Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em

Chương 48: Chương 48: Muốn Người Khác Không Biết Trừ Khi Mình Đừng Làm




Tại căn biệt thự

Sau khi phân chia xong công việc cho các học viên. Nhật Hàn cầm tách café, bắt chéo chân, nhàn nhã  ngồi trên chiếc ghế xô pha, nhìn vào màn hình chiếc máy camera quan sát.

Nhật Hàn nhíu mi nở nụ cười, xem ra nếu với cái tình trạng này, anh phải đi nhìn một chút thôi. Nếu không với trình độ tàn phá của lũ nhóc này thì khi Nam Cung Hạo Thiên trở về, cái nóc nhà chưa chắc đã còn.

Nhật Hàn vừa đi đến hành lang, thì đã nghe những tiếng va chạm, anh thanh gốm sứ bể liên tục. Anh tính đi nhanh ra xem, thì suýt tý nữa ngã chỏng vó do trượt phải vũng nước. Cũng may nhờ anh với được thanh vịn trên tường thì giờ phút này mặt mũi anh không biết ném tới cái xó xỉnh nào nữa.

Nhật Hàn cau mày, nhìn năm người đang nằm lăng quay trên mặt đất, Nhật Hàn lênh tiếng:

-Này các cậu có biết lau nhà không đấy, một người lau nước thì một người lau khô chứ nhìn, cách hai người lau tôi nghi chắc sớm muốn gì cũng xảy ra án mang thôi.

Khi anh đi qua, thì sau lưng anh lại tiếp tục vang lên những âm thanh chói tay, và tiếng cãi vã không ngừng “để tao đứng trước”, “không là tao”, “mày lấy cái tay ra coi”, “TMD, không phải mày ông đây đứng dậy lâu rồi”...

Nhật Hàn quay đầu lại nhìn thấy cảnh tượng, bốn người dính chùm một chỗ, lôi lôi kéo kéo, người này vừa đứng lên thì người kia lại ngã xuống, dùng đầu ngón chân suy nghĩ anh cũng biết nguyên nhân là gì. Anh nở nụ cười, quay lưng lại bước thẳng về phía trước “Có những chuyển phải để người trong cuộc tự lĩnh hội mới nhớ lâu được, đây là bài học về tình đoàn kết dành cho mấy em.”

Nhật Hàn nhìn thấy Tiểu Lợi đang loai hoay với cái bình hoa, không khỏi nhíu mày. Thông qua camera quan sát anh đã thấy thành tích của cô nàng này, làm anh nể phục không thôi.

Anh chỉ yêu cầu cô cấm hoa vào bình, chứ đâu nhờ cô giúp anh thanh lý chúng. Nhìn những mảnh vỡ trong sọt rác, sắp đầy không thể chứa được nữa.

Thì lòng anh cũng thầm nhỏ lệ “Tất cả chúng đều là tiền à, những bình gốm này là từ thời Trần để lại, rất khó để sưu tầm, giá cả của chúng có thể mua cả tòa chung cư cao cấp nhất thành phố chứ không phải đùa”.

Chưa để anh kịp dành vài phút mặc niệm cho chiếc bình kia, thì một tiếng “choang” thanh thúy vang lên làm lòng anh tan nát lần hai.

Nhật Hàn nhìn thấy chiếc bình, đã cắm đầy hoa đặt cách đó xa xa, không khỏi thán phục một câu “Đây là bình hoa,…. Cắm tệ nhất từ đó đến nay mà anh nhìn thấy”

Nghe tiếng bước chân tới gần, Tiểu Lợi giật mình, buôn bình hoa đang cầm trên tay xuống, cũng may là nhờ thân thủ của Nhật Hàn mau lẹ nên đỡ được, anh chao mày nói:

-Sao em bất cân thế. Anh sẽ cắm thử một chậu hoa cho em thấy, nhìn theo rồi làm giống như vậy nhé.

Sau đó anh để lại cho Tiểu Lợi và hai người bạn của cô những quyển sách cắm hoa, trước khi đi anh để lại một câu nói, dù không là bom nhưng nó còn có sức công phá hơn như thế:

-Anh không thích đồ cổ cho lắm. Nhưng anh càng không thích thấy người khác phá hoại đồ của mình, vì vậy anh hy vọng những chiếc bình còn lại này sẽ còn nguyên vẹn, nếu không thì tối nay làm phiền các em chà hết tolet một lần, để rút kinh nghiệm cho những lần cắm hoa sắp tới nha.

