Khi Lí Khoái Lai trở lại trường học thì đã hơn chín giờ tối rồi.
Nhìn bác Hán vẫn còn đợi anh mở cổng trường, Lí Khoái Lai cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy là nói thôn Lộ Tiền cách trường học không xa lắm, nhưng đi qua đoạn quốc lộ tối om vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Lí Khoái Lai không sợ mấy thứ đồ vật này nọ, mà chỉ sợ bên đường có côn đồ nhảy ra thôi.
“Thầy Lý, khuya như vậy mà thầy vẫn còn ra ngoài, nhớ chú ý an toàn đấy.” Bác Hán quan tâm nói.
“Vừa nãy tôi đi thăm hỏi các gia đình.” Lí Khoái Lai ngại ngùng nói, “Lại phiền bác phải ra mở cổng cho tôi rồi.”
Bởi vì bây giờ đã là giờ tan ca rồi, qua chín giờ nhà trường sẽ đóng cổng.
Bác Hán đang thoải mái hưởng thụ chương trình trên TV ở trong phòng bảo vệ, lúc đến đoạn gay cấn thì lại phải chạy ra đây.
“Thầy Lý, vẫn là thầy có tinh thần trách nhiệm.” Bác Hán thở dài.
Tuy là nói làm người phải biết noi gương tốt, nhưng không phải giáo viên nào cũng một lòng một dạ hết mình vì sự nghiệp.
Bác Hán đã làm bảo vệ ở trường trung học Lĩnh Thủy nhiều năm như vậy rồi cũng thấy được nhiều chuyện.
Giáo viên thì đương nhiên phải lên lớp đúng giờ, và chấm, sửa bài tập về nhà theo đúng yêu cầu.
Nhưng kiểu giáo viên tận dụng ngày nghỉ cuối tuần của mình để đến thăm hỏi phụ huynh học sinh như Lí Khoái Lai này, lại đi đến tối muộn như vậy mới trở về, trường Lĩnh Thủy bây giờ có được mấy ai tận tâm đến mức đó đâu.
Lần trước, Lí Khoái Lai cũng đi thăm hỏi các gia đình đến tối muộn mới về, nửa đường còn bị côn đồ chặn đường cướp của, đánh cho bị thương khắp người nữa.
“Bác Hán, bác quá khen rồi. Thật ra các giáo viên khác làm cũng rất tốt, chủ yếu là do kỷ luật của lớp tôi hơi yếu, cho nên tôi mới phải dành nhiều thời gian quan tâm hơn một chút.” Lí Khoái Lai ngồi trên xe máy nói.
“Ta cảm thấy kỷ luật lớp 4 năm hai sơ trung kỳ này cũng rất tốt, có tiến bộ rồi.”
Bác Hán nhắc nhở, “Chỉ cần quản tốt Mã Chí Phong, thì mấy đứa khác cũng sẽ dễ quản thôi.”
Lí Khoái Lai vẻ mặt đau khổ: “Mã Chí Phong không dễ quản như vậy đâu.”
“Ừm, ba mẹ nó đều đi làm công ở bên ngoài, những người khác lại quản không nổi nó, chuyện này sẽ phiền phức lắm đây.” Bác Hán đồng tình với Lí Khoái Lai.
Lí Khoái Lai quay về ký túc xá, dắt xe vào phòng, sau khi tắm rửa xong xuôi thì mở máy tính lên chuẩn bị khóa kiện cho tiết học mở sắp tới của mình.
Bàng Quang Huy nghe nói Lí Khoái Lai không có USB nên đã cho anh mượn một cái, buổi chiều anh đã tranh thủ tải về một ít tài liệu ở văn phòng rồi.
Nếu cho dù Tống Hiểu Phương không cho anh mượn máy tính thì anh cũng đã chuẩn bị tinh thần đêm nay đến văn phòng làm khóa kiện rồi.
Thứ bảy cuối tuần này, có lẽ La Thừa Hoa cũng không ở văn phòng.
Nhưng không cần phải đến văn phòng, ở luôn trong ký túc xá của mình làm khóa kiện chẳng phải sướng hơn sao.
Đối với tiết học mở lần này, Lí Khoái Lai đã quá quen thuộc rồi, thiết kế khóa kiện cho tiết học cũng mượt như nước chảy, rất nhanh đã dựng xong kết cấu của bài.
