Thay Gả, Trốn Phi

Chương 39: Chương 39: Lại dò xét Giả phủ




Bầu trời màu lam, không nhiễm hạt bụi nào, trong suốt lóng lánh, nhiều rặng mây trắng phản chiếu trên mặt hồ trong suốt, những con cá đủ màu đua nhau bơi lội, tăng thêm sắc thái, cảnh tượng nhìn đến hết sức tươi đẹp mà rực rỡ.

Bộ Phi Ngữ một mình quanh quẩn ở bên hồ, tay cầm một nhành liễu buồn chán quét qua quét lại, nàng thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, tựa hồ đang đợi người nào đó.

Xa xa, một nam tử nhanh nhẹn đi đến, trong tay cầm răng ngà quạt xếp, thân vận áo trắng như tuyết, tóc đen được buộc lên bằng ngọc quan, đôi hắc tử đen thui giống như ngọc cổ hiện ra tia sáng mê người, ôn nhuận như gió xuân đầu mùa lướt đến.

“Cẩm Phong.” Bộ Phi Ngữ đi lên trước, gọi hắn, nàng biết rõ, mỗi ngày vào canh giờ này, Đoạn Cẩm phong cũng sẽ ghé Tuyên vương phủ, cho nên mới đặc biệt ngồi đây chờ hắn đến.

Đoạn Cẩm Phong dừng bước, quay đầu nhìn lại, hơi có chút ngoài ý muốn hỏi, “Nhiên nhi, sao nàng lại ở đây?”

“Cẩm Phong, ta muốn hỏi huynh một số việc.” Bộ Phi Ngữ bước nhanh đến trước mặt hắn. Bộ dáng muốn hỏi lại thôi, đứng nhìn hắn.

“Nàng nói thử xem.” Đoạn Cẩm Phong cười nhạt một tiếng, nụ cười tựa như ánh mặt trời của ngày xuân, ấm áp đi vào lòng người.

“Ta muốn biết…” Bộ Phi Ngữ do dự một chút, vẫn chưa chịu hỏi, liền nói, “Hàn Quý phi năm đó bị trúng độc, là ai đã hạ độc thủ?”

“Việc này…” Đoạn Cẩm Phong thần sắc sững sờ, cúi đầu xuống, con ngươi đen lóe sáng rồi vụt tắt.

Bộ Phi Ngữ có chút nôn nóng, liền kéo hắn lại, hơi ngửa đầu, mỹ mâu trong suốt lộ ra vẻ chờ đợi, “Ta biết chuyện này là bí mật của triều đình không thể tùy tiện nói ra, nhưng có thể chuyện này đối với ta có liên quan mật thiết, nói cho ta biết được không?”

Rốc cục, Đoạn Cẩm Phong môi mỏng khẽ nhúc nhích, liền nói, “Là hoàng hậu.”

“Hoàng hậu?” Bộ Phi Ngữ kinh ngạc một hồi, mỹ mâu xẹt qua tia thần sắc phức tạp, hoàng hậu sao lại có loại độc dược đó? Chẳng lẽ phụ thân cùng người hoàng thất có mối quan hệ gì sao?

Đoạn Cẩm Phong kỳ quái nhìn thoáng qua Một Phi Ngữ, chỉ thấy nàng cúi đầu, chau mày, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện gì đó, hắn nhịn không được liền hỏi, “Nàng sao lại đột nhiên hỏi ta chuyện này?”

“Không có gì, chỉ là hiếu kỳ mà thôi, cám ơn huynh.” Bộ Phi Ngữ lấy lại tinh thần, không yên lòng cười cười, vội vàng cáo từ.

...

Đêm xuống, hoàn toàn yên tĩnh, trăng sáng chậm rãi treo lên cao, một bóng dáng màu đen nồng đậm trong bóng đêm, linh xảo xuyên qua, xoay người một cái liền đã nhảy vào bên trong Giả phủ, nàng nhanh như mèo, dè dặt tránh thoát được người tuần tra trong phủ, đi vào một biệt viện khác, nhẹ nhún mũi chân, bay vào trong phòng, chuyển động phật tượng, bước nhanh đi vào mật thất.

