Một buổi sáng tinh mơ, trong khách sạn Duyệt Lai, khách nhân ngồi rải rác từng bàn, chụm năm chụm ba ngồi lại một chỗ, châu đầu kề tai nhỏ giọng, xì xào bàn tán.
“Các ngươi có nghe nói gì không? Con gái Lâm Tử Mạt của phú thương nhà họ Lâm trên đường đi thành thân, ở một sơn cốc đã bị thổ phỉ nửa đường cướp về, bắt làm áp trại phu nhân đấy!”
“Từ sớm ta đã biết rồi, sáng nay cả Già quốc đều truyền ra tin tức này, trên hồn sơn cốc, thổ phỉ đã xuất hiện được hơn nửa năm nay, đều là những người cực kì hung ác, chúng có hơn trăm người, bọn chúng không có chuyện ác nào mà chưa từng làm qua cả, giết người cướp tiền, cường bức dân nữ!”
“Triều đình cũng có phái người đi tiêu trừ mấy lần, nhưng ngay cả sào huyệt của bọn chúng cũng tìm không ra, nhiều lần không công mà trở về đó!”
“Ta nghĩ thiên kim của Lâm Phủ lúc này e rằng lành ít dữ nhiều nha, có thể quan phủ không dám đảm đương việc này đây, đáng tiếc mỹ nhân xinh đẹp như vậy, lại chỉ có thể nằm trong ổ của bọn thổ phỉ.”
“Aizz! Mà hồn cốc là đường ra khỏi thành nhanh nhất, nếu không muốn mất mạng, thì tốt nhất nên chọn đường xa mà đi rồi.”
Lúc này, một nam tử trung niên vội vã đi vào khách sạn Duyệt Lai, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, liền trực tiếp hướng lên phòng khách trên lầu mà đi đến.
“Ế! Đó không phải là Lâm phú thương sao?” Trong khách sạn , mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào nam tử trung niên kia, lại dâng lên một hồi bàn tán xì xào.
Trong phòng khách trên lầu, một nữ tử Thanh y xuyên thấu qua khưng cửa sổ hình người đang bước lên lầu, sau đó nhìn về nữ tử trong tấm bình phong kia, “Chủ tử, Lâm anh đến.”
Bạch y nữ tử khẽ nhấp một chén nước trà, nhàn nhạt nói, “Cho hắn vào đi.”
Lâm Anh đẩy cửa vào, khom lưng cung kính nói với người sau tấm bình phong kia, “Lâm mỗ, gặp qua Lạc Ảnh các chủ!”
“Đã mang đến U Minh lệnh?” Thanh y nữ tử, từ sau tấm bình phong đi ra.
“Đã mang đến.” Lâm Anh dè dặt lấy khối lệnh bài màu đen từ trong lòng ra, cung kính đưa cho nữ tử thanh y.
“Ngươi hôm nay đến tìm ta, là vì lệnh thiên kim.” Sau tấm bình phong truyền đến giọng nói lạnh lùng nhưng trong trẻo.
“Phải, sứ giả U minh xin rủ lòng thương xót, chịu đem U Minh lệnh bán cho Lâm mỗ, để cho Lâm mỗ may mắn có thể được gặp Lạc Ảnh các chủ.” Lâm Anh run rẩy quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, “ Sự thật Lâm mỗ cũng không còn cách nào khác, cầu xin Lạc Ảnh Các chủ cứu nữ nhi của tại hạ!”
“Đứng lên đi, không cần phải đại lễ như thế,sứ giả U minh đã chịu chủ động để ngươi tìm tới, bổn các chủ ta tất nhiên sẽ giúp ngươi.” Sau tấm bình phong lại truyền đến tiếng lạnh lùng trong trẻo ấy, “Trước ngươi hãy trở về đi, ba ngày sau, Bổn các chủ sẽ đem nữ nhi của ngươi, bình an vô sự trở về.”
“Đa tạ Lạc Ảnh Các chủ.’ Lâm Anh vẻ mặt cảm kích từ trên mặt đất đứng lên, do dự nói, “Tại hạ có một yêu cầu hơi quá đáng, Lạc Ảnh các chủ có thể đem nữ nhi của Lâm mỗ trở về ngay hôm nay có được hay không?”
“Lâm Anh, ngươi thật to gan, còn dám mặc cả!” Nữ tử thanh y lạnh giọng trách cứ.
Lâm anh chỉ là thương nhân chân chất bình thường, còn chưa từng quen biết sát thủ, bị thanh y nữ tử lớn tiếng quát như thế, đã lập tức hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, lần nữa khóc lóc than thở, “Tiểu nữ cô độc, một mình một người ở nơi thổ phỉ, nếu để lâu thêm một khắc, ít nhiều sẽ càng nguy hiểm, mong rằng Lạc Ảnh các chủ thương cảm giúp cho tấm lòng làm cha của Lâm Mỗ một lần!”
“Cạch…” Trong phòng, ngoại trừ âm thanh của đầu ngón tay nhẹ gõ vào chén nước, cũng không có tiếng vang gì khác, trầm mặt hồi lâu, rốt cục sau tấm bình phong đã vang lên âm thanh, “Cũng được, Bổn các chủ thành toàn chưa ngươi vậy.”
“Thật sao?” Lâm Anh cảm thấy có chút khó tin, dù sao triều đình đã tốn hơn một tháng, cũng không thể tìm ra nơi ở của hồn sơn cốc, giờ chỉ trong khoảng chính canh giờ, liền có thể cứu được nữ nhi của ông, dễ dàng như vậy sao?
“Ha ha, sao hả, Lâm phú thương không tin Bổn các chủ sao?” Sau tấm bình phòng, phát ra tiếng cười nhẹ nhàng, giọng nói như mây trôi nước chảy, “Nếu như Bổn các chủ không có cách cứu lệnh thiên kim ra, liền từ nay, rửa tay gác kiếm, thoái ẩn giang hồ, còn đem năm trăm vạn hại mà ngươi đã mua U minh lệnh trả lại gấp đôi! Như thế quá tốt rồi. Đúng không?”
“Vậy Lâm mỗ ở phủ, chờ tin tốt của Lạc Ảnh các chủ.” Tản đá trong lòng của Lâm anh chợt khẽ rơi xuống, khom người cúi chào, xoay người rời đi.
“Chủ tử, ngay cả nơi ở của phổ phỉ chúng ta còn chưa biết, thời gian ngắn như vậy, sau có thể cứu Lâm Tử Mạt được?” Hoa Mộng Dao nhịn không được, liền chu môi oán giận nói, “Sứ giả U Minh, đúng là một người đáng ghét mà, mỗi lần đón đơn, đều là những hóa đơn kỳ quái thôi, toàn là gây phiền toái cho chủ tử không!”
“Một ngày nào đó, hắn mà an ổn, ngược lại, ta cảm thấy sẽ không quen đâu.” Bộ Phi Ngữ hé miệng cười nhạt, mỹ mâu trong suốt xẹt qua một âm mưu nhỏ, “Làm cách nào có thể cứu người, ta tự có biện pháp.”
“Biện pháp gì?” Hoa Mộng Dao nghiêng đầu, nghi hoặc không hiểu vẫn nhìn đến bạch y nữ tử đang nhàn nhã uống trà.
Bộ Phi Ngữ không trả lời, chỉ thả ly trà trong tay ra, nghiêm mặt phân phó nói, “Muội lập tức dùng bồ câu đưa tin, sau nửa nén hương Thập Nhị Mộng phải tới Thiên Ảnh các gặp ta.”
“Vâng!” Hoa Mộng Dao gật gật đầu, lĩnh mệnh rời đi.