Trong phủ Thừa Tướng, một cô gái áo tím bị cấm bước chân ra khỏi khuê phòng, không ngừng lo lắng đi tới đi lui, chiếc khăn trong tay cũng đã bị xoa nắn đến nỗi đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, nàng dung nhan xinh đẹp như hoa nhưng lại mang theo thần sắc ngưng trọng.
“ Tiểu thư.”Một nha hoàn vận y phục màu xanh lục, bưng bữa đối đi đến.
“ Linh Lung “. Mộc Yên Nhiên vội vàng kéo nàng qua, đóng cửa lại, gấp gáp hỏi:” Tần công tử, chàng như thế nào rồi?”.
Diệp Linh Lung đặt bữa tối xuống, bất đắc dĩ lắc đầu, “ Chỉ biết là Tần công tử đã bị lão gia nhốt trong phòng tối , bên ngoài lại có người canh gác, không có cách nào đi vào bên trong “.
“ Vậy giờ phải làm sao a!“. Mộc Yên Nhiên gấp đến độ muốn khóc lên .
“ Tiểu thư, người đừng có gấp, chúng ta từ từ suy nghĩ, tìm cách“. Diệp Linh Lung lông mày nhăn lại, kiên nhẫn trấn an, trong lòng lại không có chút đầu mối nào có thể giúp cho tiểu thư .
Lúc này, một nữ tử khuôn mặt đoan trang, vận hoa phục, chậm rãi đi đến, “ Linh Lung, ngươi lui xuống trước đi, ta cùng tiểu thư có lời muốn nói.”
“ Vâng, phu nhân“. Diệp Linh Lung không yên tâm nhìn thoáng qua tiểu thư nhà mình , sau đó mới lui ra khỏi phòng, đem cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại .
“ Mẫu thân …” Mộc Yên Nhiên hạ tầm mắt, cúi đầu kêu nhẹ một tiếng .
An Cẩn Dung đi về phía trước, nắm lấy tay của nàng đến bên giường ngồi xuống, “ Nhiên nhi, ngươi cũng đừng oán cha ngươi, ông ta làm như vậy cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi a.”
“ Mẫu thân ,mọi người đều nói đường vào hầu môn sâu như biển, ta chỉ muốn cùng Tần công tử trải qua một cuộc sống bình thường mà thôi .” Mộc Yên Nhiên nhỏ giọng, nức nở khóc, nước mắt như những chuỗi ngọc bị đứt không ngừng rơi xuống,” Mẫu thân , người giúp ta van cầu phụ thân đi ! “.
“ Ai.zz! “ An Cẩn Dung thở dài nói, “ Nhiên nhi, ngươi nên biết, hôn sự này là do hoàng thượng hạ chỉ ban hôn cho chúng ta, nếu ngươi tự mình đào hôn, sẽ làm cho dư luận xôn xao huyên náo, Mộc quý phủ trên dưới sẽ bị dính líu , ngươi chẳng lẽ chỉ vì bản thân mình, mà tổn hại đến những tính mạng của những người khác trong Mộc phủ sao ?”.
“ Ta…” Mộc Yên Nhiên không nói nữa, chỉ cắn chặt môi mỏng, cúi đầu xuống, mày liễu nhăn lại, trong lòng đau khổ .
Đúng vậy, chỉ vì hạnh phúc của một mình nàng, mà phải bồi lại toàn bộ tính mạng của những người trong phủ Thừa Tướng, điều này thật sự, nàng không làm được .
“ Huống hồ, mặc dù Tuyên Vương ở trong triều đình không quyền không thế, nhưng đối với những vị hoàng tử khác, lại là xuất sắc nhất, cha ngươi không có nhìn lầm đâu, ngươi nên suy nghĩ thật kỹ đi “. An Cẩn Dung giơ tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt của Mộc Yên Nhiên, than thở, xoay người đi ra ngoài .
Trong phòng ánh sáng đèn dầu nhỏ như hạt đậu, yên tĩnh đến không một tiếng động, ánh trăng mông lung từ ngoài cửa sổ lặng lẽ tiến vào, giống như là nước hồ trong suốt ở trong đầm nằm trên mặt đất mơ hồ lưu động .
Mộc Yên Nhiên ngơ ngác ngồi ở trước bàn trang điểm, trong gương đồng phản chiếu dung nhan xinh đẹp như hoa nhưng thần sắc thì tựa hồ đã hết đường xoay sở .
Hồi lâu sau, nàng mở ngăn kéo trước mặt ra , từ bên trong lấy ra một túi gấm, trong túi gấm chứa đựng một cây kim châm, nhìn kỹ lại, trên kim châm có vân điêu khắc kỳ quái, ở dưới ánh nến hiện ra ánh sáng lạnh lùng .
“ Nhiễu Hương Các “. Nàng nhìn chằm chằm kim châm hồi lâu tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó, đặt nó trở về trong túi gấm, thần sắc quyết tâm, giống như là đang đặt vật đính hôn gì đó, đứng dậy kêu, “Linh Lung“.
“Tiểu thư “. Diệp Linh Lung chạy nhanh như một làn khói tiến đến bên nàng, vẻ mặt ngờ vực nhìn nàng .
“ Ngươi đi một chuyến đến Nhiễu Hương Các, giúp ta đem cái túi gấm này giao cho một người tên là Lạc mẹ “. Mộc Yên Nhiên trịnh trọng đem túi gấm thả vào trong tay Diệp Linh Lung .
“ Hả! Nhiễu Hương Các! “. Diệp Linh lung vẻ mặt giật mình, Nhiễu Hương các chính là đệ nhất thanh lâu của Già quốc, đi đến chỗ đó thì có thể làm gì?
“ Ta giờ cũng không có cách nào khác, cũng không có thời gian để giải thích cho ngươi “. Mộc Yên Nhiên cuống cuồng thúc giục,“ Ngươi mau đi đi! “.
“ Vâng, tiểu thư “. Diệp Linh Lung bán tín bán nghi tiếp nhận túi gấm, xoay người rời khỏi .
“ Đây là hy vọng cuối cùng của ta ….” Mộc Yên Nhiên đi đến bên cửa sổ, đẩy mở cửa ra, ngẩng đầu nhìn màn đêm đen nhánh bên ngoài, thần sắc mang theo vài phần ngưng trọng, nàng không biết, hẹn ước của ba năm trước vẫn còn hiệu lực đến hôm nay hay không .