Thay Gả, Trốn Phi

Chương 27: Chương 27: Trong động chữa thương.




“Tướng quân, bên ngoài phủ có hai vị nữ tử xin cầu kiến, nói là từ Tuyên vương phủ tới.” Một tên gia nhân trẻ tuổi đi đến bẩm báo.

”Tuyên vương phủ?” Đoạn Cẩm Phong hơi nhíu mày, để quyển sách trên tay xuống nói, “Đưa các nàng đến phòng trước, chờ Bổn tướng quân một chút.”

”Tuân” Gia nhân xoay người đi xuống.

Trước phòng khách của Đoàn phủ, Diệp Linh Lung ngồi ở trên ghế, không tự chủ được mà nhỏ giọng nức nở, bộ dáng vẫn chưa hoàn hồn lại, nàng ngước mắt nhìn đến một bóng dáng màu trắng đang nhanh nhẹn bước vào, vội vàng quỳ xuống, khóc sướt mướt nói, “Đoàn tướng quân, ngài mau cứu tiểu thư nhà nô tỳ a!”

Đoạn Cẩm Phong vừa bước vào liền nhận ra nha hoàn bên cạnh Bộ Phi Ngữ, nghi ngờ nói, “Tiểu thư nhà ngươi đã xảy ra chuyện gì? Ngươi trước hết đừng khóc, từ từ nói.”

”Sáng sớm hôm nay, tiểu thư nhà ta đi Vân An tự dâng hương, hu hu… nửa đường bị người hành thích, hu hu… Tiểu thư liền rơi xuống vách núi, vương gia cũng nhảy xuống theo…hu…hu…” Diệp Linh Lung mơ hồ nói không rõ chuyện, chỉ nói đại khái vài chữ, trên mặt nước mắt nước mũi liên tiếp chảy xuống.

”Sao hả?” Đoạn Cẩm Phong chấn kinh, thiếu chút nữa đã không đứng vững, một người luôn luôn bình tĩnh và tỉnh táo như hắn cũng có lúc phải luống cuống, nhưng mà vào giờ phút này hắn hoảng loạn, không rõ là vì bạn thân nhiều năm hay là vì nữ tử tóc đen tung bay trong gió kia.

”Là sự thật, hu.hu…Đoàn Tướng Quân, ngài mau đi cứu tiểu thư nhà nô tỳ đi.” Diệp Linh Lung khóc mãi không ngừng.

Hoa Mộng Dao đứng bên cạnh nhìn thấy có chút không kìm được mà đi đến đỡ Diệp Linh Lung đứng dậy, vẻ mặt lo lắng nói,“Đoàn tướng quân, dưới vách núi chính là Lăng Ba hồ, tiểu thư cùng vương gia nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra, chỉ mong ngài mau phái người đi tìm!”

Đoạn Cẩm Phong lúc này mới hồi phục lại tinh thần lớn tiếng ra lệnh, “Trương Duật Minh, mau chóng đem theo đội cấm vệ quân theo ta đi tìm Tuyên vương!”

”Tuân, tướng quân.” Một võ tướng đeo kiếm đi đến.

......

Ánh sáng của mặt trời chiếu xuống tạo thành vòng sáng màu vàng lăn tăn trên mặt hồ Lăng Ba. Từ xa nhìn lại, còn có thể nhìn thấy một tầng sương chiều nhàn nhạt, trên mặt hồ nước nhẹ nhàng phất động, “ọc, ọc” hình như là âm thanh của nước chảy, bỗng nhiên mặt hồ đang yên tĩnh liền bắn cao sóng nước, xuất hiện một bóng dáng màu tím, tựa như con rồng nước phi thân nhảy lên trên hồ.

Sở Lăng Yên ôm Bộ Phi Ngữ một đường đi đến bên dưới gốc cây đại thụ, đem nàng dựa vào tàng cây, vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, dung nhan vốn xinh đẹp như hoa giờ đã thảm hại như tờ giấy trắng, mái tóc ướt nhẹp dán chặt lấy gò má, ánh mắt vẫn nhắm chặt, không chút động tĩnh, chỉ có thể nghe được hơi thở yếu ớt, hô hấp đứt quãng.

