Thay Gả Ma Đế Sủng Cơ

Chương 11: Chương 11: Ôm ngủ




”Là ai đánh nương tử, ta đi tìm hắn tính sổ?” Long Ngaọ Thiên như tiểu hài tử sinh khí , trực tiếp nhảy xuống giường, bộ dáng giống như phải đi tìm ngừơi tính sổ .

Dương Tâm nhanh tay bắt hắn lại, nhẹ giọng khuyên nhủ “Là ai đánh đã không còn quan trọng, ta nghĩ về sau nàng(DTY) cũng không còn cơ hội đánh ta. Ngươi không phải nói mệt mỏi muốn ngủ sao, chúng ta ngủ đi, đừng đi tìm kẻ đó”

“Lòng ta không thoải mái, không ngủ được”

“Vậy ngươi muốn như thế nào mới thoải mái, thế nào mới không tức giận?”

“Làm thế nào cũng không thoải mái, thế nào cũng sẽ tức giận”

“Muốn tìm người nào tính sổ cũng phải chờ trời sáng mới được a, hiện tại là nửa đêm, ngươi tìm ai tính sổ, với lại trên thế gian này có một vài người không đáng để ngươi sinh khí, hiểu chưa?”

Long Ngạo Thiên tức giận làm cho lòng nàng thực ấm áp, tuy rằng vui vẻ nhưng lí trí nhắc nhở nàng không thể để hắn đi tìm Dương Thiên Ý tính sổ được.

Có đôi khi nhiều hơn một chuyện không bằng ít đi một chuyện.

“Nương tử, ta không rõ.” Long Ngạo Thiên xoay người ngồi trên giường, bộ dáng ngốc hồ hồ sinh khí.

“Ta đây hỏi ngươi, ngươi thích vui vẻ hay là sinh khí?”

“Đương nhiên là vui vẻ”

“Vậy đúng rồi, vì một người đánh ta đem vui vẻ của ngươi đuổi đi lại đem tức giận quấn quýt lấy ngươi, đáng giá sao?” Dương Tâm cười tủm tỉm nhìn Long Ngạo Thiên kiên nhẫn nói đạo lí.

“HÌnh như là rất có đạo lí nga” Long Ngạo Thiên nghe xong lời nàng, tức giận trên mặt chậm rãi tiêu thất.

“Không phải giống như mà là rất có đạo lí, đừng nghĩ chuyện này nữa, ngủ đi”

“Nương tử, cái kia, ngươi phải ôm ta ngủ, bằng không ta không ngủ được”

“Này...” Dương Tâm trong lòng có điểm xấu hổ, do dự một hồi rốt cục đáp ứng “Được”

Hắn không phải là hiểu được việc nam nữ sao, sao vẫn cứ có cảm giác ngốc nghếch như vậy?

“Nương tử, nhanh lên, ngủ nào!” ( :beer: )

Long Ngạo Thiên không đợi Dương Tâm nghĩ xong, chủ động ôm lấy thắt lưng nàng lôi kéo cùng nằm xuống, tiếp theo liền oa ở trước ngực nàng ngủ, không câu nệ.

Một đại nam nhân đầu đặt ở trên ngực mình, chỉ cách một tầng yếm mỏng, tư thế như vậy quả thật vô cùng thân thiết, nàng cho tới bây giờ vẫn là chưa từng trải qua.

“Ôm nương tử ngủ thật thoải mái, mềm mại lại đàn hồi” (ẹc, anh sắc quá nhaz :behe: :behe: )

Long Ngạo Thiên nhắm mắt lại, lầm bầm lầu bầu, không ngừng hướng ngực Dương Tâm cọ cọ, tìm vị trí thoải mái , hương vị ngọt ngào.

Dương Tâm bất đắc dĩ lắc đầu, cười cười, sau đó kéo chăn ở một bên đắp lên hai người tránh cho cảm lạnh, sau đó nằm xuống, không lộn xộn, có thể vì quá mệt mỏi cho nên không bao lâu liền ngủ.

Lúc nửa đêm, Long Ngạo Thiên đang nằm trên giường đột nhiên đứng dậy, mặc lại quần áo, sau đó lại nhìn qua Dương Tâm ở trên giường tiếp theo nhảy ra khỏi cửa sổ, tốc độ cực nhanh, ngay cả thị vệ tuần tra cũng không phát hiện điều gì khác thường, bóng dáng chợt lóe, liền ra khỏi Tịnh Khang Vương phủ.

Đêm khuya, một bóng dáng di chuyển mau lẹ trên mái nhà, sau đó liền dừng lại , theo của sổ leo vào một phòng ở “Thiên ngoại lâu” tửu lâu, ở tầng dưới cùng của tủ quần áo, lấy ra một bộ y phục dạ hành, mặc lên người, sau đó xuất ra một chiếc mặt nạ bạc, đeo lên lại theo cửa sổ bay ra ngoài.

Tốc độ quá nhanh, người cầm canh gõ mõ ở trên trên đường đi qua hoàn toàn không phát hiện có người ở trên mái nhà chạy qua, tiếp tục gõ mõ.

“Thời tiết khô nóng, cẩn thận củi lửa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.