“Anh…anh hỏi thế là có ý gì?” – Yui tim đập thình thịch, mặt chảy mồ hôi hột, trong người nôn nao khó tả. Cô thật sự lo lắng về biểu cảm của anh lúc này.
Shukasa nghiêm túc. Lông mày nhíu lại, đẩy xuống; ánh mắt sắc sảo đầy nghi ngờ cùng với khoé môi hơi hạ, chẳng mảy may cười đùa. Càng lúc, anh càng lấn áp tinh thần giấu kín mọi chuyện trong lòng cô.
“Ý? Đơn giản, tôi muốn hỏi thực chất cô là ai? Miyamoto Rei hay Satake Yui? Hay cả hai đều chỉ lả cái vỏ bọc cho vô số lý lịch giả của cô?” – Anh nhướn mày, miệng nhếch mép hỏi, trong đó có ẩn chứa bao cảm xúc, thắc mắc có, ngạc nhiên có, khinh thường có,… nói đơn giản rằng câu hỏi của anh là cả một nỗi lo lắng trong lòng cô lúc bấy giờ.
“Sata… à không… tôi là Miyamoto Rei…Anh đừng hỏi ngớ ngẩn như thế chứ!” – Yui ấp úng, mặt giả lơ.
“Cô vừa định nói Satake đúng không? Càng nói cô chỉ càng làm tôi hướng mọi nghi vấn lên đầu cô thôi!” – Shukasa tiến tới, dí sát mặt vào cô, khuôn mặt nghiêm túc mỗi lúc một lấn áp tinh thần cô. Đã có lúc, Yui còn định nói ra sự thật kia mà…
“Tôi là Miyamoto Rei, anh đừng thắc mắc nữa! Vừa rồi là tôi bị anh gây sức ép nên hơi nhầm lẫn một chút thôi!” – Yui có lấy lại tinh thần và thái độ điềm tĩnh mọi khi để làm biến mất mối nghi ngờ trong mắt Shukasa. Nhưng sự tình xem ra rất khó.
Anh vẫn nghiêm nghị, ánh mắt ẩn sâu bao nghi vấn. Xem chừng Shukasa nhất quyết hỏi cho ra sự thật ở cô gái đang dùng hồ sơ giả kia.
“Cô đừng bảo thủ. Những lúc không có ý thức, Okawa luôn gọi cô là Yui, và chính cô cũng đáp lại như vậy. Cô giải thích thế nào đây?”
Dường như không chịu đựng được nữa, Yui phát cáu lên, bởi giọng của cô cao hơn, gay gắt hơn và quyết liệt hơn:
“Anh lắm chuyện thế? Tôi bảo tôi là Miyamoto Rei! Không phải Satake Yui! Đồ khốn! Tôi đã bảo nhầm rồi mà sao anh lại cứ cố soi mói tôi thế hả? Điên cũng vừa phải thôi chứ? Hay anh cần tôi phải nói rõ lý lịch ra? Tôi là học sinh trung học bình thường chứ có phải tội phạm hay điệp viên CIA đâu mà phải thay đổi họ tên? Ép người quá đáng quá mà!”
Yui tuôn ra một tràng tâm trạng, không còn chỗ dứt để Shukasa có thể ngắt lời cô. Mặt cô đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm. Nếu như ngày thường còn khoẻ mạnh thì cô đã cho anh mấy chưởng rồi. Nhưng không hiểu sao…cô không muốn bao công sức sơ cứu của Shukasa đổ sông đổ biển nên vẫn cố nhịn một chút để yên vị trên chiếc xe lăn. Nhưng anh ta vẫn cứ tiếp tục làm khó cô:
“Ừ rồi! Tên cô là gì? Bố mẹ? Nghề nghiệp của họ? Quê quán?”
