Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em

Chương 135: Chương 135: Ngoại Truyện (2)




“Rồi vậy là xong” – chàng trai thầm than.

Anh đã muốn ngăn cô lại, không cho cô uống cái thứ kia, nhưng vẫn không kịp. Hành động của cô quá nhanh. Nên cô không thể trách anh được. Anh đã vào đây trước, có lẽ do cô quá say đầu óc không còn minh bạch nên mới không nhận biết được sự tồn tại là anh đây.

Hoa Thương xé rách áo của mình, cô giãy dụa, miệng vẫn luôn hô nóng, chợt đụng tới cái gì đó rất mát, rất lạnh. Cô ôm chầm lấy nó, cứ như ngày hè khô nóng vớ được một que kem, không muốn tách ra.

-Chết tiệt.

Người đàn ông khẽ nguyền rủa một câu, vốn là anh đã muốn nhẫn nhịn rất khổ cực vậy mà cô còn chăm ngồi.

Anh đẩy người con gái đang quấn lấy mình như con bạch tuột ra, không những cô không chịu thu hồi những cái xúc tu của mình lại, mà còn có xu thế càn quấn càng chặt.

Nếu cô đã muốn như thế thì đừng trách anh vô tình. Đây là do cô tự làm tự chịu.

Anh đứng bật dậy, ôm chặt lấy Hoa Thương tiến về phía chiếc giường lớn trong phòng.

******************************

Anh vừa mới từ nước ngoài trở về chưa được hai tháng, đã bị lão ba tính kế. Năm nay Kỳ Chấn đã muốn hai mươi hai, nhưng vẫn chưa có bạn gái

Kỳ Chấn vốn là người hướng nội, nên rất ít giao thiệp với ai, với lại anh cảm thấy tuổi này vẫn còn rất trẻ. Anh chưa muốn đeo gong vào cổ sớm. Nên hầu như bạn của anh đa số vẫn là nam, rất ít nữ.

Vì theo quan niệm của anh, thà rằng không yên nếu yêu thì phải yêu cho xứng đáng. Một lòng một dạ với đối phương, và cùng cô nắm tay vào nhà thờ xây dựng một mái gia đình hạnh phúc.

Nên đến cái tuổi này rồi mà anh vẫn còn giữ cái bằng khen FA, làm lão ba lo lắng không thôi. Thế là vào một đêm không trăng không sao, trong bữa tiệc với gia đình, anh bị chính ba ruột cho người phục thuốc mê và xuân dược đưa thẳng vào quán bar của gia đình, chỉ vì ba anh muốn kiểm chứng và chắc rằng con của lão không thuộc về thế giới thứ ba.

Khi anh tỉnh lại cả người mệt mỏi khó chịu và còn rất nóng, trên bàn có để hai ly rượu, Kỳ Chấn cầm nhanh lấy một ly nốc thẳng một hơi, như muốn làm dịu đi cơn khát.

Nhưng dường như nó không giảm mà ngược lại còn có xu hướng mạnh thêm. Không thể nghi ngờ lão ba vì sợ khi anh tỉnh tuốc mê, thì xuân dược đã giảm bớt tác dụng, nên đã nhân tiện hạ thêm vào rượu một ít xuân dược nữa, để anh tự mắc câu, nếu như thế thì không thể trách lão nữa.

Khóe môi của Kỳ Chấn nâng lên một nụ cười cực kỳ lạnh lẽo, thật cao tay. Nhưng anh là ai, Mạc Kỳ Chấn anh là người dễ dàng để người khác sắp đặt như vậy sao?

Trong lúc anh đang muốn vào nhà vệ sinh ngăm mình trong nước lạnh để thanh tỉnh hơn, thì không ngờ người của lão ba đã đến, tuy rằng dáng người rất đẹp, nhưng tại sao lại có thể say khướt như vậy chứ.

Anh đang muốn đuổi cô ra ngoài, thì không ngờ cô lại uốn mất ly rượu chứa thuốc còn lại trên bàn, không những thế còn không ngừng chăm lửa trên người anh. Đúng là phụ nữ quán bar mà, lẳng lơ và dâm đãng.

(T/g: “Nếu tỷ biết anh nghĩ thế về tỷ, thế nào tỷ cũng cào nát mặt anh ra và đạp cái kẻ vô lương như anh xuống giường)

Chính vì thế động tác của anh không khỏi thô lỗ, nhưng khi anh cảm nhận mình bị ngăn cản và nghe được tiếng kêu đau đớn những giọt nước mắt của cô, không hiểu sao, anh cảm thấy rất vui, anh là người đàn ông đầu tiên của cô, và cô cũng thế, cô là người con gái đầu tiên của anh. Của Kỳ Chấn anh. Nên động tác của anh dần trở nên dịu dàng và nhẹ nhàng rất nhiều

*****************************

Hoa Thương khẽ nhíu mày, cô đưa tay xoa xoa huyệt thái dương vẫn còn đau nhức của mình, có lẽ vì ảnh hưởng của rượu nên cô cảm thấy đầu óc chỉ còn là một mảnh mơ hồ.

Nhưng cơn đau từ hạ thể làm cô giật mình, đưa mắt nhìn xuống, cơ thể đầy ấn ký xanh tím, không mảnh vải che thân. Hoa Thương như muốn chết lặng.

Cô đã mất đi cái thứ quan trọng nhất của mình cho một gã không hề quen biết. Tên khốn, hắn thật tồi tệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.