếu cô thực sự thích cậu ta, sao không thử chấp nhận” Lão nương năm đó cùng tiểu quỷ kia chênh lệch còn bá đạo hơn nhiều.

Hồ ly tinh thoáng một tia bất an “Nếu lần này nếm thử lại thất bại thì sao…?”

“Hồi đó cô chẳng phải rất dũng cảm đuổi theo Trần Hy sang tận Mỹ sao” Tôi đột nhiên nhớ tới lời Thái Hậu năm đó, giật mình có chút hiểu được tâm tình của Thái Hậu “Nếu vì sợ bị tổn thương mà không dám tiếp nhận, sau này khi cô già đi sẽ hối hận vì sao khi đó không có dũng khí đối mặt. Có đôi khi cái bỏ lỡ chính là hạnh phúc cả đời mình”

“Nhâm Kim Sanh….bình thường nhìn cô rất ngây ngốc, nhưng đôi khi lời nói của cô lại giống như một bà lão đang kể truyện đời vậy, cũng….rất có đạo lý”

Tôi cười ha ha che dấu “Không có đâu, những lời này là Thái Hậu nhà tôi nói, tôi chỉ rập khuôn lại thôi”

Tuy rằng hiện tại tuổi cơ thể tôi chỉ có 24 nhưng tuổi tâm lý đã 35 rồi. Thái Hậu 20 tuổi sinh ra tôi, năm đó khi bà khuyên bảo tôi cũng vào tầm tuổi tôi bây giờ.

Trời ạ!

Tôi đột nhiên nhận ra bản thân đã già như vậy rồi….

Thanh xuân tươi đẹp của tôi vậy là đã trôi qua không còn dấu vết!

Trình A Kiều trầm mặc một lúc rồi mở miệng giáng sét ngang tai “Nhâm Kim Sanh, cô là một nữ nhân tốt”

“Sao đột nhiên lại nói vậy, tôi sẽ đỏ mặt đó” Tôi nhướng mày liếc hồ ly tinh một cái “Chúng ta giờ cũng có thể coi như bạn bè, bạn bè với nhau đừng nói mấy lời buồn nôn đó. Ghê quá!”

A Kiều ngập ngừng, quay mặt đi làm tôi không thấy rõ biểu tình của cô ta, rành mạch nói “Nhâm Kim Sanh, tôi không phải là người tốt”

“Hả?”

“Trần Hy….mặc dù ở các phương diện khác đều rất xuất sắc, nhưng riêng phương diện tình cảm cậu ta chỉ là một đứa trẻ ngốc nghếch….”

“Cô cuối cùng muốn nói cái gì?”

A Kiều nhìn thẳng tôi, im lặng một chút rồi mở miệng “Sau khi cô và Trần Hy chia tay, tôi phát hiện ra tôi không vui vẻ như tưởng tượng"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.