Không ngờ anh ta hỏi lại thật, nên mấy giây đầu Yui hơi lúng túng. Nhưng cảm ơn trời vì khi nhận được giấy tờ giả cô đã có kiên nhẫn đọc lại hết. Bởi vậy, câu trả lời của cô thật hoàn hảo không kẽ hở:
“Tôi là Miyamoto Rei, anh biết rồi đấy! Tôi sinh lúc năm giờ hai mươi phút ngày 15 – 11 – 1995 tại bệnh viện Keio. Ba tôi là Miyamoto Hajime, hiện đang là trưởng phòng kinh doanh của công ty khai thác Fuuji thuộc quản lý của tập đoàn tài chính Satake. Mẹ tôi là Miyamoto Reiko, nhân viên cùng phòng của ba tôi. Sao hả? Vừa lòng anh chưa?”
Mắt Shukasa nheo lại, nhìn chằm chằm vào cặp đồng tử của Yui, vẫn nghi ngờ cô dù chỉ còn một chút:
“Thật sự…cô là Miyamoto…?”
“Chứ còn gì nữa? Tôi có làm việc gì nghiêm trọng đâu mà phải dùng hồ sơ giả!”
“Vậy à? Xin lỗi nhé!”
Shukasa nhắm mắt, cố hạ sự nghi ngờ ăm ắp trong lòng xuống. Anh nhíu lông mày, bặm môi lại, thi thoảng đánh răng vào nhau ken két.
Anh đút hai tay vào túi quần, quay lưng bỏ đi sau khi nói một lời xin lỗi, dẫu cho sự nghi hoặc vẫn quanh quẩn trong đầu anh.
Yui vừa chửi rủa, lại vừa làm các động tác đòi đánh đấm mà quên mất rằng nếu chẳng có Shukasa, cô không thể di chuyển được trên con đường mòn gồ ghề sỏi đá này. Vậy nên chẳng còn cách gì hơn ngoài chuyện cầu cứu đến cô bạn Mika.
“Cháu chào bác! Bác vẫn khoẻ chứ ạ?” – Shukasa lôi máy điện thoại ra, quay số rồi đưa lên tai. Sau hai hồi chuông, đầu bên kia nhấc máy.
Chủ tịch Oga, nhà tài trợ cho chuyến đi lần này, đang ngồi xem một chồng hồ sơ sổ sách thì nhận được điện thoại. Ông nhấc máy lên, đáp:
“Cháu là…?” – Chủ tịch khá ngạc nhiên về giọng nói trẻ măng của đầu bên kia, khác hẳn so với các nhân viên trưởng thành của ông.
“Hanagato Shukasa ạ, đang là Hội trưởng hội học sinh của trường cấp 3 Stars 1 đó bác. Bố cháu là chủ tịch Hanagato Junkasa, chắc bác đã nghe…” – Shukasa đáp lại lễ phép, không giống ngôn từ mà anh dùng để giao tiếp với bạn bè và phái nữ trừ một người.
“À…Ra là con của chủ tịch Hanagato. Thế cháu gọi có chuyện gì thế? Không phải cháu đang ở trên đảo Ogano sao?” – Chủ tịch cười xoà vì đã nhận ra cậu nhóc Shukasa năm xưa có đến nhà ông dự tiệc một lần. Ngay sau đó, ông chuyển sang thái độ thắc mắc. Shukasa vẫn lễ phép:
“Dạ không…Cháu có chút chuyện muốn hỏi thôi…Bác có biết…Miyamoto Rei không?”
Chủ tịch Oga im lặng. Ông không bất ngờ, đơn giản chỉ muốn tìm hiểu nguyên nhân. Sự im lặng của ông có đem lại cho Shukasa một chút lo lắng, rằng phải chăng câu anh hỏi có gì không đúng.
Ngay khi anh định cất tiếng hỏi nguyên nhân thì chủ tịch đã đáp lại anh bằng một nụ cười câm:
“À không…Có chút chuyện…Miyamoto…tất nhiên là ta biết. Con bé, hội trưởng trường cấp ba Stars 2 do ta là chủ tịch mà. Nó cũng đang ở đó đấy…Có vấn đề gì với nó sao? Ta thấy nó thật ngoan, hiền, thông minh mà lại xinh đẹp nữa. Cháu thích nó à?” – Giọng ông nhẹ nhàng đáp lại.
