/br>
“Má nó, Ngô Đại Bàng, con mẹ ngươi.” bác Hán bị dọa đến mức vứt luôn cả cây dùi cui trong tay, chạy thẳng qua phía bên phải cổng vào.
Tuy là ông đã khá lớn tuổi, nhưng cũng không muốn sẽ chết như vậy trong tay Ngô Đại Bàng.
“Này tên kia, ngươi mau tránh ra, coi chừng bị Ngô Đại Bàng đâm vào bây giờ.” bác Hán thấy Lí Khoái Lai vẫn chưa né ra vội vàng hét to.
Với tốc độ xe như vậy, nếu như đụng trúng Lí Khoái Lai thì chắc chắn sẽ bị thương rất nặng.
Lúc này Lí Khoái Lai mới bình tĩnh hô to: “Ngô Đại Bàng, anh mau thả tay ga, đạp phanh ở chân phải.”
Nhớ lại năm đó, Ngô Đại Bàng chỉ cao hơn mét rưỡi một tí, thích lái chiếc Suzuki đi quanh thị trấn hóng gió.
Bởi vì phản ứng chậm chạp, tố chất tâm lý lại không tốt, nhưng cứ thích được nổi bật trước mọi người, chiếc Suzuki mới đó cũng bởi thế mà rất nhanh đã đầy những vết xước sẹo.
Nếu như bây giờ Lí Khoái Lai mặc kệ Ngô Đại Bàng, anh ta nhất định sẽ đâm thẳng vào cổng trường, không những hư xe mà còn làm người khác bị thương, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Tuy là nói hôm nay mới vừa trọng sinh trở lại, đầu óc của Lí Khoái Lai vẫn còn có chút mơ hồ.
Nhưng ngay thời khắc khẩn cấp, anh cái gì cũng không nghĩ đến, chỉ muốn cứu Ngô Đại Bàng, hoàn toàn không quan tâm chút nào đến sự an nguy của bản thân.
Ngô Đại Bàng tỉnh lại, phanh gấp theo lời Lí Khoái Lai chỉ đạo, nhưng vẫn là không khống chế được chiếc xe mà ngã lăn ra đất.
“Cứu tôi với..” Ngô Đại Bàng bị chiếc Suzuki đè nặng ở trên người.
Lí Khoái Lai tiến đến tắt máy xe, bác Hán chạy lại nhấc chiếc xe lên để Ngô Đại Bàng bò ra.
Bác Hán vừa đặt chiếc xe xuống đang định quay qua mắng Ngô Đại Bàng vài câu, không ngờ anh ta lại lao qua nhảy cả lên người ông giống một đứa nhóc mới sinh vậy, lúc này trông bác Hán thật giống như một ông bố đang bồng con.
“Vừa rồi, ta sợ muốn chết” Ngô Đại Bàng kêu lên.
“Thầy Ngô, thầy mau xuống đi.” bác Hán ngại ngùng nói.
Ngô Đại Bàng lúc này mỡi bình tĩnh trở lại, ngượng ngùng đứng xuống đỡ chiếc xe máy, nhưng một người nhỏ con như anh sức lực cũng chẳng có bao nhiêu, nâng lên mấy lần cũng không có kết quả, cuối cùng vẫn là Lí Khoái Lai giúp anh nâng chiếc xe đứng dậy.
Bác Hán nhờ Ngô Đại Bàng xem giúp thư thông báo của Lí Khoái Lai, mới biết được anh thật sự là giáo viên mới, ông lúc này ngượng ngùng nói: “Thầy Lý, chuyện vừa nãy thật là ngại quá.”
Vừa rồi nếu như không có sự giúp đỡ của Lí Khoái Lai, Ngô Đại Bàng chắc chắn đã xảy ra chuyện, bác Hán đưa mắt nhìn Lí Khoái Lai thầm nghĩ.
“Không sao đâu.
Bây giờ tôi phải lên phòng hiệu trưởng báo danh trước đã.” Lí Khoái Lai cười cười, hướng về phía tòa nhà dạy học mà đi mất.
Ngô Đại Bàng thấy bóng dáng của Lí Khoái Lai rời đi, lẩm bẩm: “Thật không ngờ, năm nay trường học lại có thêm một thầy giáo đẹp trai giống mình đến vậy.”
“Thầy Ngô, ta biết ngươi không cần mặt mũi, nhưng không ngờ là ngươi lại không cần mặt mũi đến vậy cơ đấy.” bác Hán nhìn thoáng qua gương mặt tràn đầy sắc xuân kia của Ngô Đại Bàng, lắc đầu đi vào phòng bảo vệ.
Phòng hiệu trưởng nằm ở phía ngoài cùng bên trái, trên tầng ba tòa nhà A của trường, Lí Khoái Lai đến trước cửa, nhẹ nhàng gõ: “Có ai không?”, máy điều hòa bên ngoài vẫn đang bật, xem ra bên trong chắc chắn là có người.