Trong mật thất, nàng lẳng lặng nhìn về hàng loạt giá sách trước mặt, một đống bình thuốc, hốc mắt dần dần đã có chút ướt át, nàng biết rõ những thứ này nhất định đều là của cha nàng, bởi vì ngày trước tuổi nhỏ nàng đã từng nhìn qua thư phòng của cha mình, nàng từ từ đi về phía trước, dùng tay nhẹ nhàng mơn trớn đống sách thuốc trên giá sách kia, phảng phất trên mặt sách còn lưu lại hương vị của cha nàng.

Đột nhiên, có tiếng bước chân truyền đến, trong bụng nàng cả kinh, một thân phi lên giá sách cao cao kia.

Trong ánh nến mờ tối, một nam tử trung niên chậm rãi đi đến, một thân trường bào màu xám, trên trán còn có vài nếp nhăn thật sâu, hắn đến trước một giá sách, mắt nhanh chóng tìm kiếm, từ trên giá sách rút ra một quyển sách thuốc, sau đó xoay người đi ra khỏi mật thất.

Trên giá sách Bộ Phi Ngữ phi thân đáp xuống, bất động thanh sắc đuổi theo.

Nam tử trung niên đi qua vài cái hành lanh, xuyên qua một hoa viên, đi đến một hòn giả sơn, sau đó nhẹ nhàng chuyện động thạch bích. Trước mắt hòn non bộ liền chuyển động, lộ ra một lối đi ở phía dưới, hắn từ thềm đá đi xuống, một đường đi thẳng vào bên trong, thì ra lại có mật thất khác, bên trong là những đèn đuốc sáng trưng, có mấy vị lão nhân đang ở trên bàn ngồi viết, mà nam tử trung niên kia tay cầm sách thuốc, vừa lật vừa xem, hướng về phía tủ lựa chọn thảo dược.

Phụ thân ở đây sao? Bộ Phi Ngữ trong lòng dấy lên một tia hi vọng, nàng cẩn thận đánh giá mỗi người trong mật thất, con mắt theo đó liền chuyện động, nhưng vẫn không nhìn thấy gương mặt quen thuộc, mỹ mâu trong suốt có chút ảm đạm, cuối cùng giống như đã mất đi hi vọng, phụ thân đã chết rồi, làm sao mà còn tìm được, nàng lạnh lùng mở miệng nói, “Trên tay ngươi, sách thuốc này từ đâu mà có?”

“Ngươi là ai?” Mấy tên lão nhân nhìn hắc y nhân ở trước mặt không biết khi nào đã xuất hiện, liền vạn phần hoảng sợ, đang muốn kêu lên.

“Tất cả không ai được lên tiếng, nếu không…” Bộ Phi Ngữ cầm trong tay một nắm kim châm, hướng về một lão nhân phát đi, lão nhân liền hừ nhẹ một tiếng, ngay lập tức nằm sấp ở trên bàn, những lão nhân còn lại không dám nói lời nào nữa.

“Nói, những quyển sách này từ đâu mà có?” Bộ Phi Ngữ nhìn nam tử trung niên kia, lạnh lùng hỏi.

“Ta…chỉ biết sách này là… do Bộ thương Vân lưu…lưu lại.” Nam tử trung niên run rẩy nói, vẻ mặt hoảng sợ, “Những thứ khác…Ta cái gì …cũng không biết.”

Bộ Phi Ngữ nhìn sơ qua nam tử trung niên, thấy dáng vẻ của hắn cũng không giống như là đang nói dối, ép cung hỏi thêm cũng không có kết quả gì, nàng than nhẹ một tiếng, chỉ có thể xoay người rời khỏi mật thất.

Phiá sau hòn sơn giả có hai nam tử lặng lẽ đi ra, lẳng lặng nhìn xem bóng dáng hắc sắc biến mất trong đêm tối.

“Mật thất bí ẩn, đã để ả phát hiện rồi.” Cổ lão nhân nói.

“Đây là thả dây dài câu cá lớn, đương nhiên phải cho nàng ta biết một số thứ.” Sở Lăng Nhiên nhàn nhạt nói ra, khóe miệng quyến rũ một tia vui vẻ âm lãnh, “Không ngờ, nàng ta lại có hứng thú với sách thuốc của Bộ Thương Vân như thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.