“Đâu có ạ!” – Anh hơi lúng túng trước câu hỏi bất ngờ của chủ tịch, vội vàng phủ nhận nó – “Miyamoto…vậy còn…bác có biết Satake Yui không?”
Anh lại hỏi, một phần vừa để lái sang chuyện khác, một phần cũng để thoả mãn trí tò mò. Chủ tịch lại cười, vẫn đáp lại sau một hồi im lặng:
“Satake Yui à…Nó là ai nhỉ? Là học sinh của trường ta sao? Mà hai đứa chúng nó có liên quan à?”
Shukasa, lần này, anh lại hơi ngạc nhiên vì thái độ quá khác thường của ông ấy. Có một cái gì đó đã làm cho chủ tịch Oga quá xa lạ. Anh có cảm tưởng như tất cả cảm xúc của ông lúc này đều là giả tạo, để che giấu cho lòng dạ thật lúc này.
“À…bác không biết thì thôi ạ…Cháu muốn hỏi…liệu bác có thể xem lại hồ sơ của Miyamoto được không? Xem có cái gì lạ…” – Anh vẫn cố kéo dài cuộc nói chuyện.
“Lạ à? Đâu có nhỉ? Bố nó Miyamoto Hajime và mẹ nó Miyamoto Reiko cùng là nhân viên của công ti Fuuji. Nó sinh ở bệnh viện Keio ngày 15 – 11 – 1995…Ta thấy hoàn toàn bình thường mà!”
“Thật thế ạ?” – Shukasa ngạc nhiên đáp.
“Ừ!”
“Không lí nào lại thế! Thật sự cô ta không phải Satake Yui sao? Chẳng lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi?”
Shukasa nhướn mày. Anh thắc mắc và tự hỏi về bao suy nghĩ của mình. Nhưng bằng ấy vẫn chưa khiến anh hết nghi ngờ hoàn toàn.
“Còn gì cần hỏi nữa không?” – Chủ tịch cười dịu dàng, nhưng dịu dàng một cách cố gượng, không hề thật dù chỉ một chút.
“À…có ạ…Bác có số điện thoại của ông Miyamoto đó không?” – Shukasa hơi vội vàng, giọng điệu cũng bớt lễ phép hơn.
“0081-xxx-xxxx”
“Cháu cảm ơn ạ!”
Shukasa vội vàng dập máy, hòng cố gắng kết thúc cuộc nói chuyện đầy sự đóng kịch với chủ tịch Oga.
Ngay khi câu nói của anh vừa dứt cũng là lúc tiếng “tút” vang lên từ loa của ống nghe. Chủ tịch cảm thấy hơi khó chịu, chỉ nhẹ nhàng đặt máy xuống, đan hai tay vào nhau, chống càm thầm nghĩ:
“Hanagato Shukasa…ha…không thích Yui ư? Đẹp như nó, thông minh như nó, khéo như nó đến ta còn thích nữa là! Junkasa…tôi biết con anh rất thích nó…nhưng chẳng thèm biểu lộ ra, y hệt anh. Tuy nhiên, làm sao có thể như thế được! Tôi đã thua anh trong bảng xếp hạng độ lớn mạnh của tập đoàn rồi, chẳng lẽ lại để anh tiếp tục dẫn trước về mặt dâu hay sao?”
Chủ tịch khẽ nhếch mép, nâng ly hồng trà lên nhấp môi, vừa uống vừa suy nghĩ tiếp:
“Satake Yui… rất thông minh! Còn hơn cả cô con gái đang hành nghề ca sĩ Satake Mai của anh nữa đấy, Iki ạ! Vậy mà anh chẳng biết giữ gìn cô con gái có khả năng khuynh đảo thứ tự phát triển của các tập đoàn, đúng là có mắt không tròng. Lần này, Hanagato đâu thể thắng được Oga, nhất là khi con trai thừa kế bên đó đã gây nên một hiềm khích lớn đối với nữ nhân tài ấy.”
