Thay Gả, Trốn Phi

Chương 37: Chương 37: Vườn hoa chuyện phiếm.




Liên tiếp mấy ngày, Bộ Phi Ngữ đều ở bên trong Lung Nguyệt Các, nghĩ đến Sở Lăng Yên lại cư nhiên lật lọng như vậy, trong lòng nàng cảm thấy rất bực bội, nàng đột nhiên phát hiện bản thân mình tại sao đối với hắn lại dễ dàng như vậy, chẳng lẽ nàng thật sự muốn cùng hắn đi đến cuối đời hay sao?

Hoa Mộng Dao cùng Diệp Linh Lung cũng không biết Bộ Phi Ngữ trong lòng đang suy nghĩ gì, chỉ là nhìn gương mặt nàng cũng biết là trong lòng nàng ấy rất phiền muộn, bọn họ hai người không dám nói gì, dè dặt làm chuyện của mình mà thôi.

“Linh Lung, Mộng Dao, theo ta ra ngoài.” Bộ Phi Ngữ đột nhiên mở miệng, hướng về cửa Lung Nguyệt Các đi ra ngoài.

“ Vâng” Hai người cùng nhau đáp, buông bỏ việc còn làm dang dở, vội vàng đi theo.

Bộ Phi Ngữ một đường đi tới, nhớ lần trước, sau khi bị thương, nàng cũng không có đi về phủ thăm hỏi thừa tướng phu nhân, không biết thân thể của bà đã đỡ hơn chút nào chưa, trước mắt nàng, chuyện hưu thư có lẽ tạm thời không lấy được, chi bằng nàng đến thăm bà một chút, sẵn tiện thay Mộc Yên Nhiên làm tròn một phần đạo hiếu.

“Vương phi, người không thể đi ra ngoài.” Trước cửa thủ vệ duỗi một cánh tay chắn trước mặt nàng.

“Tại sao?” Bộ Phi Ngữ hơi sững sờ, mày liễu nhăn lại, có chút bực mình.

“Đây là lệnh của vương gia.” Thủ vệ cung kính đáp.

Bộ Phi Ngữ lúc này mới nhớ tới hôm trước, Sở Lăng Yên nói câu đó với nàng, vốn nàng còn tưởng rằng chỉ là một câu nói đùa, không ngờ hắn thật sự làm như vậy, nàng không khỏi tức giận một trận, giận đến tái mặt, mím môi, xoay người, bước nhanh cất bước đi vào trong.

“Tiểu thư, người định đi đâu?” Diệp Linh Lung cùng Hoa Mộng Dao theo sát phía sau, trong lòng thấp thỏm, thần cảm thấy có gì đó không ổn nha.

Trong nội viện của Thanh Thu Các, một nam tử khép hờ mắt, hai tay để ở sau gáy, nhàn nhã nằm trên chiếc võng, lắc nhẹ qua lại khi có khi không, ánh nắng ấm áp chiếu vào gò má tuấn mỹ tuyệt luân kia, khiến cả người hắn nổi bật như tiên nhân.

“Sở Lăng Yên!” Một âm thanh tức giận truyền đến.

Sở Lăng Yên khẽ quay đầu, ngước mắt nhìn lại, khóe miệng không tự chủ được mà giương lên, hắn miễn cưỡng đứng dậy, cười một tiếng trêu chọc, “Thật sự khó tin được, vương phi hôm nay lại đến Thanh Thu các tìm Bản vương nha.”

Bộ Phi Ngữ lười biếng trả lời hắn, trắng mắt liếc nhìn hắn một cái, trực tiếp nói với hắn, “Ta muốn ra ngoài!”

“Hửm?” Sở Lăng Yên đuôi lông mày nảy lên, giọng nói mang theo tia mừng rỡ nhàn nhạt, “Nàng muốn đi đâu?”

“Ta muốn trở về Mộc Phủ thăm mẫu thân ta.” Bộ Phi Ngữ tức giận trả lời, giờ phút này nàng không muốn cùng hắn nhiều lời nói nhảm.

