Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em

Chương 83: Chương 83: Ghét Của Nào Trời Trao Của Đó




Trong rừng

Nam Cung Hạo Thiên ngồi trên ghế lái chính, sau đó mở cửa cho Lý Nhã Thuần ngồi bên phía lái phụ, nói:

-Nhã Thuần, em còn thả hồn lên mấy tầng mây nữa đây, lên xe.

-Hừ

Nhã Thuần miễn cưỡng bước lên xe.

Nếu không phải tình thế bắt buộc, có cho vàng cô cũng không bước lên, đi chung xe với cái đại sắc lang, thối phôi đản này đâu. Cô đúng là rõ khổ mà.

Nhã Thuần bây giờ chỉ mong xe chạy thật nhanh về biệt thự mà thôi. Bây giờ cô chỉ ước cố một chiếc giường thật lớn để ngủ. “Ôi mệt chết cô rồi”.

Nhưng dường như ông trời còn đang bận việc trọng đại, nên không có thời gian để ý đến những kẻ phàm dân tiểu tốt như cô.

Nam Cung Hạo Thiên đã nổ máy xe mấy lần, nhưng xe vẫn ở chỗ cũ, chả hề lay chuyển, xi nhê tý nào. Không phải chứ, không lẽ hôm nay số cô lại đen đến thế sao? Cô không tin, không thể là thế.

Nam Cung Hạo Thiên bước xuống mở đầu xe ra, một làn khói đen ngun ngút phà vào mặt cả hai, làm cô ngộp muốn chết, ho sặc sụa. Nhã Thuần thầm oán, quả báo, quả báo đây mà đúng là “Ghét của nào trời trao của đó”.

Nhã Thuần nhíu mi nhìn Nam Cung Hạo Thiên nói:

-Bây giờ thì tính sao đây? Mà những xe kia đâu hết rồi, hay chúng ta nhờ giúp đỡ đi.

Nam Cung Hạo Thiên nhíu mi nói:

-Mọi người về rồi. Ở đây chỉ còn lại hai chúng ta mà thôi.

-Cái gì? Ý anh bảo tôi đi xe căng hải về đó hả?

Nam Cung Hạo Thiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

-Cái tên đầu đất kia, sao anh không chết đi cho đỡ chật đất. Ai kêu anh đuổi họ về hết làm chi vậy, đúng là óc heo, đần độn mà. Tức chết tôi rồi.

Nam Cung Hạo Thiên đi thẳng về phía trước, lạnh nhạt nói:

-Tôi nghe nói lúc trước ở đây có người thắt cổ vì bị người yêu phản bội. Đêm đến thì hiện về, nỉ non khóc. Hình như là cái cây cô đang đứng kế bên đó. Chắc là vậy. Nếu Nhã Thuần không sợ thì cứ đứng đó đi, tôi về trước đây.

Không nghe thì thôi, nghe xong không hiểu sao, Nhã Thuần cứ có cảm giác lạnh từ đốt xương sống cuối cùng lạnh lên, da gà da vịt thi nhau mà nổi như điên.

Nhã Thuần đánh cái rùng mình, lon ton chạy theo Nam Cung Hạo Thiên, như chú chó nhỏ bị bỏ rơi.

-Nam Cung Hạo Thiên tên khốn nhà ngươi, đi vội như thế để đầu thay à. Có thể đi chậm lại một chút không. Tên đần độn, trứng thối.

Nam Cung Hạo Thiên không trả lời, thái độ của anh vẫn lạnh nhạt như cũ. Nhưng sát khí thì không ngừng dâng cao.

“Lý Nhã Thuần em quên lời cảnh cáo của tôi rồi à. Hay em có hứng thú với sự trừng phạt như vậy. Em hãy đợi đó chuyện này không đơn giản như thế đâu, sau này tôi nhất định sẽ tính cả vốn lẫn lãi với em một lần cho đỡ tốn công” – bất giác khéo môi anh khẽ nhếch tạo nên một nụ cười quỷ dị vô cùng.

Nam Cung Hạo Thiên không hề dừng lại cước bộ anh vẫn giữ tốc độ như cũ. Thực chất nếu như anh thật sự muốn đi nhanh bỏ cô, thì cho dù cô có chạy cũng đuổi theo không kịp.

Anh đã tính kỹ khoảng cách, để cô có thể bắt kịp mình. Anh muốn cô nhận ra tầm quan trọng của anh đối với cô. Nhưng anh cũng rất nghi ngờ không biết cô gái ngốc của anh có nhận ra điều này không nữa.

-Á aaaaaaaaa………

Một tiếng thét vang lên như xe rách khoảng không yên lặng, tĩnh mịch của chốn núi rừng hoang vu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.