Hạ ly xuống, ông nhếch mép lần nữa, rồi tự nói với chính mình:
“Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu!”
Tiếng cười của ông vang vọng trong phòng, còn lan ra tận ngoài hành lang qua bức tường cách âm dày cộp.
“A lô! Có phải ông Miyamoto phải không ạ?” – Shukasa vội vàng quay số rồi giơ lên nghe. Ngay khi đầu bên kia nhấc máy cậu đã nhanh chóng hỏi han, chẳng để lãng phí một giây nào.
“Ơ…Tôi là Miyamoto Reiko…vợ của Miyamoto Hajime đây ạ!” – Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, không giống như giọng ồm ồm của một người đàn ông trung niên như Shukasa tưởng tượng, hơi ngập ngừng và ngắt quãng, do giật mình bởi sự vội vàng của anh – “Nhà tôi hiện đang đi vắng, anh ấy bỏ quên di động ở nhà. Nếu có việc gì gấp gáp thì xin hãy cố đợi bởi nhà tôi sắp về đến nơi. Liệu tôi có thể giúp gì cho anh được không?”
“À vâng…cháu chào cô…Cháu là bạn của Miyamoto Rei, con gái cô với chú Hajime ạ?” – Anh chảy mồ hôi, điều chỉnh lại giọng nói và tốc độ làm việc của anh lúc này để phù hợp với thái độ kính cẩn khi giao tiếp cùng một phụ nữ dịu dàng.
“Con?” – Cô ngạc nhiên – “Chúng tôi cưới nhau đã hai mươi năm nay mà chưa có con. Vậy lấy đâu ra cô gái tên Rei ấy chứ?”
“Thật là cô chú chưa có con?” – Shukasa sửng sốt, anh lên giọng, hướng người về phía trước, xác nhận lại thông tin.
Nhưng đầu bên kia im lặng chẳng thấy hồi âm, mãi chục giây sau mới nói. Nhưng không phải là giọng nói nhẹ nhàng của Reiko mà là giọng nam ồm ồm như những gì anh nghĩ ban đầu.
“Chào cậu. Cậu đừng bận tâm tới những gì mà nhà tôi nói nhé! Chẳng là nhà chúng tôi đang có xích mích nên nhà tôi dỗi Rei, chẳng nhận nó là con. Nhưng nó có chuyện gì mà cậu lại gọi điện cho tôi thế này?”
Ông chồng Miyamoto Hajime vừa đi làm về thì thấy vợ mình đang nói về đứa con bèn nhanh chóng giật máy điện thoại từ cô, hỏi cho ra sự tình rồi gấp gáp chữa lại tin. Chỉ có Shukasa vẫn có những cảm xúc khó diễn đạt:
“Thật là vậy ạ? Thật Rei là con chú?”
“Ừ ừ! Mà không còn chuyện gì nữa chứ nhỉ? Tôi đang bân, gặp cậu khi khác nhé!”
Ông vội vàng giập máy, cố gắng giải thích cho người vợ đang nghi ngờ chồng mình có con riêng:
“Chủ tịch chuỗi tập đoàn quản lý công ty anh có nhờ anh chút chuyện. Con gái ông ấy muốn tự lập, không phụ thuộc vào gia đình mình nên lập hồ sơ giả mà nhờ anh làm bố cô bé trên giấy tờ!”
Khoá màn hình chiếc Smartphone, Shukasa đăm chiêu suy nghĩ, rồi cuối cùng anh xoay lưng bỏ đi tìm cô gái anh đang nghi:
“Tốt nhất là đi tìm cô ta để xác định lại về người ấy…mối tình đầu…”