Một mảnh yên tĩnh bao trùm cả căn phòng.

Nhật Hàn vừa đi chưa đến bảy bước, tiếng chiếc bình bể lại vang lên lần nữa. Nhật Hàn nở nụ cười “Tolet đúng là tới lúc nên tổng vệ sinh một lần rồi.”

Trong phòng bếp Lục Hân đang rửa rau, quay sang thấy khuôn mặt nhăn như trái khổ qua của Chu Uyển Nhi không khỏi buồn cười nói:

-Cậu sao thế?

Chu Uyển Nhi quay sang nhìn Lục Hân khuôn mặt mếu máo nói:

-Cậu nhìn này, tay tớ ngăn nước nhăn hết rồi nè. Ôi đôi tay của tôi… 

Chu Uyển Nhi cô đã bao giờ, phải làm công việc chân tay như thế này, cô quay sang nhìn Lục Hân nói:

-Cái tên Nhật Hàn kia mi ỷ có Nam Cung Hạo Thiên chóng lưng nên lên mặt hả, nếu không phải tỷ sợ bị bố cắt hết tiền lương, thì tỷ đã cho cưng thành đầu heo lâu rồi, thật là tên bác sĩ vô nhân đạo mà....

Lục Hân nháy mắt với Chu Uyển Nhi, đưa tay đẩy khuỷu tay của cô. Chu Uyển Nhi nhìn Lục Hân nói:

-Cậu sao thế mắt cậu bị bụi hay con gì bay vào à, cũng tại cái tên không biết thương hoa tiếc ngọc kia, tụi mình mới thảm như bây giờ, đừng đề mình có cơ hội.. nếu không mình sẽ…

-Sẽ làm như thế nào?

-Tất nhiên mình sẽ khiến hắn chà bồn cầu, giặc đồ rửa chén, nấu cơm… chung quy là sống không bằng chết, làm cho hắn quỳ xuống cầu xin mình tha thứ mới thôi…hahhahha…..

-Là như vậy à?

-Tất nhiên

Nhưng khoang đã, sao giọng nói của Lục Hân lạ lạ sao ấy, Uyển Nhi quay sang nhìn người bên cạnh, không khỏi giật bắn người, giọng nói lắp bắp mang theo vẻ sợ hãi:

-Tại sao lại là anh? Lục Hân đâu, đáng lẽ phải là cô ấy chứ.

Nhật Hàn nở nụ cười thật tươi, nhưng Chu Uyển Nhi cảm nhận nó không hề ấm áp, mà ngược lại có cảm giác lạnh cả sống lưng, anh nói;

-Nếu như em còn thời gian tán dóc, đồng nghĩa công việc của em quá nhàn rồi phải không, vậy thì toàn bộ phòng bếp tôi sẽ giao cho em.

Chu Uyển Nhi há hốc mồm:

-Anh… ý anh là sao?

-Ý của tôi rất đơn giản, là trước khi mọi người về tới, tôi muốn thức ăn đã dọn sẵn sàng, à mà tôi nhắc cho em nhớ, nếu để tôi biết em làm vỡ bất kỳ cái bát đĩa nào thì việc chà tolet sẽ không mất phần đâu. Nghe nói tiểu thư đây IQ 180/200 phải không? Những món cần nấu tôi đã đánh dấu xong, hy vọng em không làm tôi thất vọng.

Nhật Hàn quăn trên bàn quyể sách nấu ăn, rồi quay phắt lại đi ra ngoài. Chu Uyển Nhi đứng hình trong năm giây, thăm tâm hung hăng đem gia phả nhà Nhật Hàn ra thăm hỏi hết một lần, đồng thời cũng không quên hỏi thăm con bạn của cô “Lục Hân cậu hay lắm, #$@^&^%$#######”

Ở bên này, Lục Hân đang cần khăn lau chiếc bình hắc xì liên tục, trong lòng thầm cầu nguyện cho Chu Uyển Nhi. Không phải bạn bè tốt là “Có phúc thì hưởng, có quạ thì bay hay sao”, cho nên Uyển Nhi không thể trách cô được cô đã nhắc cô ấy rồi đấy thôi.

(t/g: “B tốt quả là b tốt”)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.