“Được, ta cùng nàng đi.” Sở Lăng Yên cười một tiếng, bá đạo nắm lấy tay nàng đi ra ngoài.

“Không cần!” Bộ Phi Ngữ trực tiếp cự tuyệt, muốn dùng lực tránh thoát tay của hắn, lại bị hắn nắm chặt đến nỗi dùng sức kéo mãi không ra, nàng vừa giận vừa hờn nói, “ Sở Lăng Yên, mau thả tay ta ra!”.

“Tiểu thư…” Diệp Linh Lung cùng Hoa Mộng Dao đang chuẩn bị đi đến, lại bị Sở Lăng Yên ngăn lại, “Các ngươi không cần đi theo, có Bản vương cùng đi là đủ rồi.”

Trên hành lang dài của đình viện, một nha hoàn vận y phục màu xanh giơ ngón tay chỉ về phía xa nói, “Công chúa, người xem, đấy không phải là vương gia sao?”

Thần Tuyết Nhu theo hướng tay nàng nhìn lại, chỉ thấy Sở Lăng Yên đang nắm tay cô gái áo tím sải bước về hướng cửa ngoài mà đi, khóe miệng trên gương mặt tuấn mỹ khẽ giương cao, nụ cười nhàn nhạt tựa như gió xuân tháng ba, mà cô gái áo tím đó hình như có một chút khó khăn, bị hắn sít sao dắt lấy, không hề đủ sức chống đỡ.

Trong lòng Thần Tuyết Nhu một trận đau đớn co rút lại, khuôn mặt tinh xảo đặc sắc trong nháy mắt trắng bệch đi.

Xuyên qua đường cái, Bộ Phi Ngữ cơ hồ một đường đã đi tới phủ Thừa tướng, mới vừa tới cửa, nàng liền bỏ tay Sở Lăng Yên ra, cũng không quay đầu lại, một người một đường hướng vào bên trong cửa phủ mà đi đến, đi qua một đường hành lang thật dài, vòng qua đài thủy, đi vào vườn hoa mộc phủ, đã bắt gặp một nữ tử dung nhan đoan chính đang bận bịu lựa chọn thảo dược.

“Mẫu thân.” Bộ Phi Ngữ đi lên phía trước, dịu dàng kêu to.

“Nhiên nhi, sao con lại tới đây?” An Cẩn Dung ngước mắt nhìn lại, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc, nhưng chẳng mấy chốc liền khôi phục lại nét mặt bình thản.

“Mẫu thân , để con giúp người.” Bộ Phi Ngữ rất tự nhiên cầm lấy thúng thuốc, bắt đầu loay hoay, một tháng trước, nàng cùng Diệp Linh Lung học về dược thảo, cũng biết không ít, giờ đã có thể nhận biết được nhiều loại thảo dược rồi.

“Không cần đâu.” An Cẩn Dung nhẹ nói, tươi cười rạng rỡ, “ Con có thể đến thăm mẫu thân, mẫu thân đã rất vui rồi.”

“Thực xin lỗi, mẫu thân.” Bộ Phi Ngữ có chút thẹn thùng cười cười, “Thời gian trước, gặp một chút chuyện, cho nên con mới không thể về đây sớm hơn thăm người.”

“Không sao, mẫu thân sao lại có thể tính toán với con đây?” An Cận Dung lôi kéo Bộ Phi Ngữ đi đến chỗ phía xa nói, “ Mau ngồi xuống, mẫu thân đã chuẩn bị rất nhiều món điểm tâm mà con thích.”

Bà phất phất tay, nha hoàn liền đem rất nhiều loại điểm tâm đi tới, bà nhìn Sở Lăng Yên nãy giờ vẫn yên lặng đứng bên cạnh, nên thuận miệng nói, ‘Vương gia, cũng ngồi xuống ăn một ít đi.”

“Được.” Sở Lăng Yên cười một tiếng, nâng bước đi đến bên cạnh Bộ Phi Ngữ, ngồi sát bên nàng.

