/br>
Buổi sáng ngày chủ nhật, khuôn viên trường vô cùng yên ắng.
Một người phụ nữ trung niên đi đến trước cửa tầng trệt của ký túc xá dành cho giáo viên, kiểm tra kỹ số phòng.
Sau đó, cô ấy đến trước cửa ký túc xá của Lí Khoái Lai, vừa gõ vừa hỏi: “Xin hỏi, đây có phải là ký túc xá của giáo viên Lí Khoái Lai không?” Vừa rồi ở phòng bảo vệ cô đã hỏi qua bác Hán mới biết Lí Khoái Lai sống ở đây.
Bởi vì là ngày nghỉ nên Lí Khoái Lai cũng không dậy sớm làm gì, mà ngủ nướng đến tận trưa mới tỉnh dậy tắm rửa làm cơm ăn, gộp chung bữa sáng và bữa trưa làm một luôn.
Nghe được bên ngoài có người tìm anh, anh vội đáp lại rồi đứng dậy đi ra cửa.
Mở cửa ra, Lí Khoái Lai nhìn thấy một người phụ nữ nông thôn trung niên đang đứng ở ngoài, vẻ mặt lo lắng: “Xin hỏi, chị tìm em có việc gì không ạ?”
“Chàng trai trẻ, tôi không đến tìm cậu, tôi tìm ba cậu, ông có ở nhà không?” người phụ nữ thăm dò một vòng bên trong, sốt ruột hỏi.
“Tìm ba tôi có chuyện gì không?” Lí Khoái Lai ngây ngẩn cả người.
Anh vừa mới tỉnh lại, đầu óc còn hơi mơ màng, nên phản ứng hơi chậm.
Người phụ nữ đó không trả lời Lí Khoái Lai, mà hướng vào trong mà kêu to: “Thầy Lí Khoái Lai, thầy có ở nhà không? Tôi là mẹ của Bành An Thâm.”
“Chị là mẹ của An Thâm? An Thâm xảy ra chuyện gì à?” Lí Khoái Lai lo lắng hỏi.
“Ba cậu không ở nhà à?” người phụ nữ thấy mình đã lớn tiếng gọi như vậy mà bên trong vẫn không ai trả lời lại, có chút bất lực.
“Tôi chính là Lí Khoái Lai, chị không phải đến là tìm tôi à? Gọi ba tôi làm gì?”
Lí Khoái Lai kỳ quái.
Người phụ nữ giật mình nhìn lại Lí Khoái Lai: “Cậu chính là Lí Khoái Lai?”
“Đúng vậy, là tôi.” Lí Khoái Lai gật gật đầu.
Người phụ nữ đó lúc này mới nhận ra bản thân đã mắc sai lầm: “Thầy Lý, thật ngại quá, trông thầy trẻ quá, tôi còn nghĩ là thầy vẫn đang học trung học, không ngờ tới một thanh niên trẻ như vầy đã làm giáo viên.”
“Mà chị, An Thâm làm sao vậy?” Lí Khoái Lai lo lắng hỏi.
“Thầy Lý, là như vầy, hôm nay ba nó rời giường phát hiện túi tiền thiếu mất 50 tệ, sau này phát hiện ra trong cặp của An Thâm lại có đúng 50 tệ.
Chúng tôi hỏi nó rốt cuộc là chuyện gì, thì nó nói là trong lớp thu phí hội viên.
Lúc đó tôi đã cảm thấy rất kỳ lạ rồi, nếu như là trong lớp muốn thu tiền, sao lại không hỏi chúng tôi chứ, tại sao lại phải lén lấy tiền trong túi của ba đi.” người phụ nữ nói.
Lí Khoái Lai nhíu mi: “Không phải, lớp chúng tôi bây giờ còn chưa bắt đầu thu phí hội viên.
Hơn nữa, nếu như có thì cũng chỉ thu 10 tệ, nghe nói số tiền này trước nay vẫn luôn như thế mà.”
