Nam Cung Hạo Thiên nhìn Nhã Thuần nói:
-Em trừng tôi làm gì? Xem mắt ai lớn hơn à?
Lý Nhã Thuần nhìn anh bằng ánh mắt khing bỉ, sau đó xoay đầu sang hướng khác, không thèm để ý đến anh nữa.
Nam Cung Hạo Thiên nhìn hành động ngây thơ của cô khiến anh vô cùng thú vị. Anh mỉm cười nói:
-Em tính ở đây qua đêm luôn sao? Nếu em đồng ý, thì anh chiều. Dù sao anh rất đơn giản, chỉ cần có em, thì ngũ chỗ nào cũng không thành vấn đề.
Nhã Thuần trợn mắt nhìn Nam Cung Hạo Thiên nói:
-Tôi nghĩ nếu lấy mặt anh đi đo với vạn lý trường thành thì còn dày hơn đó. Với lại anh đừng mơ mộng hảo huyền dù cho trai trên đời có chết hết tỷ đây cũng không thèm để ý tới anh đâu.
-Oh vây sao? Nếu tôi nhớ không lầm thì chúng ta không chỉ thân cận với nhau quá một lần đâu nhỉ, cho tới giờ tôi vẫn không thể quên được cảm xúc, làn da trắng hồng…
Nam Cung Hạo Thiên chưa nói hết câu đã bị tiếng hét của Nhã Thuần nhanh chóng đánh gãy:
-Câm, anh câm ngay cho tôi. Đồ sắc ma.
-Đúng là đồ con nít mà.
Nam Cung Hạo Thiên khẽ mỉm cười, rồi quay người bước xuống xe, giả vờ như không nhận thấy luồn sát khí của ai kia đang hướng về phía mình.
Nhã Thuần dù cảm thấy rất ấm ức, rất tức giận nhưng cũng đành phải đè nén xuống. Ai bảo bây giờ hắn cao tay hơn cô, vả lại cô và hắn lại có chung bí mật không hề muốn bất kỳ ai biết.
Cho nên cô phải nhịn , dù không nhịn được cũng phải nhịn.
Trong lòng cô đã sớm đem gia phả của Nam Cung Hạo Thiên thăm hỏi hơn cả trăm lần, cô thầm nhủ “Ừ, thì bây giờ anh cứ việc đắc ý đi. Nhất định sẽ có một ngày, tôi bất anh phủ phục dưới chân tôi. Tôi lấy danh dự ra bảo đảm đó. Phong thủy luân hồi, anh cứ chờ đấy. Nam Cung Hạo Thiên, anh là cái đồ háo sắc, biến thái, không liêm sĩ…”
Nam Cung Hạo Thiên bất chợt đứng lại, xoay người nhíu mi nhìn Nhã Thuần, khẽ nhếch môi:
-Lý Nhã Thuần, em quên lời cảnh cáo của tôi rồi phải không? Hay là em thích cách trừng phạt của tôi.
Nói đoạn, anh chưa để cô hoàn hồn, đã đưa tay ôm lấy cô vào lòng, đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu, vừa dịu dàng nhưng vẫn có phần cuồng dã, như thể trừng phạt, như thể yêu thương.
Nhìn khuôn mặt lúc trắng lúc hồng của Nhã Thuần, Nam Cung Hạo Thiên nói:
-Em nên nhớ đừng bao giờ thử thách Nam Cung Hạo Thiên tôi, người hối hận cuối cùng cũng là em thôi. Với lại em đổi câu mới đi, toàn câu cũ, thật chán.
- Anh…
-Anh cái gì?
Nhã Thuần giận dỗi nói:
-Hừ, đại nhân không so đo cùng tiểu nhân, nếu không thật mất hết tư cách.
Nhã Thuần cảm thấy mình sắp bị bệnh tim mất thôi. Lý do tại sao ư? Còn không phải tại cái tên trời đánh kia sao?.
Không lần nào khi ở cùng hắn, mà không bị hắn khí đến điên người, hỏi xem cứ như thế thì không lên tăng xong mới là chuyện lạ.
Mà hắn có con mắt phía sau gáy à, cô đã vặn nhỏ volum thấp nhất có thể vậy mà cũng bị phát hiện. Đúng là gặp quỷ mà, chắc tháng này cô chưa cúng cô hồn, nên mới bị quỷ ám đây mà.
“Haiz”