Trong xe ngựa, Long Ngạo Thiên đang vui vẻ hoan vũ, Dương Tâm an vị xem hắn, ai ngờ xe đột nhiên lay động lợi hại, không thể ngồi vững.
“A --”
Ngay lúc xe ngựa lắc mạnh, Dương Tâm ngồi không xong , cả người ngã xuống, mắt thấy đầu sẽ đụng vào trên xe, đột nhiên một bàn tay kéo nàng lại.
“Nương tử, ôm chặt ta.” Long Ngạo Thiên kéo nàng vào trong lòng, vững vàng ngồi bất động, mặc cho xe ngựa lại lay động, hắn vẫnngồi vững như Thái Sơn.
Dương Tâm bị dọa hoảng, vì ổn định chính mình, đành phải gắt gao ôm Long
Ngạo Thiên, đây là lần đầu tiên nàng ngồi xe ngựa, vốn xe chạy vững vàng không có sự cố gì, không có say xe, nhưng là sao lại lay động mạnh như thế này, đầu bắt đầu hôn mê, ngực có chút buồn nôn, rất khó hô hấp.
“ Ngạo Thiên, ta thật là khó chịu.”
“Nương tử, không có việc gì , có ta ở đây, nhất định không có việc gì .” Long Ngạo
Thiên phát hiện người trong lòng sắc mặt không đúng, trở nên sốt ruột, lập tức với ra bên ngoài rống to với xa phu.
“Ngươi đánh xe như thế nào thế hả, còn không mau ổn định ngựa?”
Tiếng hô tràn ngập khí phách, hoàn toàn không giống cách nói chuyện thường ngày của hắn, thật giống như là biến thành một người khác vậy.
Dương Tâm đầu thật choáng váng, căn bản không chú ý được điểm khác thường , nếu còn xóc nảy như vậy, nàng chỉ sợ sẽ hôn mê mất thôi.
Xa phu không có thời gian giải thích, cố gắng giữ chặt dây cương, ổn định con ngựa đang phát cuồng.
Ngựa chạy như điên ra khỏi một con phố, lúc này xa phu mới ổn định được xe ngựa.
Lúc này trong đường cái đã loạn thất bát tao, mọi người đều tìm địa phương nấp vào, sợ gặp phải phiền toái, cho nên trên đường đã không có dân chúng, im ắng một mảnh.
Xe ngựa dừng lại, toàn bộ thị vệ cũng đều chạy tới, lập tức bao vây xung quanh, bảo vệ tốt người trong xe.
“Bảo hộ Vương gia.”
Lúc này, xa phu nhảy xuống xe ngựa, quỳ trên mặt đất thỉnh tội.
“Vương gia thứ tội, mới vừa có thích khách xuất hiện, dùng phi đao đả thương ngựa, mới có thể xuất hiện tình huống như vậy, Vương gia tha mạng a!”
Long Ngạo Thiên căn bản là không để ý tới xa phu, chỉ lo lắng cho người trong lòng.
“Nương tử, ngựa đã dừng, không có việc gì , ngươi thế nào ?”
Dương Tâm yếu tớt ở trong lòng Long Ngạo Thiên thở dốc, qua một lúc mới đỡ lại, hữu khí vô lực trả lời,“Ta không sao.”
“Như thế nào lại không có việc gì, mặt của ngươi tái nhợt, thoạt nhìn rất suy yếu.”
“Yên tâm đi, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi, có thể là vừa rồi bị dọa. Nếu không có việc gì liền tiếp tục đi thôi, đừng chậm trễ giờ.”
“Hôm nay chúng ta không tiến cung , đi về trước, ngày mai lại tiến cung.”
Lời này làm cho Dương Tâm thật mất hứng, lập tức rời đi ôm ấp của Long Ngạo Thiên, nghiêm túc phản bác,
“Không được, hôm nay phải tiến cung, trừ phi Hoàng Thượng hạ lệnh không cho chúng ta đi, bằng không chúng ta không thể không đi. Đây là cấp bậc lễ nghĩa, nếu cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn, sẽ rước lấy rất nhiều phiền toái, nhất là ngươi, mọi người đều nghĩ ngươi đối thiên tử bất kính, đến lúc đó sẽ có người lấy cớ làm cho cho ngươi không có ngày lành.”
“Phụ hoàng rất thương ta, sẽ không để ý việc này .” Long Ngạo Thiên vẫn là không nguyện ý, chỉ lo cho thể Dương Tâm, nhìn nàng khó chịu như vậy, hắn trong lòng cũng khó chịu.
“Liền bởi vì Hoàng Thượng thương ngươi, chúng ta càng muốn đi. Ngươi thân mang hoàng sủng, khẳng định khiến rất nhiều người ghen tị, vạn nhất bọn họ bắt được nhược điểm gì, vu cho ngươi bất nghĩa, kia cũng không ổn.”
Long Ngạo Thiên không lay chuyển được, đành phải không cam lòng tình nguyện đáp ứng,“Được rồi.”