“Nào, mau nếm thử xem!” An Cận Dung trong lòng tràn đầy vui vẻ, kéo lấy tay Bộ Phi Ngữ, “Mẫu thân cũng không biết con khi nào đến, nên mỗi ngày đều cho người chuẩn bị một ít.”

Bộ Phi Ngữ nhìn một bàn điểm tâm trước mắt, trong nháy mắt hốc mắt của nàng đã ướt át, không hiểu vì sao trong lòng lại dâng lên một trận xúc động, từ nhỏ nàng đã mất đi song thân, đã lâu rồi nàng chưa từng cảm nhận qua tình yêu thương của người thương, mặc dù sư phụ đối với nàng rất tốt, nhưng tổng thể vẫn rất nghiêm khắc, chưa từng cùng nàng thân thiết như vậy.

Nàng cầm lấy một miếng bánh hoa lê cao bỏ vào trong miệng, vừa cắn vào miệng đã tan, lại mang theo hương hoa lê nhàn nhạt, khẽ mỉm cười nói, “Ăn ngon thật, cám ơn mẫu thân.”

“Thích là tốt rồi!” An Cận Dung hết sức hài lòng gật gật đầu.

“Mẫu thân, thân thể của người, tốt hơn chút nào không?” Bộ Phi Ngữ ân cần hỏi.

“Đều là bệnh cũ tật xấu, không có gì đáng ngại.” An Cận Dung ôn nhu cười một tiếng, cầm lấy khăn lụa, tỉ mỉ lau đi mảnh vụn điểm tâm trên khóe miệng của nàng.

Hai người vừa ăn vừa tán ngẫu chuyện nhà, ánh mắt trời ấm áp dịu dàng chiếu vào bên trong tiểu viện, khung cảnh hài hòa mà ấm áp. Sở Lăng Yên nãy giờ chỉ lẳng lặng một bên nghe hai người nói chuyện, trên khuôn mặt tuấn mỹ thủy chung chỉ thản nhiên mỉm cười.

Thời gian như thoi đưa, đảo mắt, trời đã ngả về chiều, An Cẩn Dung tự mình đưa hai người Sở Lăng Yên và Bộ Phi Ngữ ra cửa.

“Mẫu thân, Nhiên nhi không muốn trở về, chỉ muốn ở bên cạnh mẫu thân.” Bộ Phi Ngữ lưu luyến không chịu rời khỏi tay của An Cận Dung, dung nhan xinh đẹp tựa như nụ hoa mới hé chờ nở rộ, nhìn rất là đáng yêu, động lòng người.

Sở Lăng Yên tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, cũng không nói lời nào, tựa hồ đã biết rõ ý đồ của nàng, đôi mắt thâm thúy mang theo tia vui vẻ nhẹ nhàng.

An Cận Dung liếc nhìn Sở Lăng Yên, có chút lúng túng nói, “Nha đầu ngốc, đã lập gia đình, còn làm nũng như vậy, mau cùng Tuyên vương trở về đi.”

“Phu nhân, khả bảo trọng.” Sở Lăng Yên mỉm cười, lại nhìn bộ mặt không cam lòng của Bộ Phi Ngữ, rảnh rang nói, “Vương phi, chúng ta đi thôi.”

“Mẫu thân, vậy lần sau con sẽ về thăm người.” Bộ Phi Ngữ vẻ mặt uể oải, nàng vốn muốn mượn cớ nương nhờ Mộc phủ, để không cần phải ngày ngày đối mặt với tên vô lại kia, nhưng không ngờ.

“Được, sắc trời đã không còn sớm nữa, mau trở về đi!” An Cận Dung lại lần nữa dịu dàng thúc giục nàng.

“Mẫu thân, người nhất định phải chú ý thân thể của mình a!” Bộ Phi Ngữ lưu luyến quay đầu lại nói.

An Cận Dung nhìn bóng dáng đi xa của hai người, lắc đầu khẽ thở dài một tiếng, xoay người trở vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.