“Mời vào.” một giọng nói đầy uy nghiêm từ bên trong truyền ra.
Lí Khoái Lai mở cửa đi vào thì nhìn thấy hiệu trưởng Bặc Vĩ Quang đang ngồi chễm chệ trên ghế, cẩn thận mà quan sát đánh giá anh một lượt.
“Lãnh đạo chào ngài, tôi là giáo viên mới tên là Lí Khoái Lai, tới để báo danh.” Lí Khoái Lai vừa nói vừa bước tới đưa thư thông báo của mình cho Bặc Vĩ Quang.
“Cậu chính là thầy Lý mới đến đấy à, hôm qua Bộ phận Nhân sự của Cục giáo dục đã gọi điện thông báo cho tôi rồi.” Bặc Vĩ Quang nhận lấy thư thông báo của Lí Khoái Lai, cười nói: “Thầy Lý, nhà thầy ở đâu? Cha mẹ làm nghề gì?”
Lí Khoái Lai trả lời: “Nhà tôi ở nông thôn, cha mẹ đều là nông dân.”
Nghe được đáp án như vậy, Bặc Vĩ Quang lập tức thu lại vẻ tươi cười vừa rồi, trên mặt lộ ra nét nghiêm nghị.
“Lầu hai là văn phòng hành chính, cậu đi tìm chủ nhiệm Hoàng, ông ấy sẽ cấp cho cậu một căn ký túc xá.
Còn về công việc thì ban lãnh đạo chúng tôi sẽ nghiên cứu thu xếp cho cậu sau.” Bặc Vĩ Quang yêu cầu Lí Khoái Lai viết lại số điện thoại, rồi nói.
Ngay khi Lí Khoái Lai chuẩn bị rời đi, Bặc Vĩ Quang lại cố ý nói thêm: “Thầy Lý, trường học chúng tôi có cả cao trung và sơ trung, có những lớp học rất tốt nhưng cũng có lớp rất bình thường.
Chúng tôi sẽ nghiên cứu thật kỹ lưỡng công tác dạy học ở trường của thầy.”
Bặc Vĩ Quang nhấn mạnh ngữ khí và thay đổi giọng điệu của hai từ “nghiên cứu”, khiến cho Lí Khoái Lai nghe lộn thành “thuốc lá và rượu” (研究: [yánjiū] nghiên cứu và 烟酒: [yānjiǔ] rượu và thuốc lá, có âm đọc gần giống nhau trong tiếng Trung)
Công việc giảng dạy của mình không biết có còn giống như năm đó làm giáo viên ngữ văn kiêm chủ nhiệm của lớp 4 năm hai sơ trung nữa không? Không biết mình còn có thể gặp lại đám học trò Mã Chí Phong nữa không? Lí Khoái Lai trong lòng có chút mong đợi.
Bặc Vĩ Quang thấy Lí Khoái Lai vẫn không chút động tĩnh gì, tiếp tục ám thị: “Thầy Lý, thầy là người mới đến, thầy không tính tối nay tìm một nhà hàng trong thị trấn ăn một bữa để làm quen với đồng nghiệp mới của mình sao?”
“Cái này về sau ắt có ạ.” Lí Khoái Lai cho dù bị ngốc đi chăng nữa cũng có thể hiểu được ý tứ trong lời nói này của Bặc Vĩ Quang.
Người đồng nghiệp vừa mới quen biết này không phải chỉ có mỗi ngài hiệu trưởng Bặc Vĩ Quang đây sao.
Thật ra thì anh cũng muốn mời ông ăn một bữa cơm, xem thử có thể đi cửa sau để mà quay lại làm giáo viên chủ nhiệm của lớp 4 sơ trung không.
Nhưng học phí học đại học mấy năm nay của anh đều là do cha mẹ ở quê vay mượn họ hàng, bạn bè mới có được; món nợ này đến bây giờ vẫn còn chưa trả hết, túi không có tiền thì lấy cái gì để mời người ta đây?
Bặc Vĩ Quang thấy Lí Khoái Lai không biết thức thời mà thẳng thừng rời khỏi phòng, tức giận đập mạnh vào lá thư thông báo của anh trên bàn.
Ngay sau đó, Bặc Vĩ Quang cầm điện thoại lên gọi cho lãnh đạo Bộ phận Nhân sự của Cục giáo dục.
Một lúc sau, ông đặt điện thoại xuống mà cười lạnh: “Lí Khoái Lai, tôi còn tưởng anh có mối quan hệ phía sau hỗ trợ mới được phân đến một trường trung học tốt như này.