”Mộc Yên Nhiên… Mộc Yên Nhiên…” Sở Lăng Yên gọi nàng vài tiếng, vẫn không thấy người đáp lại, bất đắc dĩ không còn cách nào khác liền cúi người xuống, ôm lấy Bộ Phi Ngữ, hướng nơi rừng sâu mà đi đến.

Xuyên qua đám rừng cây rậm rạp, mơ hồ có thể nhìn thấy một hang động đã bị bụi cỏ che lấp. Sở Lăng Yên phi thân một cái, dùng chân búng cỏ dại đi, sau đó tiến vào bên trong hang động, đem nữ tử trong ngực nhẹ nhàng đặt xuống, nằm im trên đống rơm rạ đã được chất đầy cẩn thận.

Hắn đứng dậy tra xét bốn phía, phát hiện trên tường của hang, còn có vài cây cung tên, mấy miếng da thú, phía dưới còn có chất vài đống củi, xem ra hẳn là thợ săn gần đây đi săn, tiện chân nghỉ ngơi ở hang động này.

Hắn đi tới, cầm lấy một đống củi khô, đặt bên cạnh nàng, trong nháy mắt, sơn động đã được chiếu sáng. Trong ánh lửa lập lòe, càng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Bộ Phi Ngữ.

Nàng cuộn mình trên đống rơm, cau mày, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Đau…Đau lắm...”

Nghe thấy thanh âm, Sở Lăng Yên liền mừng rỡ, gấp rút xoay người ngồi xổm xuống, đem Bộ Phi Ngữ ôm vào lòng, đột nhiên cảm giác được trên tay hình như có chất lỏng ấm áp đang chảy ra, đưa tay nhìn lại, thì ra là máu đen!

”Không hay rồi!” Hắn thấp giọng hô lên một tiếng, rõ ràng khi nãy hắn không thấy nàng bị thương mà!

Hắn liền xem xét thân thể của Bộ Phi Ngữ, phát hiện một mảng lớn màu đen chảy ra từ nơi bả vai nàng, nhanh chóng đưa tay xé rách y phục trên vai, thình lình bất gặp một vết thương thật dài, đem hình bươm bướm sinh động chia ra làm hai. Bong bóng nước theo vết thương mà trào ra, mơ hồ còn nhìn thấy cả gân cốt lỏa lồ hiện lên trên, thật khiến người nhìn đến cảm thấy giật mình kinh sợ.

Sở Lăng Yên toàn thân chấn động, chăm chú nhìn đến đoạn vết thương cắt đôi hình bướm kia, đôi mắt thâm thúy giờ đây đã gợn sóng lớn, cảm xúc mãnh liệt dâng trào.

”Đau…đau quá…” Bộ Phi Ngữ vẫn thấp giọng lầm bầm, mi tâm khóa chặt, trên trán đã toát đầy mồ hôi lịn rịn chảy xuống.

Sở Lăng Yên lập tức phục hồi tinh thần, đưa tay dò tìm mạch đập nàng, trong mắt xẹt qua một tia nghi ngờ, nhưng cũng chốc lát mà thôi, hắn từ từ đỡ thân thể nàng dậy, đôi bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa lên lưng của nàng, từ từ chậm rãi rót thêm nội lực vào trong cơ thể nàng.

”Phốc…” Một ngụm máu đen được phun ra từ miệng của Bộ Phi Ngữ, thân thể tổn hại, vô lực yếu đuối ngã quỵ xuống trong lòng Sở Lăng Yên, nàng hơi hơi mở mắt, trong mơ hồ dường như trông thấy một gương mặt vô cùng tuấn mỹ, đôi hàng mày đen nhíu chặt, vẻ mặt chân thành giúp nàng băng bó miệng vết thương, trong thoáng chốc, phảng phất dường như có ánh mắt trời chiếu vào trong lòng nàng ấm áp vô cùng.

Nàng hướng lên nhìn bên ánh lửa, ý thức một lần nữa liền lâm vào hỗn độn, nàng chìm vào một giấc mộng dài.

.....