“Hừ, cái thằng nhóc Bành An Thâm này, dám nói dối chúng tôi, đợi tôi trở về nhất định sẽ giáo huấn cho nó một trận.” người phụ nữ tức giận kêu lên.
“Chị, chị đừng nóng giận quá, trước hết phải hỏi rõ ràng xem rốt cuộc An Thâm lấy 50 tệ này để làm gì đã.” Lí Khoái Lai thấy vậy, liền hỏi mượn Phù Huy chiếc xe máy để đi đến nhà Bành An Thâm.
Nhà của Bành An Thâm ở ngay thị trấn bên cạnh, bởi vì họ có nhiều ruộng đất, ngoài trồng mía ra, còn trồng thêm một ít cây ớt, cho nên gia cảnh cũng không tồi.
Vợ chồng Bành Thế Cảnh chỉ mới sinh được Bành An Thâm và một cô con gái đang học tiểu học.
Nghe nói giáo viên chủ nhiệm lớp sẽ qua đây, liền vội vàng chạy ra ngoài.
“Thầy, thầy Lí?” nhìn thấy Lí Khoái Lai, Bành Thế Cảnh ngập ngừng nhìn vợ phía sau.
Đây là lần đầu tiên ông thấy một giáo viên trẻ như vậy.
Mạc Xuân Đào nhìn chồng gật đầu, biểu thị người đến đúng thật là Lí Khoái Lai.
“Trông tôi trẻ vậy thôi, chứ thật ra năm nay cũng 23 tuổi rồi.” Lí Khoái Lai cười nói.
“Thầy Lý, chào thầy, chỉ vì chuyện của An Thâm nhà tôi mà phiền thầy phải qua tận thôn chúng tôi, cũng thật ngại quá.” Bành Thế Cảnh ái ngại nói.
“Thế Cảnh, vừa rồi thầy Lý cũng nói rồi, trong lớp không có thu phí hội viên..” Mạc Xuân Đào tính kể hết chuyện vừa nãy, để chồng cô xét hỏi Bành An Thâm, hỏi han xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng Bành Thế Cảnh xua xua tay: “Em không cần nói nữa, vừa rồi anh cho nó hai cái bạt tai, nó nói ra hết cả rồi.
Là đám Mã Chí Phong trong lớp đòi tiền nó, cho nên nó mới lấy trộm tiền của chúng ta.”
“Cái gì? Là Mã Chí Phong?” Lí Khoái Lai giật mình đi vào trong phòng, muốn mặt đối mặt nói chuyện Bành An Thâm.
Bành An Thâm đang ngồi trên chiếc giường nhỏ, hai bên mặt đều in lên vết đỏ của cú đánh vừa rồi, có thể thấy ba cậu ra tay rất mạnh.
“Ba em đánh à?” Lí Khoái Lai hỏi Bành An Thâm.
Bành Thế Cảnh cũng đến gần, cười nhạt: “Hừ, cũng tại vợ tôi cứ mềm lòng không cho tôi động thủ, còn chạy đến trường tìm thầy hỏi chuyện.
Đợi vợ đi khỏi, tôi mới đánh nó, nó liền khai ra hết mọi chuyện rồi.”
Mạc Xuân Đào nhìn thấy bộ dạng này của Bành An Thâm, đau lòng mắng: “Sao anh đánh con mạnh tay vậy hả? Đánh hư đứa con trai duy nhất của nhà ta thì phải làm sao?”
“Ta..” Bành Thế Cảnh lúc này đã bình tĩnh trở lại, nhìn lên mặt của Bành An Thâm, trong lòng cũng có chút nhói.
Theo như lời Mạc Xuân Đào thì mặc dù trong nhà có hai đứa con, nhưng tương lai nhà họ Bành chắc là sẽ dựa vào cậu con trai duy nhất Bành An Thâm này để nối dõi tông đường.
“An Thâm, có thật là Mã Chí Phong kêu em về nhà ăn trộm tiền không?” Lí Khoái Lai hỏi.