Chỉ cần thêm vào nội dung, cuối cùng cũng hoàn thành đâu vào đấy lúc mười hai giờ tối.
Tiếc là phòng anh không có mạng, nếu không anh đã có thể lên QQ chơi một chút.. Lí Khoái Lai thầm nghĩ.
Buổi sáng thứ hai, Tống Hiểu Phương vẫn là tự mình bắt xe ôm về trường, còn giúp Lí Khoái Lai mua một phần cơm cuộn nóng hổi, ngon lành.
Lí Khoái Lai ngại ngùng nói: “Cô Tống, cảm ơn cô nhiều nha.”
Vốn dĩ Lí Khoái Lai không quá bận tâm chuyện ngày hôm đó, nhưng không ngờ Tống Hiểu Phương vẫn luôn canh cánh trong lòng, bây giờ vừa nhìn thấy cơm cuộn, những “canh cánh trong lòng” kia có phải sẽ tan thành mây khói hết không.
“Hôm nay anh bắt đầu tiết học mở khi nào thế.” Tống Hiểu Phương hỏi.
Bởi vì những giáo viên tham gia vào cuộc thi giáo viên trẻ ưu tú cấp huyện đều phải có tiết học mở ở giảng đường lớn.
Thứ sáu này Tống Hiểu Phương sẽ mở tiết dạy công khai, cho nên cô muốn đến quan sát thử xem anh sẽ dạy như thế nào.
“Tiết đầu tiên chiều nay tôi bắt đầu.” Lí Khoái Lai tràn đầy tự tin nói.
Hai ngày nghỉ này, anh đã không ngừng tự mình luyện tập đi luyện tập lại rất nhiều lần, hoàn toàn không giống với trước đây.
Nếu như lần trước chủ nhiệm Tằng Hoa Tùng đến chỉ có thể quan sát được tám phần công lực thôi, tiết dạy công khai chiều nay, anh có thể phát huy đến chín mươi chính phần trăm công lực.
“Vậy để tôi đổi tiết với giáo viên khác một chút, đến nghe thử xem sao.” Tống Hiểu Phương cầm nắm cơm của mình về phòng.
“Cái này thì không cần đâu, chúng ta cũng đâu có cùng khoa.” Lí Khoái Lai nói.
Chiều nay chắc sẽ có không ít giáo viên ngữ văn đến nghe, còn có cả lãnh đạo nhà trường, có thể lên tới hai ba chục người lận.
“Dù sao tôi cũng là giáo viên, đến lúc đó cũng có thể chỉ điểm cho anh một chút, không được sao?” Tống Hiểu Phương trừng mắt với Lí Khoái Lai một cái.
Lí Khoái Lai nghĩ lại thấy cũng đúng, có thêm nhiều ý kiến đóng góp, cũng là một chuyện tốt.
Buổi chiều, Lí Khoái Lai đến lớp 4 sớm hơn một chút, dẫn các học sinh đến giảng đường, rồi ổn định chỗ ngồi cho học sinh.
Diệp Minh Quân sớm đã đến bật hết điều hòa trong phòng, đám Mã Chí Phong vừa vào giảng đường liền hào hứng hô lên: “Mát quá, nếu như có thể ở trong đây học luôn thì tốt biết mấy.”
“Mã Chí Phong, cậu mau ra phía sau ngồi đi.” Diệp Minh Quân liếc mắt nhìn Mã Chí Phong một cái.
Vốn dĩ Diệp Minh Quân muốn Lí Khoái Lai dùng học sinh lớp 1 năm hai để dạy tiết này, dù sao thì học sinh lớp đó cũng học giỏi hơn.
Nhưng Lí Khoái Lai không chịu, cứ nói rằng học sinh lớp mình cũng có thể làm được.
Lát nữa lãnh đạo nhà trường và vài giáo viên dạy ngữ văn sẽ qua đây dự, nếu đám Mã Chí Phong mà gây rối thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến tiết dạy.
“Chủ nhiệm Diệp, chỉ cần được ngồi cạnh điều hòa, em sẽ không hé một lời nào đâu.” Mã Chí Phong trơ mặt ra cười nói.