Trong mộng, hình như có một nữ tử xinh đẹp thân vận váy trắng dắt một cô gái nhỏ chạy nhanh trong hành lang dài, chạy đến một gian phòng, đem tiểu cô nương bỏ vào bên trong một cái thùng gỗ, dịu dàng cười nói với tiểu cô nương ấy, “Phi Ngữ, chúng ta cùng phụ thân chơi trốn tìm được không? Ngươi phải trốn kĩ ở trong này, ngàn vạn lần đừng đi ra, nếu không sẽ bị phụ thân tìm được!“.

Tiểu cô nương khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, vẻ mặt ngây thơ, nở nụ cười sáng ngời, giương cao giọng nói, “Yên tâm đi mẫu thân, ta nhất định sẽ trốn kĩ a!”

Bạch y nữ tử nhìn tiểu cô nương ngồi trong thùng gỗ một lúc thật sâu, trong mắt hình như vạn điều yêu thương nói không nên lời, nàng cố gắng nén nước mắt sắp tràn ra khỏi mi, đem cái nắp thùng từ từ nhẹ nhàng đậy lại.

Qua một lúc lâu, tiểu cô nương mới từ trong thùng bò ra, nhưng đã không thấy bóng dáng nữ tử váy trắng kia nữa, bốn phía chỉ còn hỏa hoạn đầy trời, tiểu cô nương ở giữa vùng hỏa lớn, bóng dáng cô đơn đứng lẻ loi một mình, bất lực khóc to,“Mẫu thân, người đang ở đâu? Hu, hu… Ta rất sợ, ta thật sự rất sợ…”

”Mẫu thân… Mẫu thân…Đừng rời khỏi ta…” Bộ Phi Ngữ lầm bầm nói mê, càng khóc càng lớn, thân thể run lẩy bẩy, nước mắt mãnh liệt không ngừng tuôn ra.

Nhìn thấy hết thảy sự việc, Sở Lăng Yên vẫn im lặng cũng chưa nói câu nào, ngược lại ngày càng trầm tư, thật lâu sau, hắn mới vươn tay, dịu dàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, trong lòng lại mang theo một chút đau đớn, đôi hàng mày đen như mực bức tranh kia khóa căng lại cũng chưa từng giãn ra, cuối cùng cũng chỉ có thể bật thốt ra một thanh âm bất đắc dĩ, thở dài nói, “Nàng tội gì lại khổ sở như vậy?”

”Lăng Yên…”

”Tiểu thư...”

”Vương gia...”

Tiếng gọi ầm ĩ không ngừng vang lên ở trong khu rừng.

Sở Lăng Yên nhìn nữ tử trong ngực mình, vẫn như thế hôn mê bất tỉnh, hắn nhẹ nhàng ôm lấy, hướng phía bên ngoài động đi ra.

”Lăng Yên! ... Mau lên, bọn họ ở đó!” Bất ngờ Đoạn Cẩm Phong trông thấy đằng xa xa một nam tử đang đứng ở phía kia, hắn nhẹ mũi chân, phi thân nhảy tới.

”Chủ tử!” Hoa Mộng Dao cũng theo tiếng nhìn sang, nội tâm mừng rỡ không thôi, một cái phi thân cũng đã đến nơi, nhìn thấy Bộ Phi Ngữ bị người ôm chặt, ánh mắt cũng chưa mở ra, sắc mặt lại trắng bệch, tóc rối loạn xạ, vội hô to, “Chủ tử! Bị làm sao vậy!”

Nàng bị thương sao? Đoạn Cẩm Phong ngước mắt nhìn lại, trong nội tâm xẹt qua một tia đau đớn, đôi mắt đen như mực nước sơn kia giờ đã lộ ra tia lo lắng thật sâu.

Diệp Ling Lung cũng vừa chạy tới nhìn thấy Bộ Phi Ngữ liền hoảng loạng, luống cuống khóc không ngừng, “Tiểu Thư…Hu hu…Hu hu … Người đừng làm ta sợ nha… Chuyện này là sao…”

Sở Lăng Yên cũng không để ý các nàng, chỉ đau lòng nhìn nữ tử nằm im trong ngực, ngước mắt nói, “Đoạn Cẩm Phong, giúp ta gọi Bạch Vân Phi tới.”

”Được.” Đoạn Cẩm Phong liền đáp ứng,“Ta đi ngay!“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.