Hóa ra là do năm nay đang thiếu giáo viên Ngữ văn, mà chuyên ngành của anh lại vô cùng phù hợp, vừa hay được phân vào chỗ trống ở khoa ngữ văn trường chúng tôi.
Mà nếu như anh có quan hệ đi nữa thì có lẽ đã ở lại và đi làm ở trường trung học trên thành phố rồi.”
“Hừ, tôi sẽ sắp xếp cho anh những đứa kém cỏi nhất của cái trường này, phải cho anh nếm trải đủ mùi vị đau khổ mới thôi.” nghĩ vậy, Bặc Vĩ Quang không còn tức giận như vừa rồi, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút.
Lí Khoái Lai đến phòng giáo vụ, nhìn thấy một người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất đang hí hoáy sửa chữa một chiếc ghế văn phòng.
“Chủ nhiệm Hoàng” Lí Khoái Lai gọi một cách thân thiết.
Chủ nhiệm Hoàng của phòng giáo vụ này còn hai năm nữa là sẽ nghỉ hưu rồi, thái độ làm người phúc hậu thành thật, vì trường học mà dốc hết tâm huyết làm việc, nên có được sự kính yêu từ tất cả các giáo viên và học sinh trong trường.
“Cậu có việc gì hả?” Chủ nhiệm Hoàng đặt cây búa trên tay xuống đứng lên hỏi.
“Tôi là Lí Khoái Lai, là thầy giáo mới đến, hiệu trưởng Bặc bảo tôi đến đây tìm thầy để nhận ký túc xá.” Lí Khoái Lai hỏi, “Bây giờ thầy có rảnh không?”
Chủ nhiệm Hoàng cười nói: “Ngày hôm qua hiệu trưởng đã nói qua với tôi chuyện phân công ký túc xá cho giáo viên năm nay, tôi cũng đã phân chia xong cả rồi, ai đến trước thì cứ ở trước thôi.
Đi, tôi đưa cậu qua đó.”
Chủ nhiệm Hoàng cũng biết những giáo viên mới phải dọn dẹp lại ký túc xá, sẽ cần kha khá thời gian, không nên chậm trễ làm lãng phí thời gian của bọn họ.
Còn về phần chiếc ghế văn phòng kia, lát nữa quay ông về sửa nó sau cũng được.
Ngày hôm qua hiệu trưởng yêu cầu vứt nó đi, mua lại cái khác, nhưng chủ nhiệm Hoàng lại cảm thấy chiếc ghế này sửa lại một chút là có thể ngồi được nên lại mang nó về đây.
Chủ nhiệm Hoàng đưa Lí Khoái Lai tới ký túc xá của trường, ký túc xá của anh ở phòng thứ ba của dãy hai, bên trong chỉ có một phòng đơn giản, phía sau có một căn bếp nhỏ và một nhà vệ sinh.
“Thầy Lý, đây là chìa khóa của ký túc xá, về sau thầy sẽ sống ở đây, nếu như cần gì thì có thể gọi điện cho tôi.” trước khi rời đi chủ nhiệm Hoàng còn hỏi số điện thoại của Lí Khoái Lai.
Muốn đi xuống trấn mua ít đồ dùng nhà bếp và một ít nhu yếu phẩm hàng ngày quá..
Lí Khoái Lai thầm nghĩ sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Phù Huy, ông cũng là giáo viên của trường trung học Lĩnh Thủy, hỏi mượn ông chiếc xe gắn máy dùng một chút.
Phù Huy năm nay đã hơn 40 tuổi, là đồng hương với mẹ anh, hôm qua, sau khi đến Cục giáo dục quận để nhận giấy thông báo, mẹ đã nói với anh rằng Phù Huy từng sống cùng làng với mẹ anh cũng đang dạy học ở trường trung học Lĩnh Thủy, nếu có việc gì có thể tìm người đó giúp đỡ.
Mượn được xe máy rôi, Lí Khoái Lai đến thẳng một cửa hàng trong trấn mua một ít đồ, trong túi chỉ còn lại mấy chục tệ.
Haiz, chút tiền này quả thực không dám đem đi mời Bặc Vĩ Quang ăn một bữa.
Để mai hỏi thăm tình hình thử xem ổng tính sắp xếp cho mình lớp nào, nếu như không được sắp vào lớp 4 sơ trung, anh đành phải vay tiền mời ổng ăn một bữa vậy.
Trở về ký túc xá, Lí Khoái Lai lại bận rộn tổng vệ sinh căn phòng.
Giữa trưa, chỉ ăn một tô mì gói rồi nhanh chóng quay trở lại làm tiếp.
Buổi chiều, Lí Khoái Lai cuối cùng cũng vệ sinh xong, ký túc xá trông cũng sạch sẽ hơn rất nhiều.
“Thầy Lý có đây không?” giọng bác Hán từ bên ngoài truyền vào.