“Được đó, Chí Phong, lát nữa em sẽ phải trả lời một câu hỏi.” Lí Khoái Lai cười nói.
Mã Chí Phong vừa nghe vậy liền chạy ra sau ngồi xuống.
Mà Mã Chí Phong mới vừa ngồi xuống thì Bàng Quang Huy đã cầm quyển sổ dự giờ ngồi ngay sau lưng cậu, khiến cậu cả toàn thân cảm thấy không được tự nhiên.
Đợi đám học sinh đều ngồi xuống, thì các lãnh đạo và giáo viên khác cũng lần lượt đến.
Đương nhiên, bộ phận cao trung và sơ trung cũng có chút khác biệt, cho nên các giáo viên tới lần này hầu hết đều là giáo viên bên sơ trung.
Diệp Minh Quân thấy mọi người đến cũng khá đông đủ rồi, ám thị cho Lí Khoái Lai bắt đầu bài giảng.
Lí Khoái Lai đã sao chép toàn bộ khóa kiện vào máy tính ở giảng đường này, nhấp chuột thử một cái, trang bìa anh làm đã được hiển thị trên màn hình lớn.
“Vừa nhìn đã cảm thấy không tệ rồi.” một giáo viên ngồi dưới nhận xét.
Lúc này, Bặc Lệ Quyên bước vào, theo sau là Ngô Đại Bàng, cứ như thể hai người đó đã hẹn nhau từ trước vậy.
Kỳ thực thì Bặc Lệ Quyên vẫn còn chút ảo tưởng với Lí Khoái Lai, muốn xem thử trình độ giảng dạy của Lí Khoái Lai này như thế nào, dù sao bây giờ bọn họ cũng đã là đối thủ cạnh tranh rồi.
Còn Ngô Đại Bàng thì thấy Tống Hiểu Phương và Tiêu Mĩ Mĩ đều tới nghe tiết của anh nên hắn dù thế nào cũng phải xuất hiện để làm thân với hai người bọn họ.
“Cả lớp.” Lí Khoái Lai hô lên một tiếng.
“Đứng.” giọng của Chu Thành Thắng hô to và rõ.
Lớp học bắt đầu rồi, kỹ năng giảng dạy vững vàng của Lí Khoái Lai khiến các giáo viên dự giờ ở dưới đều ngơ ngác nhìn nhau.
Lúc đầu bọn họ còn cho rằng Bàng Quang Huy tâng bốc Lí Khoái Lai, lời nói có chút khoa trương, cái gì mà giảng dạy vô cùng tốt, là một giáo viên ưu tú nổi bật, chắc cũng chỉ ở mức bình thường thôi.
Nhưng bây giờ bọn họ đã ở đây nghe trực tiếp, mới nhận ra tiết dạy này của Lí Khoái Lai vô cùng tốt, nếu để bọn họ đứng trên đó, trình độ e là không bằng một nửa đối phương.
Hai mắt của Bàng Quang Huy sáng rực lên, không ngờ là tiết học công khai này của Lí Khoái Lai còn tốt hơn mấy tiết trước ông tham gia không ít chỗ.
Xem ra, Lí Khoái Lai đã chuẩn bị cho bài giảng này vô cùng kỹ lưỡng, hiệu quả giảng dạy so với trước kia tốt hơn rất nhiều.
Nếu như chủ nhiệm Tằng Hoa Tùng có thể tham gia tiết dạy này của Lí Khoái Lai, chắc là sẽ vui đến cười rụng cả răng luôn mất.
Bất luận như nào, loại nhân tài giống như Lí Khoái Lai này, cho dù Bặc Vĩ Quang muốn đuổi cậu ta đi, ông cũng sẽ liều mạng cản lại cho bằng được.
Đặc biệt hơn nữa Bàng Quang Huy còn phát hiện ra một vài học sinh của lớp 4 này cũng không tệ.
Ví dụ như Trần Tuyết Linh kia, trả lời câu hỏi rất tốt. Tuy rằng lúc nói vẫn còn hơi rụt rè, nhưng lối suy luận rất rõ ràng, là một học sinh ưu tú.
Lí Khoái Lai, hy vọng sau này cậu có thể đem đến cho chúng tôi nhiều bất ngờ hơn nữa!