“Cậu ta đòi tiền em, nếu như thứ hai không đưa cho cậu ta, cậu ta nhất định sẽ đánh em.” Bành An Thâm ấp ấp úng úng nói.
Lí Khoái Lai liền hiểu ra, ngày hôm đó anh nhìn thấy Bành An Thâm trong lòng hình như có chuyện gì đó, nhưng hỏi thế nào cũng không chịu nói, hóa ra lại là chuyện này.
“Mã Chí Phong này ở đâu vậy hả? Bây giờ chúng ta đi tìm nó.” Bành Thế Cảnh phẫn nộ kêu lên.
“Thế Cảnh, chúng ta có cần gọi bác hai và chú tư đi cùng không?” Mạc Xuân Đào thận trọng hỏi.
Dù sao đi tìm người gây sự, tốt hơn vẫn nên mang theo nhiều người theo một chút.
Lí Khoái Lai sợ chuyện bị làm cho phiền phức thêm, vội vàng nói: “Cha mẹ của Mã Chí Phong ở bên ngoài làm công, chỉ còn ông nội ở nhà chăm sóc.
Cho nên mọi người đến nhà tìm ông của cậu ta, cũng không làm được gì đâu.
Không thì thế này đi, ngày mai đi học, tôi tìm gặp Mã Chí Phong, nhất định giải quyết dứt điểm vấn đề này.”
“Thầy Lý, lỡ đâu ngày mai Mã Chí Phong đánh An Thâm của con trai chúng tôi thì sao?” Mạc Xuân Đào lo lắng.
“Vậy thì bây giờ tôi đi tìm Mã Chí Phong luôn, hai người cứ yên tâm đi.” Lí Khoái Lai vội nói.
“Thế thì tốt, làm phiền thầy Lý rồi.” Bành Thế Cảnh ngẫm lại cách này cũng hợp lý.
Dù sao Mã Chí Phong chỉ nói miệng với Bành An Thâm, cũng không bắt được quả tang ngay tại chỗ, bọn họ đi tìm Mã Chí Phong cũng hơi không ổn cho lắm.
Nếu để Lí Khoái Lai xử lý sẽ thích hợp hơn.
Lí Khoái Lai trò chuyện với Bành An Thâm thêm một lát, nhắc nhở cậu nếu ở trường xảy ra chuyện gì thì phải lập tức tới tìm anh.
Sau đó, anh liền lái xe đến nhà của Mã Chí Phong.
Nghe nói là chủ nhiệm lớp đến, ông nội Mã Chí Phong liền lôi kéo anh ngồi lại nói rất nhiều chuyện, ý muốn để Lí Khoái Lai quản Mã Chí Phong nhiều một chút, không để cậu ta ở bên ngoài gây chuyện.
Ra khỏi nhà của Mã Chí Phong, Lí Khoái Lai lái xe đến quán nét trong trấn.
Vừa rồi, ông có nói Mã Chí Phong đến nhà bạn chơi, nhưng Lí Khoái Lai không tin được lời này, cảm thấy Mã Chí Phong nhất đinh là nói dối để đi chơi game trong quán nét.
Đỗ xe máy ở ngoài quán nét, sau khi khóa kỹ, Lí Khoái Lai tiến vào bên trong.
Vừa bước vào phía trong, nhìn xung quanh toàn là đầu người lúc nhúc, khói thuốc tràn ngập khắp không gian, Lí Khoái Lai không nhịn được mà ho khan vài cái.
Anh không hút thuốc nên có hơi mẫn cảm với mùi khói thuốc.
Có vài người nghe thấy tiếng ho của Lí Khoái Lai, có chút khó chịu lườm anh một cái.
Lúc này, Lí Khoái Lai nhìn thấy bóng dáng một thanh niên đang cúi đầu nói chuyện với một thiếu niên trước mặt khác, ánh mắt sắc lạnh, liền nhận ra ngay tên đó chính là Thiết Thủ.