Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em

Chương 94: Chương 94: Bất Ngờ




Nếu đã có quyết định, cô nhất định sẽ ra tay. Bởi vì cô là người thuộc phái hành động mà.

Nhã Thuần bắt taxi đến công ty của anh trong lòng tràn đầy hy vọng và mong chờ, cô khẽ đưa tay vuốt lấy cái bụng của mình nở nụ cười hạnh phúc:

-Mẹ đưa bảo bối đến gặp ba con nha. Nếu một hồi ba con không vui khi có con, nhưng bảo bối đừng giận ba, mẹ tin ba con là người có trách nhiệm nhất định sẽ từ từ chấp nhận con và mẹ.

***********************

Nhìn thấy Nam Cung Hạo Thiên bước ra khỏi công ty, Nhã Thuần chạy lại.

-Sao anh đi nhanh thế, không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết –vừa nói cô vừa kéo lấy tay anh, đan mười ngón tay vào nhau

-Em cũng được xem là hoa, là ngọc nữa à.

-Cái đồ máu lạnh kia, ít nhiều gì Hoa Thương em cũng là vị hôn thê danh chứng ngôn thực của anh đó.

Nam Cung Hạo Thiên kề sát vào lỗ tai cô nói:

-Vậy sao? Vậy mà anh không biết chứ.

Cô gái mang tên Hoa Thương cười ngượng ngùng, khung mặt hồng hồng như quả cà chua nói:

-Thật không có nết gì, đây là nơi công cộng đó, làm gì mà ôm ấp người ta như thế chứ mắc cỡ chết đi được.

Hoa Thương nhón chân lên đặt lên má Nam Cung Hạo Thiên một nụ hôn như chuồng chuồng lướt nước sau đó, chạy về phía xe. Không biết hữu tình hay vô ý Hoa Thương đưa mắt nhìn về phía góc khuất ở phía xa, nở nụ cười khiêu khích.

Đồ của Hoa Thương tôi, cũng dám có ý. Thật không biết lượng sức của mình.

Nam Cung Hạo Thiên, cũng hướng về phía chiếc xe Hoa Thương vừa mới đi tới.

Nhã Thuần như chết lặng, nhìn chiếc xe hơi sang trọng của anh bắt đầu lăng bánh. Lý trí cho cô biết cô không thể đuổi theo, nhưng tại sao chân cô không tự giác chạy theo.

Nhã Thuần muốn lớn tiếng gọi anh lại, nhưng giọng nói như mất đi, dù cô có khép miệng mở miệng như thế nào, âm thanh cũng không thể phát ra.

Trong xe bỗng nhiên Nam Cung Hạo Thiên cảm thấy tim mình bỗng nhiên đau nhói, hình như anh vừa mới bõ lỡ một thứ gì đó rất quan trọng.

Qua kính chiếu hậu, cô đã thấy Nhã Thuần, theo tư liệu điều tra những người phụ nữ bên cạnh Nam Cung Hạo Thiên, cô biết Nhã Thuần đang sống chung với anh.

Không những thế cô cũng biết anh có tình cảm với Nhã Thuần. Cô không thể tha thứ cho điều đó.

Hoa Thương là con gái tập đoàn Hoa thị, cũng giống như Nam Cung Hạo Thiên cô cũng được xem là kỳ tài trong giới kinh doanh. Ba cô và ba của Nam Cung Hạo Thiên được xem là bạn chí cốt của nhau.

Trong một lần sai rượu hai người bắt đầu hứa hẹn bắt xuôi với nhau. Dù chỉ là lời trong say rượu, nhưng trong thăm tâm cô, từ giây phút đó cô đã xem mình là vợ tương lai của anh.

Hoa Thương dựa vào người Nam Cung Hạo Thiên che đi kín chiếu hậu, giọng nói mang theo vài phần mệt mỏi:

-Hạo Thiên sao anh chạy chậm, em thấy không khỏe, anh láy nhanh đi. Em muốn nghĩ ngơi.

-Ừm.

Chiếc xe vừa mới chậm lại, lại bỗng dưng tăng tốc. Nhã Thuần té ngã trên mặt đất, một dòng chất ấm chảy từ hạ thể của Nhã Thuần ra, tim cô cũng giống như sinh mệnh bé nhỏ ngày càng yếu dần đi, chết đi.

-Bảo bối, mẹ xin lỗi….

Trước mặt mờ dần mờ dần, Nhã Thuần mất đi ý thức, bị bóng đen bao trùm. Cô hy vọng nếu như mình cứ như vậy biến mất khỏi thế giới này thì có tốt hơn không.

Một chiếc xe màu đen dừng lại kế bên cô, một thiếu niên bước xuống, ôm lấy cô lên xe nói:

-Nhã Thuần cố lên, tôi sẽ không bao giờ để em xảy ra việc gì…. Hãy tin tôi…..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.